Đám người Vương Tự Vinh bị áp giải trở về chỗ ở tạm thu thập đồ vật, Vương Tự Vinh cảm thấy vô cùng nhục nhã, nghẹn một bụng tức giận, dọc theo đường đi đều chửi thầm trong miệng. Chỉ là cường long khó áp địa đầu xà, cho dù dị năng của gã là dị năng hệ Lôi có lực công kích mạnh, cũng phải kiêng dị trước những cây súng nhắm vào của mấy ngàn quân nhân.
"Đại ca, Thường Khánh làm sao bây giờ?" Thừa dịp lúc đang thu thập vật tư, có một người tiến đến bên cạnh Vương Tự Vinh nhỏ giọng hỏi.
Tức khắc, Vương Tự Vinh thần sắc căng thẳng, cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, phát hiện nhóm quân nhân áp giải bọn họ về đều quy quy củ củ đứng canh ở cửa, cũng không nghe được đối thoại của bọn họ, gã thả lỏng một ít.
Gã trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, nói: "Thường Khánh là ai? Lần này đội ngũ chúng ta đến căn cứ Phương Nam không có ai tên là Thường Khánh, cậu nhớ kỹ cho tôi."
Người nọ sửng sốt, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng gật gật đầu, ngậm miệng lại, tiếp tục thu thập đồ vật.
Thời điểm lên xe rời khỏi căn cứ Phương Nam, Vương Tự Vinh oán độc mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ trở lại!"
Căn cứ Phương Nam đáng chết, nơi này không hợp với bát tự của gã a! Nếu có cơ hội, một ngày nào đó gã sẽ trở lại nơi này, làm cho những người hôm nay đã vũ nhục người của gã đều phải trả giá!
Bọn phế vật đóng quân ở căn cứ Hoán Thành kia, từ sau khi đội ngũ của căn cứ Phương Nam rời đi, lại đột nhiên trở nên mạnh hơn, thực lực cũng tăng mạnh, lại còn liên hợp với Lục gia, khiến bọn họ bị áp lực. Gã vốn hoài nghi chuyện này có quan hệ với căn cứ Phương Nam, sau đó lại biết được căn cứ Phương Nam có thuốc loại mới, cũng khiến nhiều người khác quan tâm, gã liền bắt đầu suy nghĩ muốn mua một ít trở về, gã nghe nói rằng thuốc dị năng kia rất hiệu quả, có tác dụng giúp thăng cấp, thật sự là thứ tốt hiếm có.
Chỉ tiếc là trước đó gã cùng người ở căn cứ Phương Nam không có mối quan hệ tốt, thời điểm những người đó đến căn cứ học kỹ thuật nhưỡng đất, lại bị gã dùng công phu sư tử ngoạm mà đắc tội người ta, gã lo lắng rằng người ở căn cứ Phương Nam không muốn bán thuốc cho gã.
Vừa lúc gã có một thủ hạ tên là Thường Khánh, thức tỉnh dị năng ẩn hình, có thể giấu đi thân hình, lặng yên hành động, gã liền động tâm tư, sau khi kêu đối phương ẩn hình xen lẫn trong đội ngũ, tiến vào căn cứ Phương Nam. Nếu căn cứ Phương Nam không muốn bán thuốc cho gã, gã liền nghĩ cách để cho Thường Khánh đi trộm thuốc.
Quả nhiên, người lãnh đạo của căn cứ Phương Nam lấy các loại lý do qua loa lấy lệ với gã, chính là không muốn đem thuốc bán ra cho gã, gã lúc này mới sai Thường Khánh lặng lẽ động thủ, đi trộm thuốc, tốt nhất là trộm xem phối phương gì đó, sau đó bọn họ trở lại Hoán Thành thì có thể nghĩ cách bào chế thuốc. Bởi vậy gã đưa cho Thường Khánh một quả lựu đạn, nếu có thể tìm được phối phương thì liền đem trung tâm nghiên cứu của căn cứ Phương Nam nổ tung, như vậy căn cứ Hoán Thành sẽ kế thừa lợi ích của thuốc kiểu mới, được các đại căn cứ khác truy phủng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, gã không nghĩ tới căn cứ Phương Nam lại thâm tàng bất lộ như vậy. Các loại thiết bị điện tử tinh vi đều ùn ùn không dứt, khiến cho kế hoạch của gã thất bại trong gang tấc!
