Sada Yamaichiro chỉ vào Ôn Tình Noãn trong video: “Cậu nhìn này, hận tôi muốn chết, ghét tôi đến mức chỉ muốn lấy mạng. Nhìn thử xem, dù muốn lấy mạng tôi nhưng lại tỉ mỉ lựa chọn quần áo, ăn mặc cẩn thận để làm hài lòng tôi. Nói thử xem, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, loại đàn bà này, ngay cả tôi cũng thấy ghét”
Cận vệ bối rối: “Nếu Sada-kun không thích cô Noãn, tại sao ngài phải giữ cô ta bên mình? Sada-kun, cô ta là người phụ nữ có thể ở lại bên ngài lâu nhất”
Những người phụ nữ khác, quỷ tha ma bắt, những người còn sống cũng đã sa ngã không dậy nổi. Năm năm trước, Sada-kun đã mang cô Noãn này về, mọi người đều thắc mắc rằng cô Noãn này có thể ở lại với Sada-kun được bao lâu. Kết quả ngoài mong đợi của mọi người.
Nếu nói rằng Sada-kun rất thích cô Noãn này thì có vẻ không đúng, nếu có chút yêu thích… Vậy thì làm gì có chuyện Sada-kun sẽ không chút do dự mở video trước mặt thuộc hạ của mình, để thân thể của người phụ nữ yêu quý bị thuộc hạ thấy.
Khóe môi Sada Yamaichiro nhếch lên: “Ha ha, lúc chán thì chọc một phen, tìm người chán ghét mình cũng là một cách tốt để giảm căng thẳng.”
Sada Yamaichiro muốn nhìn thấy người phụ nữ hội tụ tất cả những tính xấu của phụ nữ trên thế giới – ưa hư vinh, giận cá chém thớt, tiểu nhân, xấu xa, quỷ quyệt, ghét nhưng vẫn phải giả bộ lấy lòng người mình ghét, tự cho mình giả bộ rất thành công.
Thành ngữ của nước Z là ‘chịu được nhục mới gánh được trọng trách lớn. Anh ta muốn xem, người phụ nữ này cố gắng “chịu nhục” chẳng có tác dụng gì cả. Cô ta tự cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt, có thể xoay chuyển tình hình. Thực ra, cô ta chỉ là một đứa hề, tự diễn cho mình xem. Anh ta muốn xem bộ mặt của người phụ nữ tự phụ này lúc đó ra sao.
Nhất định, rất xuất sắc.
Để làm cho cảnh này trở nên xuất sắc hơn, anh ta không vội vàng, sẵn sàng dùng tốn thời gian. Càng bỏ ra nhiều thời gian, người phụ nữ này sẽ càng điên cuồng.
Thuộc hạ sửng sốt một hồi, một hồi sau mới giơ ngón tay cái lên: “Quả nhiên là ngài Sada. Ngay cả ý tưởng cũng có chiều sâu”
“Sada-kun, ngài gọi tôi phải không?” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Ôn Tình Noãn đang quỳ trên tấm tatami trước ngưỡng cửa, nhẹ nhàng hỏi qua một cánh cửa.
Sada Yamaichiro “ừm” một tiếng nói: “Vào đi” Chậm rãi tất video, thuận thế ném điện thoại di động sang một bên.
Đẩy cửa kéo ra, vẻ mặt Ôn Tình Noãn ngoan ngoãn: “Sada-kun” Dường như lộ ra nửa mặt tình ý, dịu dàng.
“Noãn của tôi đến rồi, lại đây, nếm thử trà tôi vừa pha”
Sada Yamaichiro vẫy vẫy tay. Anh ta mặc một bộ kimono màu đen, ngẩng đầu, ngẩng đầu, mỉm cười ung dung khi nhìn thấy Ôn Tình Noãn, lộ ra vẻ lưu luyến nửa đời. Dường như những lời trước đây không phải do cùng một người nói ra.
Một bên tình ý dịu dàng, một bên lưu luyến nửa đời…
Thực sự, đúng là một cặp.
“Tình Noãn, tới uống trà đi” Ngón tay mảnh khảnh của Sada Yamaichiro nắm bình trà chuyên biệt của Nhật Bản, rót cho Ôn Tình Noãn, liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh: “Tôi có chuyện muốn nói với Tình Noãn”
“Vâng, Sada-kun” Cận vệ hiểu chuyện, khom người, cúi đầu lui xuống.
Sada Yamaichiro đôi khi không thích ra lệnh trực tiếp.
Những người có thể trở thành cấp dưới trực tiếp của anh ta, hoặc đạt đến chức cao, hoặc rất biết nhìn mặt anh ta.
Sada Yamaichiro rất hài lòng với sự hiểu biết của cấp dưới.