*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Daniel không cầm ly rượu, cũng không lên tiếng. Kim Ân Hi cười nhạt, “Anh trai, làm quen chút thôi mà, đâu cần lạnh nhạt như vậy chứ?” Daniel cầm ly rượu nhưng không uống, chỉ nói: “Daniel.”
“Anh là bạn của chủ buổi tiệc sao?” Kim Ân Hi giả vờ tò mò hỏi. Cô hơi híp mắt, che giấu cảm xúc khác thường. Càng lại gần Daniel, cô càng cảm nhận được sự thay đổi trên người anh.
“Đúng vậy.” Daniel kiệm lời như vàng.
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy. Tôi là bạn của Thẩm Thanh Lan. Trước đây cô ấy có một người đại diện tên Daniel. Người đó là anh à?”
Thấy đối phương biết Thẩm Thanh Lan, thái độ của Daniel mới bớt lạnh nhạt hơn, “Là tôi.”
“Thì ra là anh, lúc nãy tôi chỉ đoán thôi, ha ha... Tôi luôn muốn biết người được ca ngợi là2người đại diện vàng Daniel trông như thế nào, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, cũng giống người bình thường mà thôi, không có ba đầu sáu tay gì cả.”
Daniel cười nhạt, “Tôi không còn là người đại diện của Thanh Lan nữa rồi.” “Tôi biết. Anh là công tử nhà giàu mà. Tôi khá tò mò, anh nói xem, anh vốn có gia thế tốt như vậy, tại sao lại phải bôn ba, làm người đại diện?”
“Nếu tôi nói là vì thích thì có tin không?” Hiểm khi Daniel chịu nói chuyện phiếm với người lạ.
Kim Ân Hi gật đầu, “Tất nhiên là tin.” Cô đảo mắt quan sát Daniel từ trên xuống dưới, sau đó dựa gần lại người anh, “Tôi cảm thấy anh là người tốt, muốn làm bạn với anh. Anh sẽ không từ chối tôi chứ?”
Daniel ngửa người ra sau, kéo8dài khoảng cách, “Cô Rolla, cô nói là tôi nghe thấy rồi.” Ý là cô đừng dựa gần tôi như vậy.
Trong mắt Kim Ân Hi hiện lên ý cười. Cô ngồi ngay ngắn lại, lấy điện thoại ra, nói: “Add wechat đi.” Daniel lấy điện thoại từ trong túi ra rồi add wechat, sau đó định rời đi. Ánh mắt của cô gái này có tính xâm lược quá mạnh, anh không muốn tiếp xúc nhiều. Anh chỉ add wechat chứ không ghi chú, từ điểm này đã có thể thấy anh không có ý định liên lạc với cô. Ý cười trong mắt Kim Ân Hi đậm hơn, thấy Daniel mượn cớ bỏ đi cũng không có ngăn cản. “Cậu không sợ đùa quá trớn như vậy, sau này Daniel biết sẽ tức giận à?” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan từ phía sau lưng truyền đến, Kim2Ân Hi xoay người, cười nói: “Ha ha, bị cậu phát hiện rồi.”
“Vì sao cậu không nói thẳng với anh ấy là cậu về rồi?” Trước đây, Kim Ân Hi luôn muốn gặp Daniel, nhưng không dám gặp, mà cũng không thể gặp. Bây giờ, khó lắm mới gặp được, sao lại giấu giếm? Thẩm Thanh Lan có chút khó hiểu.
“An, là do tớ sợ. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều, tớ cũng vậy.” Giọng của Kim Ân Hi ỉu xìu, còn có chút mất mát.
“ Ân Hi...” “An, tớ biết cậu muốn nói gì. Cậu có thể xem như tớ và Daniel đang chơi một trò chơi. Nếu anh ấy có thể nhận ra tớ, thì đó là tốt nhất. Còn nếu anh ấy không nhận ra tớ, thì xem như làm quen lại từ đầu. Mặc kệ như thế nào, anh ấy đều là của tớ.”2“Cậu cẩn thận đấy, đùa với lửa có ngày hỏa hoạn.” Thẩm Thanh Lan nói. Kim Ân Hi nhướng mày, “Cậu nghĩ xấu về tớ vậy sao?” “Không phải là nghĩ xấu cậu, mà là hành vi của cậu rất dễ bị hiểu lầm thành dò xét, không tin tưởng Daniel. Nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ nổi giận. Vì vậy, cậu mau nói cho anh ấy biết đi thì hơn.” Theo hiểu biết của Thẩm Thanh Lan về Daniel thì anh sẽ tức giận nếu biết được chuyện này.
