Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 103: Lấy oán trả ơn



Đội ngũ Triển Vân từng đi qua căn cứ Lâm Thành một lần, bởi vậy cũng có chút quen thuôc, cho nên dựa theo đường đi trong ấn tượng mà chạy tới.

Chỉ là sau khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng của căn cứ Lâm Thành, tất cả đều sợ ngây người. Tường thành vốn dĩ đã không kiên cố của căn cứ Lâm Thành đã sụp xuống, nơi nơi đều là đống đổ nát, đất đá thạch ngói tứ tung.

Bởi vì trận tuyết lớn, khắp nơi đều là màu trắng, che giấu đi phần lớn dấu vết ở nơi đây, nhưng trên tường thành mơ hồ lộ ra rất nhiều vết máu khô cạn, có thể thấy được tình hình chiến đấu lúc phá thành cực kỳ thảm thiết.

Một cái căn cứ Lâm Thành to như vậy lại biến thành một toà thành chết, nơi chốn lộ ra yên tĩnh, đối lập với tình cảnh mấy ngày trước, mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

"Bọn họ... Chẳng lẽ... Tất cả đều đã chết?" Thanh âm của Triệu Binh run rẩy, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủn, chẳng lẽ người dân trong căn cứ toàn bộ đều chết sạch rồi sao?

Đây chính là vài nghìn mạng người a...

"Không nhất định." Triển Vân trầm giọng nói, "Chúng ta đi vào nhìn một cái rồi lại nói..."

Anh cảm thấy tuy căn cứ Lâm Thành không tính là quá lớn, nhưng cũng có mấy nghìn người sống sót, tám đại ca ở đây cũng vậy, thấy tình thế không ổn cũng nhất định sẽ bỏ thành chạy trốn, hoặc là tìm đường lui khác, hẳn là sẽ không dễ dàng chấp nhận bị tang thi tận diệt.

Tô Duệ Triết cũng thầm nghĩ như vậy, tuy rằng cậu trọng sinh một lần, căn cứ Lâm Thành cũng không còn máy phát điện năng lượng mặt trời, cũng không lớn mạnh ở thời kỳ đầu của mạt thế, nhưng trong trí nhớ của cậu, lão đại ở căn cứ Lâm Thành có tâm tư thâm trầm, nhất định có đường lui, không có khả năng mà để cho căn cứ mà hắn thành lập lại bị huỷ trong một sớm một chiều.

Xe tuần tra chậm rãi chạy vào trong phế tích căn cứ Lâm Thành, mấy con tang thi chó đang chui đầu vào trong tuyết tìm kiếm đồ ăn lập tức phát hiện ra bọn họ, chúng như điên mà nhào tới chỗ bọn họ.

Trình Khải ngồi ở ghế phụ lập tức phóng ra lôi điện, dễ như trở bàn tay mà xử lý mấy con tang thi chó đó.

Bọn họ lái xe vòng quanh thành một hồi, chỉ có một ít tang thi rải rác đang bồi hồi ở đây, còn lại cũng không phát hiện ra người sống nào.

Bất quá Triển Vân lại cảm thấy, bọn họ hẳn là bỏ thành chạy trốn, bởi vì một đường đi anh có nhìn qua, nhà ở tuy rằng rối loạn lung tung, nhưng đồ ăn cùng quần áo đều bị mang đi, còn có một ít bàn ghế, còn lại cũng không thấy gì khác, anh đoán rằng tám vị đại ca kia đã mang theo người sống sót bỏ chạy.

Nghe xong suy đoán của Triển Vân, mọi người cảm thấy rất có đạo lý, chẳng qua là bọn họ cũng không có thời gian đi xem xét những người đó đã chạy đi nơi nào, nếu đồ ăn đều đã được mang đi thì hẳn là có thể sống qua một đoạn thời gian, chờ bọn họ từ phương bắc quay về, lại chậm rãi tìm kiếm là được.

Vì thế bọn họ liền lái xe ra khỏi căn cứ Lâm Thành, chạy về phía bắc. Bởi vì căn cứ Lâm Thành là một thành nông nghiệp, cho nên khi đi ra bên ngoài đều là thôn trang đồng ruộng.

