Sau khi xác nhận nhà xưởng an toàn, mọi người liền tách ra đi tìm xe tuần tra. Chỉ là bọn họ vừa đi không được bao xa, đã bị một con quái vật khổng lồ làm kinh sợ.
Con quái vật toàn thân trắng tuyết, cao khoảng chừng hai mét, chiều dài ít nhất cũng phải bằng ba chiếc xe hơi, độ rộng cũng gấp 15 lần ô tô bình thường, thoạt nhìn có chút cồng kềnh, lốp xe cực lớn, mặt ngoài vẽ chút hoa văn đơn giản.
"Cái này không lẽ là xe tuần tra đó sao?" Trịnh Gia Hoà kinh ngạc hỏi.
Người có quyền lên tiếng nhất ở đây đương nhiên là Hàn Lôi, hắn cẩn thận từ trong ba lô lấy ra một bức ảnh, so sánh một hồi, sau đó gật gật đầu.
"Đây chính là xe chúng ta muốn tìm."
Bên trong xe có khoang điều khiển, phòng bếp đơn giản, WC, khoang trữ vật, khoang máy móc cùng khoang nghỉ ngơi. Kỳ diệu chính là, trên đỉnh xe có trang bị thiết bị dùng để chở hàng hoá to nặng. Dù sao thì khi khảo sát ở Nam Cực cũng cần phải chở rất nhiều vật tư thiết bị.
Triển Vân rất vừa lòng với chiếc xe này, chiếc xe này cứ như định chế là cho bọn họ. Thân xe khổng lồ có thể chứa đủ những người bọn họ, vỏ xe cứng rắn có thể nhẹ nhàng nghiền áp những tang thi không có mắt, động lực cường đại cùng thiết kế xảo diệu có thể giúp bọn họ thoải mái đi đường, đỉnh xe có thể chứa được vật tư cực lớn mà bọn họ muốn cứu viện các căn cứ mà không cần lo lắng không gian của Tô Duệ Triết bị bại lộ.
Trách không được Tưởng đoàn trưởng muốn bọn họ trước tiên lại đây lấy xe. Quả nhiên là ông đã dự kiến trước.
"Tôi cần chút thời gian để cải tạo chiếc xe này." Hàn Lôi kiểm tra tính năng xe một chút, sau khi xác nhận hết thảy đều không có vấn đề, liền quyết định tiến hành cải tạo thêm một bước. Chiếc xe này tuy rằng là động lực hỗn hợp, nhưng bọn họ mang theo xăng không nhiều lắm, vì tránh đi tai hoạ ngầm là thả neo giữa đường, Hàn Lôi quyết định cải tạo lại, đem hai máy phát điện năng lượng mặt trời gắn vào, làm năng lượng dự phòng.
Công cụ của Hàn Lôi đều đặt trong không gian của Tô Duệ Triết, Tưởng đoàn trưởng đã từng nói qua với hắn, cho nên trước khi lên đường, đồ vật đều nhở Tô Duệ Triết thu vào không gian.
"Không thành vấn đề, anh cứ từ từ làm, chúng tôi đi nấu cơm." Dù sao trời cũng sắp tối, hiện tại bọn họ cũng không lên đường được, liền quyết định ngủ ở đây một đêm.
Mùa đông, đương nhiên là phải ăn chút đồ nóng, Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra cái bếp, chuẩn bị nấu lẩu.
Nước lẩu thì trực tiếp dùng gà hầm, những viên thịt cá linh tinh đều là đồ vật được lấy từ siêu thị lúc trước, đặt trong không gian, đến bây giờ vẫn còn đông lạnh đây, để Tống Thành Thư lấy chút nước nóng rã đông mới được.
Rau dưa đều là những thứ được trồng trong không gian, cực kỳ tươi mới, chỉ cần rửa một chút là được, dù sao có Tống Thành Thư ở đây, không sợ thiếu nước.
Vốn dĩ nghe được phải nấu cơm, Triệu Binh còn tưởng mình có đất dụng võ, nhưng hiện tại xem ra... Hắn vẫn là ngồi chờ là được rồi...
Mọi người vây quanh nồi lẩu, cầm chén, ấm áp ăn một bữa lẩu mỹ vị, sau đó để Trịnh Gia Hoà cùng Trương Sóc Lương gác đêm, những người khác đều vào trong xe tuần tra nghỉ ngơi.
Khoang nghỉ ngơi có giường thiết kế rất cao cấp, chia làm hai bên, có ba tầng, sáu người có thể nằm được. Khoang trữ vật hiện tại không có chứa gì, có thể đem chăn bông trải lên mặt đất, đủ để bốn người ngủ.