Kim Ân Hi ngẫm nghĩ, “Cậu nói đúng. Có điều, bây giờ trò chơi đã bắt đầu rồi, cậu để tớ thử xem. Tớ cũng muốn làm cho Daniel biết thật ra thì tớ còn rất nhiều khía cạnh để anh ấy tìm hiểu và hiểu tớ hơn.” “Có chừng mực là được.” Kim Ân Hi nổi6cơn đùa dai, Daniel phải chịu khổ rồi.
“Yên tâm đi.” Kim Ân Hi bảo đảm.
“Lan Lan, cùng anh nhảy một bài.” Thẩm Quân Dục đi tới mời Thẩm Thanh Lan một cách ga lăng. Cô nhướng mày, đặt tay vào lòng bàn tay anh, cùng nhau đi vào sàn nhảy. “Anh, chắc lâu rồi anh không khiêu vũ, kỹ thuật kém đi đây.” Thẩm Thanh Lan chế giễu Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục cười cười, “Không có cách nào mà, anh già rồi, lớn tuổi, không nhảy nổi. Nói cho em nghe một chuyện, anh định cho Quân Trạch tự lập.” “Đã đến lúc rồi sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại. “Ừ. Mấy năm qua Quân Trạch trưởng thành rất nhanh, nhanh hơn cả dự đoán của anh nữa. Bây giờ là lúc để nó làm chuyện của mình.” Quan trọng hơn là Thẩm Quân Trạch không nhịn nổi nữa rồi.
Mấy năm qua, Lư Tiến Tài cũng có vài phần bản lĩnh, lấy bất động sản của Thẩm Thị, à không đúng, phải nói là bất động sản của Lư Thị, phát triển lớn mạnh hơn một chút. Có điều, nó cũng có hạn, bởi vì có sự nhúng tay của Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan nên sự phát triển của nó đã bị kìm hãm rất nhiều.
“Anh đã đăng ký một công ty dưới danh nghĩa của Quân Trạch, công ty đó là đối tác của tập đoàn quân Lan. Anh chỉ có thể làm đến vậy thôi, còn lại phải xem bản lĩnh của Quân Trạch.” “Anh nói với cậu ta chưa?”
“Nói rồi. Hôm nay nó đã từ chức, anh cũng đã đồng ý.” Thẩm Quân Dục hơi tiếc nuối, Thẩm Quân Trạch là khối ngọc thô chưa được mài giũa, anh tỉ mỉ tạo hình khối ngọc thổ này, khó lắm mới thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, bây giờ phải thả đi. Ngẫm lại cũng có chút...
Thẩm Thanh Lan nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Quân Dục, “Nếu là ngọc tốt, dù thế nào cũng phải trưng ra để người ta thưởng thức. Hơn nữa, tâm tình của cậu ta bị đè nén cũng đã rất lâu rồi. Nếu còn không thể cậu ta ra ngoài, e rằng ngọc đẹp cũng sẽ trở thành ngọc độc.” Thẩm Quân Dục cười trừ, đúng là đạo lý này, “Em nói tốt cho nó.” “Lúc đầu em không thích cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là con trai duy nhất của chú hai. Con người không phải thánh hiền, ai mà không phạm lỗi, cho nhau một cơ hội để biết lỗi sửa sai là được rồi.” Đến ngày hôm nay, Thẩm Thanh Lan vẫn không thích Thẩm Quân Trạch, nhưng nể mặt Thảm lão gia và Thẩm Nhượng, có một số việc cô sẽ không để bụng mãi, đã qua thì cho qua vậy.
Hết bài nhảy, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật, sau đó tìm một vị trí ngồi chờ anh đến đón cô. Chỉ khoảng nửa tiếng sau, anh đã đến.
“Anh ở gần đây sao?” Nếu không... sao lại đến nhanh như vậy? “Ừ, đoán em sắp về nên ra tới đây.” Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Em không lạnh.” “Không lạnh cũng phải mặc.” Phó Hoành Dật từ tốn nói. Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, lập tức hiểu ý của Phó Hoành Dật. Cô có chút dở khóc dở cười, người đàn ông nhỏ mọn này... Hôm nay cô mặc lễ phục hở vai, lộ ra một mảng lớn da thịt. Thẩm Thanh Lan kéo áo khoác, nhìn thoáng qua hướng chạy của xe, đây không phải là đường về nhà, “Chúng ta đi đâu vậy?” Phó Hoành bật cười cười, “Đến nơi là biết.” Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, càng chạy càng xa, xem ra là Phó Hoành Dệt muốn chở cô ra ngoại ô. Đến khi xe dừng lại, Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn bãi biển trước mắt, “Anh định dẫn em đi bộ trên bờ cát vào đêm khuya sao?”
