Quân y nhanh chóng nâng tên dị năng giả kia đi xuống để tiến hành cứu chữa, nếu bên kia hệ thống không có thông tin của người này, khẳng định căn cứ sẽ phải thẩm vấn gã, không thể để gã chết dễ dàng như vậy được, Dương tiến sĩ đang hôn mê cũng được mang đi trị liệu.
Lúc này, chủ nhân của bàn tay đột nhiên xuất hiện kia cũng chậm rãi hiện thân, không ai khác chính là Ngô Tĩnh, người có dị năng hóa thành sương mù, dị năng này của cô so với dị năng ẩn thân thì dùng tốt hơn nhiều, sương mù vô hình vô dạng, lúc sương mù loãng khiến người khác rất khó phát hiện được hành tung của cô. Lúc đó khi cô ra tay là có thể bắt được cái tay đang nắm lấy lựu đạn của người kia, bằng không hậu quả chỉ sợ là sẽ tạo thành nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng.
Tưởng Húc Châu rất rõ ràng sự kiện này có thể bình an vượt qua là công lao của ai, cho nên ông rất chân thành nói lời cảm tạ với Tô Duệ Triết và Ngô Tĩnh.
Sau khi cầm máu cùng băng bó đơn giản, kẻ xâm nhập rất nhanh đã tỉnh lại, hiện tại đã có thể bắt đầu thẩm vấn.
Tưởng Húc Châu sau khi nghe cấp dưới báo cáo, liền mời bọn Triển Vân cùng đi dự thính. Dám ẩn thân lẻn vào trung tâm nghiên cứu, còn mang theo lựu đạn bên người, vừa nhìn liền biết đã sớm có dự mưu, một dị năng giả căn bản không thể có lá gan lớn như vậy, sau lưng nhất định có người sai sử.
Đám Triển Vân cũng đều rất tò mò thân phận của người sau màn, vì thế liền đi theo Tưởng Húc Châu đến phòng thẩm vấn.
Trừ bỏ Triển Vân, bọn Tô Duệ Triết đều là lần đầu tiên nhìn thấy phòng thẩm vấn, không khác lắm với trên ti vi, một căn phòng bị phong bế, bên trong có một cái bàn cùng hai cái ghế, một mặt tường kính một chiều, có thể để bọn họ nhìn ra bên ngoài.
Tưởng Húc Châu mang theo hai nhân viên cấp dưới tiến vào phòng thẩm vấn, bọn Triển Vân thì tiến vào phòng quan sát ở bên cạnh.
Tay chân của kẻ xâm nhập bị còng tay còng lại trên ghế, quân y không tiêm gây tê cho gã, cho nên miệng vết thương đau đớn khiến gã ra một đầu mồ hôi lạnh, thân thể còn hơi hơi phát run.
Trên bàn đặt một cái laptop, từ máy tính kết nối vài sợi dây gắn lên người kẻ xâm nhập, chỉ cần gã nói dối, trên màn hình sẽ hiện ra một biểu đồ, vạch trần lời nói dối của gã.
"Nói xem, là người nào phái cậu tới đây?" Tưởng Húc Châu nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Không ai phái tôi tới cả." Kẻ xâm nhập lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười.
Tưởng Húc Châu nhìn thoáng qua màn hình máy tính, sau đó chậm rì rì tiếp tục hỏi, "Cậu là từ căn cứ khác tới đây phải không?"
"Căn cứ khác gì, không phải!"
"Cậu muốn chết sao?"
"Cái gì?" Kẻ xâm nhập ngoài mạnh trong yếu nói, "Ông đừng uy hiếp tôi! Các người chính là quân nhân, không thể tùy ý giết người."
Tưởng Húc Châu liếc mắt nhìn màn hình máy tính một cái, khóe miệng khẽ nhếch nói, "Hiện tại đã là mạt thế, pháp luật đều vô dụng, hơn nữa tính theo điều lệ ở mạt thế, cậu xâm nhập khu vực quân sự trọng điểm, là đã có thể xử bắn ngay tại chỗ."
Thời điểm nói đến hai chứ xử bắn, Tưởng Húc Châu còn đặc biệt nhấn mạnh.
Người nọ biến sắc, cắn răng nói, "Tùy các người!"
Tuy nói như thế, nhưng kỳ thật trong nội tâm của gã khẳng định là không muốn chết, người này chẳng qua chỉ là người thường may mắn thức tỉnh dị năng mà thôi, không có trải qua huấn luyện đặc biệt, là căn bản vô pháp lừa gặt được máy phát hiện nói dối, sau những câu hỏi vừa rồi, máy phát hiện nói dối đã có tuyến cơ bản tiêu chuẩn, hiện tại đã có thể bắt đầu thẩm vấn thật.