Bởi vì mạt thế bùng nổ, khí hậu cũng cực kỳ ác liệt, đồng ruộng bên ngoài không thể gieo trồng, cho nên dần biến thành đất hoang, mà những nông dân dựa vào trồng trọt mà sống ở gần đây trên cơ bản đều có lương thực dự trữ, những người này đều đến đầu quân ở căn cứ Lâm Thành, bởi vậy nơi này hẳn là không có ai.

Chỉ là khi bọn họ lái xe đến phía bắc mười mấy km, phát hiện có một thôn xóm có tiếng tang thi gào rống truyền đến, nghe âm thanh thì hẳn là số lượng cũng không ít.

"Trong thôn kia có người sống!" Triệu Binh kích động hô ra tiếng, "Chúng ta mau đi xem một chút đi?"

Tang thi sẽ không vô duyên mà tụ tập ở một thôn xóm không người, chúng nó khẳng định là nghe thấy hương vị máu thịt nhân loại, mới có thể tụ lại chỗ này, ở thôn này rất có thể là người của căn cứ Lâm Thành chạy trốn.

"Được, chúng ta qua đó nhìn xem." Triển Vân nói.

Nếu thấy, cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Vì thế Trương Sóc Lương đang phụ trách lái xe trực tiếp lái xuyên qua đồng ruộng, dù sao trên mặt đất cũng đều là tuyết, xe tuần tra cũng chạy rất vững vàng.

Xe vừa đến gần thôn, những con tang thi kia đã nghe được tiếng động mà phóng tới, bị Trình Khải nhẹ nhạng giải quyết sạch.

Những con tang thi này tuy số lượng nhiều, nhưng thực tế đều là tang thi bình thường, đối với dị năng giả Lôi hệ cấp hai trung giai như Trình Khải mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.

Thôn không lớn, xe tuần tra không lái vào bên trong được, cho nên Triển Vân để Hàn Lôi cùng Dư Đông Đông ở lại trên xe, những người khác cùng đi vào trong thôn xem tình hình. Hàn Lôi là nhân tài kỹ thuật, cũng không phải dị năng giả, hắn cũng Dư Đông Đông ở lại trên xe cũng an toàn hơn.

Nhưng trước khi xuống xe, Triển Vân kêu Dư Đông Đông dùng tinh thần lực xem thử người sống đang tránh ở đâu, đỡ cho bọn họ phải đi tìm từng nhà.

Dư Đông Đông lắc lư đầu nhỏ nói, "Mấy căn nhà đó dưới hầm đều có người hết ạ."

"Nhóc nói đều có người hết sao?" Triệu Binh tức khắc lộ ra vui mừng.

Mỗi nhà ở nông thôn cơ hồ đều có hầm, cái thôn nhỏ này tuy rằng chỉ có mười mấy gia đình, nhưng mỗi một nhà đều có người, số lượng cũng sẽ không ít đâu!

Triệu Binh đang còn lo lắng cho mấy nghìn tánh mạng của căn cứ Lâm Thành, hiện giờ biết được có người sống, tự nhiên là phi thường cao hứng.

Đứa nhỏ dùng sức mà gật cái đầu bé bé, nhóc cường điệu nói, "Có rất nhiều người."

"Được, ngoan ngoãn trông xe, chờ chúng ta trở về." Tô Duệ Triết sờ sờ đầu đứa nhỏ, sau đó theo Triển Vân xuống xe.

Sau khi bọn họ vừa tiến vào thôn, đột nhiên từ hai bên nhà ở có hai ba chục nam nhân tay cầm vũ khí, vây quanh đám người Triển Vân.

Quần áo trên người bọn họ thập phần cũ nát, cơ hồ là đem y phục có thể mặc được đều mang vào, có người thậm chí còn mặc áo khoác của nữ, thoạt nhìn có chút không ra gì.

"Đem đồ ăn cùng quần áo mặc trên người của các người đều giao ra đây!" Bên trong đám người có bảy tám người cầm súng lục, họng súng tối om nhắm ngay vào đội ngũ Triển Vân.

"Lão đại, đừng quên thu lại hai nữ nhân kia!" Trong đó có một nam nhân gầy ốm lấm la lấm lét cười nói.

