Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 10



- Anh đang đ.e dọ.a tôi?

- Tôi nói vậy để em tự nguyện!

Hà Xuyên không ngờ cái cách thuyết phục người ta tự nguyện của An Cửu lại ngược đời như vậy.

Nói như hắn thì chẳng có ai ngu ngốc đi tự nguyện cả. Đã khiến con người ta nhập viện mà còn lớn giọng không cho phép con người ta bỏ rơi mình.

Cái lý lẽ này chỉ có những kẻ giàu mà hâm như An Cửu mới có thể nghĩ ra được thôi!

Ban đầu, cô còn có chút thiện cảm với người đàn ông này. Nhưng với tình hình hiện tại thì không thể được.

Nếu sau này về sống chung, cứ mỗi lần ân ái là cô lại nhập viện 1 lần sao?

Ôi trời, cứ nghĩ đến chuyện đó thôi là cô nổi hết cả da gà lên rồi.

Người đàn ông này có khả năng kiềm chế vô cùng kém. Nếu như cứ lên giường như vậy thì khả năng cao nhẹ nhất là liệt giường, không thì nhập viện. Hà Xuyên sao có thể để bản thân lâm vào hoàn cảnh như thế được chứ?



Nhưng mọi suy nghĩ của Hà Xuyên hoàn toàn không thể qua nổi mắt của An Cửu. Lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, loại người nào hắn cũng đã gặp qua. Thế nên, hắn chỉ cần lướt qua thôi cũng đã nhìn thấu ra suy nghĩ của cô rồi.

Nhưng An Cửu không có nói, mà chỉ đứng dậy, vươn tay xoa nhẹ đầu của Hà Xuyên rồi dặn dò.

- Tôi sẽ cho người chăm sóc, tẩm bổ cho em. Việc của em là chỉ cần ăn để hồi phục sớm mà thôi.

- Anh muốn tôi hồi phục sớm để làm gì hả?

- Cứ nghĩ đơn giản là tôi đang nuôi lợn béo chờ thịt là được!

Nhìn người đàn ông ra khỏi phòng, Hà Xuyên tức giận muốn lôi cả tổ tông nhà tên khốn kia ra mắng xả giận.

Mà An Cửu thấy thái độ gay gắt thế của cô thì chợt cảm thấy tâm trạng tốt lên lạ thường. Đã lâu lắm rồi, hắn mới thấy có cảm giác này. Những người phụ nữ ngoài kia không nịnh nọt hắn thì cũng mưu mô muốn leo làm An thiếu phu nhân. Còn Hà Xuyên thì khác, nhìn vào ánh mắt của cô, hắn thấy cô hận không thể tránh xa hắn ra càng tốt ấy chứ.

Cuộc đời An Cửu sinh ra cũng gặp nhiều biến cố. Sinh nhật hắn chính là ngày mẹ hắn mất. Suy cho cùng, hắn chỉ là 1 đứa con sinh ra ngoài ý muốn. Người thân duy nhất của hắn chỉ có mỗi 1 người anh trai già…

Tuy anh trai yêu thương hắn nhưng cũng chính vì sự yêu thương quá mức đó khiến hắn trở thành cái gai trong mắt của tất cả những người khác.

Nếu năm đó, không phải quản gia phát hiện kịp thời thì hắn đã bị ch.ết cóng ở dưới hồ nước giữa trời đông giá rét rồi.

Vì bảo vệ hắn, anh trai mới đưa hắn ra nước ngoài, còn đưa cả tất cả chuyên gia thân tín đi cùng để dạy hắn. Nhưng rời xa vòng tay của anh trai cũng đồng nghĩa với việc hắn phải đối mặt với rất nhiều thứ. Hắn phải chịu những lời bàn tán từ bên ngoài, sống lúc nào cũng phải cảnh giác vì sợ bị phản bội.