Bọn họ tổng cộng có mười một người, ghế lái xe cùng ghế phụ, không gian ở đây cũng tương đối đầy đủ.
Hàn Lôi bận rộn ở bên ngoài, lăn lộn đến nửa đêm mới cải tạo xong cho chiếc xe. Hắn chẳng những trang bị thêm năng lượng mặt trời cho hệ thống động lực, còn trang hoàng thêm bên trong một chút, để xe có thể rộng rãi thoải mái hơn.
Có lẽ tang thi gần đây đều bị con tang thi cấp ba kia giết chết, một ít tang thi ở xa hơn nhưng bởi vì gió tuyết quá lớn, cho nên không nghe được khí vị của bọn họ, cả đêm cũng không có một con tang thi nào lại đây, bọn họ cũng an ổn ngủ một giấc.
Ngày kế tiếp, bọn họ ăn bữa cơm sáng đơn giản, liền nổ máy, bắt đầu rời khỏi khu nghiên cứu.
Tiếp theo, bọn họ chỉ cần dọc theo bản đồ đi về phía bắc là được.
Ban ngày mọi người không có việc gì làm, liền thay phiên nhau vào trong không gian của Tô Duệ Triết, hỗ trợ thu thập vật tư cùng hái rau. Nhưng sau khi thu hoạch xong cũng không có cất đi, mà là để trên đất trống, bằng không đồ ăn quá tốt lại đưa tới một ít phiền toái không cần thiết.
Nghe Tưởng đoàn trưởng nói, bởi vì thiếu lương thực, cho nên hiện tại bên ngoài rất loạn, có chút người sẽ mạo hiểm rời khỏi căn cứ đi ra bên ngoài thử vận khí, bọn họ không chỉ thu thập vật tư, còn sẽ ra ngoài cướp bóc, bởi vậy vẫn nên cẩn thận đề phòng.
Xe tuần tra đi nền tuyết không hổ là chuyên môn được tạo ra để khảo sát Nam Cực, chạy trên tuyết cực kỳ nhẹ nhàng, cũng rất vững vàng thoải mái, bên trong xe cung cấp hệ thống sưởi ấm, bọn họ chỉ cần đắp một chiếc thảm mỏng là đã có thể ngủ.
Phòng bếp nhỏ có thể làm một ít đồ ăn đơn giản, rất tiện lợi.
Có xe tuần tra, tốc độ đi đường của bọn họ cũng nhanh hơn, thành phố S ở phía Tây Nam của thủ đô, mà căn cứ Phương Nam ở phía đông nam của thủ đô, vì muốn nhanh chóng đến căn cứ thủ đô, thì đi thẳng sẽ càng nhanh hơn, đường đi cũng sẽ khác với lúc đến, có thể sẽ đi ngang qua căn cứ Lâm Thành.
Căn cứ Lâm Thành chủ yếu là huyện nhỏ dựa vào nông nghiệp, lương thực dự trữ trong thành hẳn là đủ để trải qua mùa đông này, nhưng phần lớn lương thực đều bị khống chế bởi tám người gia gia kia, không biết bọn họ có phân đồ ăn cho người thường hay không...
Nếu đi ngang qua, vậy thuận tiện nhìn một chút, lần trước thời gian có chút vội vàng, lần này nếu phát hiện ra hạt giống tốt nào đó giống như Lâm Gia, liền đem về căn cứ Phương Nam.
Ý tưởng ngay lúc này của Triển Vân cũng rất đơn giản, nhưng anh nào nghĩ đến, khi bọn họ đến căn cứ Lâm Thành sẽ thấy cảnh tượng như vậy...
【 trên đường ruộng tiểu kịch trường 】
Tang thi: Cho tới nay, bằng vào dị năng bóng dáng mà tui đã giết qua vô số tang thi, chưa từng thất thủ, thẳng đến khi tui gặp được vai chính...
Tô Tiểu Triết: Khốn kiếp! Nhà ngươi chọt đau tui! Hãy xem đèn mổ và Ám Anh Thảo của tui đây!!
Tang thi: Cư nhiên bị bắt được! Không sao cả! Tui có song hệ dị năng!
Triển Tiểu Vân: Ây chà! Tui cũng có song hệ dị năng. Dám chọt vợ tui, xem tui đánh chết nhà ngươi như thế nào!
Trịnh Gia Hoà: Lão đại, vốn dĩ là nó cũng đã chết rồi.
Triển Tiểu Vân: Tui cảm thấy nó hẳn là rất tịch mịch, cậu đi bồi nó đi. →_→