Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 11



- Ồ, vậy sao? Người nhà tôi khó tính lắm đấy. Anh hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy đưa ra quyết định, không đến lúc đó đừng bảo tôi không nhắc anh trước.

An Cửu do dự 1 lát nhưng vẫn quyết định đi.

Nhà của Hà Xuyên ở 1 vùng nông thôn. Trước khi đi, An Cửu đã cho người điều tra toàn bộ gia cảnh nhà cô.

Hà Xuyên là con út trong nhà, trước cô còn có 1 người anh trai. Mẹ mất sớm, cô được ba, ông nội nuôi nấng từ bé. Đến năm học đại học thì 1 mình đến thành phố lớn sinh sống đến tận bây giờ.

Trên đường đi, An Cửu liên tục dò hỏi hết chuyện này đến chuyện khác của từng thành viên trong nhà khiến Hà Xuyên phát phiền.

Vì mẹ cô mất sớm, cô sống với ông nội, ba và anh trai nên từ nhỏ cô chẳng khác gì 1 đứa con trai dở dở cả. Cũng phải thôi, không có bàn tay phụ nữ trong nhà nên chẳng ai biết cách phải chăm con gái như thế nào.

Cũng may, Hà Xuyên có gương mặt xinh đẹp giống mẹ nên sau này khi ra sống riêng, cô mới dần lấy lại được dáng vẻ của 1 cô gái nên có.

- Bây giờ tôi mới để ý, em và tôi có rất nhiều điểm chung.

Nghe An Cửu nói vậy, Hà Xuyên quay sang hơi nhíu mày.

- Ví dụ?

- Chúng ta có cùng nhóm máu hiếm. Vậy nên, sau này nhỡ tôi và em có bị làm sao thì cũng không lo thiếu máu.

- “...”

- Em thích ăn salad trộn, tôi cũng vậy. Em thích ăn đồ ăn thanh đạm, tôi cũng thích ăn. Em thích màu xanh, đó cũng là màu tôi thích. Vả lại, em và tôi… Mất mẹ từ nhỏ, thế nên tôi có thể hiểu cảm giác của em!

Bất giác, Hà Xuyên quay sang nhìn chằm An Cửu.

Có lẽ, hắn là người đầu tiên động viên và thấu hiểu cảm giác của cô. Trước đây, cô thường bị các bạn chê cười vì không có mẹ. Mặc dù đã có ba và anh trai bảo vệ nhưng quả thực trong lòng cô đã rất tổn thương sâu sắc.

Ba cũng vì yêu mẹ và cũng vì lời hứa của 2 người nên không đi thêm bước nữa.

Một tình yêu khiến cô hâm mộ…

Thế nào, chỉ cần 1 câu nói cũng đã khiến độ hảo cảm của Hà Xuyên tăng lên.

Có lẽ, An Cửu nói đúng. Chỉ những người trải qua cảm giác đó mới có thể thấu hiểu nhau. Hắn và cô thật sự có chung cảnh ngộ sao?

Sau hơn nửa ngày, cuối cùng An Cửu cũng đã về đến nhà của Hà Xuyên. Khi hắn định cho xe tiến vào thì ngay lập tức bị Hà Xuyên ngăn lại ngay, cô thở dài rồi nói.

- Năm đó, mẹ tôi vì vụ tranh chấp đất đai nên mới gặp tai nạn. Nguyên nhân do bọn nhà giàu trong làng gây ra. Thế nên, ông nội và ba tôi rất ghét những người có tiền… Tốt nhất anh nên che đậy thân phận của mình lại nếu muốn được họ chấp nhận.

- Nếu tôi không làm vậy thì sao?

- Thì đương nhiên sẽ bị ông nội và ba tôi cầm chổi lùa anh ra khỏi nhà rồi!

Phải biết Hà Xuyên ra giảng đạo lý 1 hồi lâu thì An Cửu mới chịu thỏa thuận.

Không gửi được xe, An Cửu kêu Hà Xuyên xuống xe rồi tự mình lái xe đâm vào hàng rào bên đường.

Hành động này của hắn khiến cho cô đứng đó bất động rất lâu.

Vây mà An Cửu lại thản nhiên xuống xe, sau đó lấy điện thoại ra gửi định vị cho người của gara gần đó đến đưa xe đi sửa chữa.