Triển Vân đang cẩn thận quan sát những người này, bọn họ tuy rằng rét lạnh mà run run rẩy rẩy, nhưng sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn rất ổn.

"Mấy người xác định muốn cướp bóc bọn tôi? Vừa rồi tang thi ở bên ngoài đều do chúng tôi giết, các người không biết cảm ơn còn chưa tính, làm sao lại có thể lấy oán trả ơn như vậy?" Lôi quang trong tay Trình Khải chớp động.

Người cầm đầu nọ nhìn thấy điện quang trong tay Trình Khải, ánh mắt loé loé, lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn nhiều thêm một tia tàn nhẫn. Nếu những người này có thể không dùng súng lại xử lý hết đám tang thi ở bên ngoài, khẳng định bên trong bọn họ có một hai dị năng giả. Nhưng gã cũng không sợ dị năng giả, dị năng giả tuy rằng lợi hại, nhưng không phải đều là mình trần mắt thịt thôi hay sao? Chúng nhiều người như vậy, lại nhiều súng như vậy, muốn đánh chết một hai dị năng giả đó thì có gì là khó?

Gã còn đang do dự nên giết người nào trước, cái tên dị năng giả ngu xuẩn này liền bại lộ chính mình.

"Dị năng giả mà thôi, có gì mà đặc biệt hơn người?! Ông đây giết chính là đám dị năng giả tụi mày!" Người nọ vừa nói xong, ánh mắt cũng thêm tàn nhẫn, gã đem họng súng nhắm về phía Trình Khải

Triển Vân nhăn mi lại, anh nhìn ra được cảm xúc của người này có chút không đúng, thấy ngón tay gã chuẩn bị nhúc nhích, sắp bóp cò súng, anh liền lập tức phát động dị năng.

Trọng lực cường đại gấp mười lần nháy mắt như một ngọn núi lớn đè xuống, lập tức đem người này áp xuống mặt đất.

Trên mặt đất đều là tuyết, người kia bị đè xuống, trừ bỏ không thể hô hấp, gã còn cảm thấy lạnh căm căm, lập tức nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ còn biết mở miệng xin tha mà thôi.

"Má nó!!!" Những người khác thấy thế liền lập tức nổ súng.

Tường đất của Trương Sóc Lương cùng giáp phòng thủ của Tô Duệ Triết đồng thời xuất hiện, thoải mái ngăn chặn viên đạn phóng tới từ tứ phía, sau khi bọn chúng dừng tấn công, bọn họ lập tức phản kích.

Đám người này làm sao có thể nghĩ đến, đội ngũ chín người này toàn bộ đều là dị năng giả, bọn chúng dù là người đông thế mạnh, lại cũng không thể đánh được với đội ngũ này quá ba phút.

Hoả cầu, lưỡi dao gió, băng tiễn, lôi điện, côn sắt, dễ như trở bàn tay mà đem đám người này đánh ngã, tuy rằng bọn Triển Vân đã cố tình lưu thủ, chỉ cho đám người này chút giáo huấn, nhưng như vậy cũng đủ cho đám người kia chịu thống khổ.

Triển Vân thu hồi dị năng, đem người cầm đầu nọ từ trong đống tuyết xách lên, dùng chuỷ thủ kề lên cổ gã hỏi, "Các người là từ nơi nào đến đây?"

"Chúng tôi là... là người của căn cứ Lâm Thành...Tang...Tang thi phá thành, chúng tôi chạy trốn... trốn tới đây... Có người anh em ở thôn này..." Người nọ bị tuyết đông đến lạnh không chịu nổi, nói chuyện có chút quá sức, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lợi Triển Vân.

"Thực xin lỗi, chúng tôi sai rồi!"

"Các vị rộng lòng bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi thật sự là đói bụng nhiều ngày, nhất thời bị ma quỷ cám dỗ! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!!" Có người nói xong liền dập đầu.

"Ha hả." Trình Kiều cười lạnh một tiếng, những người này nói mấy lời ma quỷ cô đều không tin, vừa rồi những người này lấy oán trả ơn còn không nói, đối với bọn họ động sát khí, càng không cần phải nói đến việc bọn chúng còn muốn mơ ước đến cô cùng Ngô Tĩnh!