"Gần đây tiến vào căn cứ của chúng tôi có tất cả là sáu đoàn, trong đó có hai đoàn đều có bối cảnh quân đội, hẳn là sẽ không làm loại chuyện này, còn lại bốn căn cứ kia đều có hiềm nghi khá lớn." Tưởng Húc Châu vừa nói xong liền nhìn về phía người kia nói, "Cậu là người Vụ Thành tới sao?"
Người nọ hạ quyết tâm không trả lời, nhưng bây giờ Tưởng Húc Châu đã không cần gã trả lời nữa, nhìn các loại số liệu trong máy phát hiện nói dối là đủ để đưa ra kết luận mà ông muốn.
"Là Sơn Thành? Lâm Thành? Hay là... Hoán Thành?"
Thời điểm nói đến Hoán Thành, trên màn hình máy tính xuất hiện một biểu đồ bất thường.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã phối hợp." Tưởng Húc Châu dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới, hai người liền lập tức tiến lên cởi bỏ còng tay của người nọ, cực kỳ thô bạo mà trực tiếp túm gã từ trên ghế đứng lên.
"A!" Người nọ bị động đến miệng vết thường, lập tức kêu lên đau đớn, "Các người muốn làm gì? Các người muốn đem tôi đi đâu?"
Chính là không có ai trả lời gã, hai vị quân nhân mặt vô biểu tình đem gã kéo ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, người nọ rốt cuộc cũng biết sợ hãi, lại bắt đầu lớn tiếng xin tha, nhưng cũng không có ai để ý tới gã.
"Tôi khai! Tôi sẽ khai hết tất cả! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Người nọ không ngừng kêu rên xin tha, thanh âm dần dần đi xa.
"Mời các vị của căn cứ Hoán Thành tới đây nói chuyện đi." Tưởng Húc Châu ngữ khí bình đạm nói, nhưng trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng.
Tốc độ của quân đội trong căn cứ phi thường nhanh, không đến hai mươi phút, đoàn người của căn cứ Hoán Thành đều đã bị quân nhân võ trang đầy đủ áp giải lại đây.
Bọn Triển Vân tập trung nhìn vào, người cầm đầu cư nhiên lại là người quen.
"Tưởng đoàn trưởng! Các người làm vậy là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của căn cứ Phương Nam đây sao?!" Vương Tự Vinh sắc mặt đỏ lên, bộ dáng phẫn nộ nhục nhã.
"Ha hả, Vương đội trưởng phải không? Mời ngồi." Tưởng Húc Châu tốt tính chỉ chỉ ghế dựa đối diện mình, ông đã nhận được tư liệu đăng ký của đoàn người căn cứ Hoán Thành, người của căn cứ Hoán Thành gia nhập căn cứ vào bốn ngày trước, trong danh sách đăng ký chỉ có 40 người, không có kẻ xâm nhập kia.
Nhìn thì chuyện này chẳng liên quan gì đến căn cứ Hoán Thành, nhưng cùng ngày sau khi căn cứ Hoán Thành đến liền yêu cầu tham quan trung tâm nghiên cứ bị cự tuyệt, liên tiếp mấy ngày sau đều yêu cầu tiến hành giao dịch, hơn nữa còn từng tìm hiểu qua vị trí của trung tâm nghiên cứu.
Trước đó Quan Hồng cùng bọn Triển Vân đi đến căn cứ Hoán Thành học tập kỹ thuật nhưỡng đất, đã từng đem chuyện về viên đạn kiểu mới cùng tác dụng của nước rau quả nói cho quân đội đóng quân ở địa phương, về sau thực lực của quân đội tăng lên, sau đó còn liên hợp với Lục gia, dần dần có thực lực chống lại hai nhà Vương – Hồng. Bởi vậy, sau khi nghe nói căn cứ Phương Nam có thuốc giải độc cùng thuốc dị năng, hai nhà Vương – Hồng mới vội vàng tới đây, đối với hai loại thuốc kia bọn họ nhất định phải có được nó. Nhưng thuốc khan hiếm là chuyện mà ai cũng biết, Vương Tự Vinh cũng biết trước đó bọn Quan Hồng có mối quan hệ rất tốt với quân nhân địa phương của Hoán Thành, gã lo lắng căn cứ Phương Nam không muốn bán thuốc cho gã, cho nên rất có thể là gã đã chuẩn bị trộm cắp.
Vương Tự Vinh phẫn nộ ngồi xuống, trong miệng còn không ngừng uy hiếp nói, "Chuyện này chúng tôi không định bỏ qua như vậy, các người phải cho chúng tôi một công đạo!"