Nhìn con siêu xe đen đắt tiền cứ thế bị hỏng khiến tim của Hà Xuyên đau như cắt. Cô như không thể tin nổi quay sang hỏi An Cửu đang xách 1 đống đồ đứng bên cạnh.

- Anh bị điên rồi sao? Bộ lắm tiền quá nên phá của hả? Vậy mà anh dám làm hỏng siêu xe…

- Tôi cũng hết cách. Nếu gửi người xung quanh thì sẽ gây chú ý. Với lại trên đường đi tôi có nhìn thấy 1 Gara. Chỉ có cách làm xe hỏng mới có thể đem xe đến đó gửi. Sau khi họ sửa xong thì chúng ta cũng trở về, như vậy tiện cả đôi đường.

Hà Xuyên cũng bó tay với cái cách suy nghĩ này của An Cửu. Quả nhiên, người của tầng lớp trên suy nghĩ cũng thật khác người. Xe bị hỏng thế kia, tiền sửa xe cũng không hề nhỏ. Không khéo ở trong nước còn không tìm được linh kiện phù hợp, phải vận chuyển từ nước ngoài về thì còn tố kém hơn…

Nghĩ đến đây, Hà Xuyên muốn gào thét trong lòng.

Nhưng An Cửu vẫn bình thản an ủi cô.

- Không sao, sau khi về cho em 1 cái thẻ đen để em học cách tiêu tiền! Nếu em gả cho tôi thì tiền 1 ngày của em dư sức mua được mấy chiếc siêu xe này.

Hà Xuyên không nói gì, chỉ xì 1 cái rồi quay người đi.

Đợi bên gara đến đưa xe đi, An Cửu xách đồ đi theo sau Hà Xuyên trên con đường đất. Hai bên là những cánh đồng lúa màu vàng óng mênh mông.

Đã lâu lắm rồi, Hà Xuyên không trở về đây. Cô hít 1 hơi thật sâu, lon ton chạy lại từng khóm hoa bên đường mà hái mấy bông, rồi ngẩng đầu lên nhắm mắt tận hưởng khoảng không trên trời.

Mà cảnh này khiến An Cửu đứng phía sau như ngẩn ngơ vào giây. Bỗng khóe môi hắn hơi cong lên. Cảm giác yên bình này khiến trái tim hắn như lỡ vài nhịp.

Cuộc sống trên thương trường quá là nhộn nhịp, thật sự đã lâu lắm rồi hắn mới thấy 1 cảnh bình yên đến thế…

Người con gái trong bộ quần áo đơn giản dưới ánh nắng nhẹ chạy về phía hắn, như 1 bức tranh đẹp mà hắn từng tưởng tượng ra.

- Nhìn gì thế? Nặng lắm sao? Để tôi xách hộ cho!

Hà Xuyên nhanh nhẹn cầm lấy mấy túi đồ trong tay của An Cửu, rồi lại nhanh nhẹn chạy lên trước.

Tâm trạng của An Cửu cực kỳ vui. Hắn nở 1 nụ cười tươi rồi nhanh chóng đi theo sau cô.

Nhà của Hà Xuyên cũng rất dễ tìm. Đó là 1 căn nhà 2 tầng cổ kính với khoảng sân rất rộng.

Trong khi Hà Xuyên đang hí hửng muốn vào mở cổng thì bị An Cửu nắm lấy tay áo kéo lại.

Cô khó hiểu, quay lại hỏi.

- Sao thế?

- Chẳng hiểu sao bỗng tim tôi đập nhanh quá.. Chắc do hồi hộp…

- Hồi hộp gì? Chỉ cần anh không thừa nhận bản thân giàu thì chắc chắn không có vấn đề. Ông nội tôi cũng dễ thôi, đặc biệt rất biết chiêu đãi khách quý…

Lời còn chưa dứt, đột nhiên 1 đống nước từ trên trời đổ ào xuống cả người của An Cửu và Hà Xuyên khiến 2 người ch.ết lặng, chôn chân tại chỗ.

Rồi một ông lão tay vẫn còn cầm vòi xịt nước đi ra, vẻ mặt hớn hở khi nhìn thấy cháu gái đã về.

- Xuyên Xuyên về rồi đấy à? Còn dẫn bạn về nữa. Nhưng trời có mưa đâu mà 2 đứa ướt hết như chuột lột thế kia?