Nhưng người tiếp cận hắn từ trước đến giờ cũng chỉ vì lợi ích. Hắn biết, nếu hắn không gắn cái mác em trai của An Lão gia thì cũng chẳng có ai đối xử với hắn thật lòng cả.

Thế nên, An Cửu mới dần trở thành con người như hiện tại. Hắn nỗ lực, cố gắng tự bản thân vươn lên không cần sự trợ giúp của anh trai. Đến khi hắn ngoài 30, hắn đã có trong tay tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, hắn cũng nhận ra rằng bản thân bên cạnh ngoại trừ có Trần Thanh Khải ra thì chẳng có lấy 1 người bạn nào cả.



Nhiều lúc, hắn muốn tâm sự, muốn tìm 1 người hiểu ý mình để nói chuyện nhưng quả thực rất khó. Người ta đến với hắn cũng chỉ vì hắn vung tiền ra mà thôi.

Cứ tưởng bản thân hắn cứ như vậy mà tiếp tục. Nếu như không gặp Hà Xuyên thì hắn cũng dự định trở về nghe theo sự sắp xếp hôn nhân của anh trai, cưới đại 1 người vợ, sinh con cho kết thúc nghĩa vụ.

Hà Xuyên bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời hắn hệt như 1 sự sắp đặt.

Rất nhiều lần cô tiếp cận hắn, hắn đều cho người xử lý. Đến khi vô tình gặp cô ở bệnh viện, An Cửu cũng chẳng thể ngờ đó là 1 sự trùng hợp đến như vậy.

Lúc ấy, hắn bị thương rất nặng, nghe thuộc hạ báo lại rằng Hà Xuyên đã liều mạng hiến rất nhiều máu cho hắn, dù biết cả 2 đều có mang trong người nhóm máu hiếm. Qua sự việc đó, hắn cũng muốn trả ơn cô vì đã cứu hắn nên hắn mới đồng ý yêu cầu của cô.

Bây giờ nghĩ lại, hắn thực sự không biết bản thân rốt cuộc đang làm gì nữa. Từ bao giờ hắn lại dễ dàng để 1 người phụ nữ bước chân vào cuộc đời hắn như vậy chứ?

***

Dưới chế độ chăm sóc đặc biệt của chuyên gia mà An Cửu điều đến, sức khỏe của Hà Xuyên rất nhanh đã bình phục.

Hôm cô xuất viện thì An Cửu cũng đích thân lái xe đến đón cô.

Khi vừa ngồi vào trong xe, đột nhiên cô thấy có 1 chiếc vali quen mắt ở phía sau nên quay sang hỏi.

- Ủa? Anh đi đâu cả mà đem theo lắm đồ thế? Hình như còn có cả quà nữa kìa.

An Cửu đeo kính râm lên, khởi động xe, sau đó thản nhiên trả lời.

- Tôi đã cho người sắp xếp đồ của em và của tôi! Còn chuẩn bị quà nữa.

Hà Xuyên nhíu mày lại, thắc mắc.

- Anh tính đi đâu nữa à?

- Theo như kế hoạch thì còn mấy tháng nữa tổ chức hôn lễ của chúng ta. Vậy nên, tôi đã thu xếp tất cả công việc của mình cùng em về nhà ra mắt ba mẹ.

- Sao anh không thông báo cho tôi biết trước 1 tiếng mà cứ tự ý quyết định thế hả?

- Đã lên kế hoạch rồi thì cần gì thông báo. Đằng nào chúng ta cũng phải kết hôn. Vậy nên giờ về nhà em cũng chỉ là thủ tục ra mắt mà thôi, em có biết hay không thì chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Cái tôi cần là sự đồng ý của người nhà em kìa!

Nghe đến đây, Hà Xuyên như muốn nổi khùng lên phản bác.

- An Cửu, anh đừng nghĩ anh có thể ép được tôi.

- Tôi biết tôi không ép em được, vậy nên đem em về nhà để ba mẹ em ép thay tôi!