Tưởng Húc Châu cười cười, tiếp tục nói, "Hôm nay trung tâm nghiên cứu của chúng tôi có kẻ xâm lấn, người đó đã bị chúng tôi bắt được, theo như lời của hắn nói, hắn là được căn cứ Hoán Thành sai đến, không biết Vương đội trưởng đối với việc này có gì muốn nói không?"
"Các người ngậm máu phun người! Chúng tôi sẽ không làm ra loại chuyện này! Nhất định là có người muốn vu oan hãm hại chúng tôi! Tưởng đoàn trưởng, ông cũng không thể tin lời nói từ một phía! Chúng tôi đến đây là muốn hợp tác hữu hảo với các người." Những lời này nói ra, Vương Tự Vinh cũng không có sợ hãi, trên mặt không có bất luận một chút chột dạ nào, càng nói lại càng như lời thề son sắt, chỉ kém việc giơ tay lên thề, kỹ thuật diễn như vậy nếu không tham gia vào giới giải trí thật là đáng tiếc.
"Nhưng cấp dưới của tôi đã tìm thấy dấu vân tay của kẻ xâm nhập và DNA của hắn ở chỗ của các người, xác nhận rằng hắn đã sinh hoạt cùng các người, không biết Vương đội trưởng có gì muốn giải thích không?" Tưởng Húc Châu nheo nheo đôi mắt lại hỏi.
"Không! Chuyện này không có khả năng! Đây là vu oan!" Sắc mặt của Vương Tự Vinh rốt cuộc cũng thay đổi, gã không thể tưởng tượng được, căn cứ Phương Nam thế nhưng đã có thể tự cung cấp điện, hơn nữa còn làm ra nhiều thiết bị điện tử như vậy, cho nên dấu vết để lại đều có thể bị bọn họ phát hiện! Hiện tại gã chỉ có thể cắn răng sống chết không thừa nhận!
"Không sao cả, Vương đội trưởng, chúng tôi cũng không bắt ngài phải thừa nhận, bất quá ngài cũng không thể tiếp tục lưu lại căn cứ của chúng tôi." Tưởng Húc Châu đứng dậy nói.
"Ông có ý gì? Ông muốn đuổi chúng tôi đi?!" Vương Tự Vinh vỗ bàn đứng dậy, quanh thân ẩn ẩn có điện lưu quấn quanh người, ý uy hiếp bộc lộ ra ngoài.
Tưởng Húc Châu lại không chút hoang mang mà lùi một bước, phía sau ông có hai quân nhân lập tức tiến lên đem ông bảo hộ sau người, một người phát ra lửa cháy hừng hực, một người khác lại có nham thạch cứng rắn bao trùm, mà phía sau Vương Tự Vinh, trên vách tường đột nhiên xuất hiện vài cái động, súng máy nhắm về phía Vương Tự Vinh, chỉ cần gã vừa động, lập tức liền bắn gã thành cái sàng.
Trên trán Vương Tự Vinh lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, gã dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn thu lôi điện trở về. Dị năng giả cũng không phải siêu nhân, chung quy cũng chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể đao thương bất nhập.
"Tưởng đoàn trưởng, vừa rồi là tôi nhất thời xúc động, tôi xin lỗi ngài, còn mong ngài cho chúng tôi một cơ hội..."
"Không cần, mời Vương đội trưởng trở về dọn dẹp một chút, một giờ sau cần phải rời khỏi căn cứ." Tưởng Húc Châu lạnh giọng nói, sau đó lập tức xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
"Vương đội trưởng, đi thôi." Hai vị quân nhân làm một cái thủ thế với gã, phía sau có mười mấy vị binh lính đứng giơ súng nhìn chằm chằm.
Vương Tự Vinh cắn chặt răng, chỉ có thể không tình nguyện rời đi.
Mà Tưởng Húc Châu sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn liền tiến vào phòng quan sát ở cách vách.
"Tưởng đoàn trưởng, ngài cứ như vậy thả hắn đi?" Triển Vân nhíu mày hỏi.
Vương Tự Vinh vừa thấy chính là một kẻ tiểu nhân hay mang thù, hiện tại hai bên nháo thành như vậy, vạn nhất về sau Vương Tự Vinh muốn quay lại trả thù, có thể sẽ gây ra phiền toái lớn.
"Dù sao cũng là đoàn căn cứ khác tới đây, chúng ta cũng không thể quá đáng a." Tưởng Húc Châu thở dài, sau đó lại có ý tứ nói, "Bất quá hiện tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh."
Triển Vân nháy mắt liền hiểu, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ý vị không rõ.
Nhìn vẻ mặt của hai người không có ý tốt, những người khác cũng rất nhanh liền hiểu được, chỉ có Trịnh Gia Hòa cùng ôm mèo nhỏ Tiểu Hắc và Dư Đông Đông vẫn vẻ mặt ngây thơ như cũ.