“Không được sao?” Phó Hoành Dật hỏi ngược lại, giọng điệu u oán, càng ngày anh càng nhận thấy địa vị trong gia đình của mình đang không ngừng giảm xuống. Lúc sinh An An, Thẩm Thanh Lan nói thật dễ nghe, rằng sinh con ra rồi, anh vẫn là người quan trọng nhất trong lòng cô. Kết quả, cô đã rất nhiều lần vì An An mà bỏ bê anh.
Phó Hoành Dật vô cùng hối hận vì đã sinh con sớm, đáng ra nên trải qua thế giới hai người thêm vài năm nữa. Nhớ tới những lần bị vợ bỏ quên, trong lòng ngài Phó rất chua xót. Vì vậy, dù biết An An đang ở nhà đợi Thẩm Thanh Lan kể chuyện trước khi ngủ, anh vẫn muốn dẫn cô đi dạo trên bờ biển.
“An An đâu?” Điều Thẩm Thanh Lan nghĩ tới đầu tiên không phải là lãng mạn, mà là con trai ở nhà. Ngày nào cô cũng phải kể chuyện cho An An nghe thì thằng bé mới đi ngủ. Khuôn mặt Phó Hoành Dật sầm xuống, nhưng trời đang tối nên không nhìn thấy. Anh nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt u oán, “Vợ, anh và con trai, ai quan trọng hơn?”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy buồn cười, “Hoành Dật, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Lại đi ghen với một đứa trẻ ba tuổi.
“Em trả lời anh trước. Ai quan trọng hơn?” Phó Hoành Dật nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, chứng minh địa vị của mình trong lòng Thẩm Thanh Lan cao hơn con trai.
“Anh anh anh, anh quan trọng hơn. Được chưa?”
“Trả lời cho có lệ. Vợ, em coi anh như đứa trẻ mà dỗ dành đấy à.” Phó Hoành Dật bày ra vẻ oán phu, chỉ có điều do trời quá tối nên Thẩm Thanh Lan không thấy rõ.
Thẩm Thanh Lan thầm nói chỉ số IQ của Phó Hoành Dật bây giờ chẳng cao hơn An An bao nhiêu, “Em nói thật lòng mà. Trong lòng em, anh quan trọng hơn An An.” Vì hạnh phúc gia đình, Thẩm Thanh Lan rất có ý thức mà dỗ dành người đàn ông trước mắt.
Khóe môi Phó Hoành Dật hơi cong lên, “Hôm nay chúng ta không về nhà, đã lâu rồi anh không ra ngoài cùng em.” Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua bốn phía, có không ít cặp đôi đi dạo trên bờ biển, nhưng chỉ có một mình cô là mặc lễ phục. Cô chỉ bộ đồ trên người mình, nói: “Anh để em ăn mặc thế này đi dạo cùng anh?” Phó Hoành Dật chỉnh áo khoác lại cho Thẩm Thanh Lan, đảm bảo không để lộ cảnh xuân ra ngoài mới thôi. Thẩm Thanh Lan cạn lời, tối lửa tắt đèn thế này, có ai thấy được gì đâu.
“Có sao đâu. Chẳng ai để ý em mặc cái gì? “An An ở nhà một mình” Thẩm Thanh Lan vẫn không yên lòng về con trai.
Phó Hoành Dật cắt ngang lời cô, “Trong nhà còn có ông nội, dì Triệu, dì Lưu, không phải chỉ có một mình An An. Thanh Lan, An An là con trai, đã ba tuổi rồi, cần phải độc lập.” Ngay cả nổi máu ghen cũng ăn nói đường hoàng như thế, Thẩm Thanh Lan cũng phục Phó Hoành Dật rồi. Ngẫm lại thời gian qua, cô đặt phần lớn mọi sự chú ý vào con trai, bỏ quên Phó Hoành Dật. Thôi vậy, dỗ người đàn ông trước mắt đã.
Thẩm Thanh Lan đảo mắt, bỗng nhiên có một ý nghĩ, “Hoành Dật, tối nay chúng ta không về nhà, ở lại khách sạn nhé.”