Nhưng mà, trong mắt Vương Tự Vinh trừ bỏ phẫn nộ cùng oán độc, còn có một tia tham lam. Cư trú ở căn cứ Phương Nam mấy ngày, gã không thể không thừa nhận, hoàn cảnh sinh hoạt ở đây so với ở Hoán Thành tốt hơn gấp mấy lần, nơi này có trang bị máy phát điện năng lượng mặt trời, trong căn cứ không chỉ có đèn, còn có điều hòa, thuốc kiểu mới cùng nhiều súng ống đạn dược, thoạt nhìn so với chỗ ở của gã thì tốt hơn rất nhiều.
Chờ sau khi gã trở về, phải nghĩ lại biện pháp phái người đến căn cứ Phương Nam nằm vùng.
Thời điểm Vương Tự Vinh tính kế căn cứ Phương Nam, đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn ở ngoài xe, xe cũng dừng lại.
"Sao lại thế này?" Vương Tự Vinh bị đập đầu vào trên nóc xe, làm gã đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đại ca! Không tốt! Đường đi phía trước bị sụp!"
"Sụp đường? Con đường đang tốt đẹp làm sao lại bị sụp?" Vương Tự Vinh vừa nói, một bên mở cửa xe xuống xe xem xét.
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng không biết tại sao lại xuất hiện một khe rãnh, khiến cho đường đi của bọn họ bị chặn lại.
"Con mẹ nó thật đen đủi! Gần đây có còn con đường nào khác hay không?"
"Đại ca, hình như còn có một cái đường nhỏ, nhưng phải đi đường vòng một chút." Có người lấy ra một cái bản đồ, cẩn thận xem xét.
"Vậy đi đường nhỏ đi!" Vương Tự Vinh cau mày nói.
Đoàn xe cứ như vậy mà thay đổi tuyến đường, quẹo sang phía có cái đường nhỏ kia.
Nhưng mà bọn họ không biết chính là, con đường nhỏ kia sớm đã bị người chôn xuống rất nhiều địa lôi, đang chờ bọn họ đi qua.
Một trận tiếng nổ lớn qua đi, một đội ngũ từ trong rừng cây đi ra, thật cẩn thận tiến đến đường nhỏ xem xét, sau khi xác nhận mục tiêu đều đã tử vong, liền đem hoả táng ngay tại chỗ, toàn bộ ô tô đều vùi lấp lại, thần không biết quỷ không hay mà rời đi.
Bên trong phòng họp của tổng bộ căn cứ Phương Nam, bọn Triển Vân nói cho Tưởng Húc Châu rằng bọn họ chuẩn bị rời khỏi căn cứ, đi đến Tây Bắc.
Tưởng Húc Châu nghe vậy nhíu mày, "Mục tiêu của các cậu không phải là vì con tang thi cấp bốn kia chứ?"
Triển Vân sửng sốt, không nghĩ tới Tưởng Húc Châu thế mà cũng biết đến chuyện này, "Nó thật sự là con tang thi cấp bốn sao?"
"Không sai." Tưởng Húc Châu thở dài một hơi, "Lần này người của căn cứ Tây Bắc tới, rất vội vàng mua thuốc dị năng và thuốc giải độc, chính là bởi vì con tang thi cấp bốn đột nhiên xuất hiện kia. Bọn họ đã thiệt hại rất nhiều nhân thủ trong tay con tang thi kia. Nhưng vài giờ trước, chúng tôi mới nhận được điện báo cầu cứu viện của căn cứ Tây Bắc, nghe nói con tang thi kia đang triệu hoán tang thi ở chung quanh, khả năng là sắp phát sinh tang thi triều quy mô lớn, tình huống phi thường không tốt."
"Nơi đó thật sự rất nguy hiểm, các cậu xác định muốn đi sao?" Ánh mắt Tưởng Húc Châu nặng nề nhìn bọn họ, trong mắt là giấu không được sự ưu sầu.
"Đương nhiên." Triển Vân trả lời một cách khẳng định, hành trình đi Tây Bắc là chuyện bọn họ phải làm.
"Được, tôi lập tức điều động một đội ngũ tinh anh, cùng đi với các cậu, các cậu có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm theo." Tưởng Húc Châu quyết định toàn lực ủng hộ quyết định của bọn họ.
"Cảm ơn ngài, nhưng là thật sự không cần." Triển Vân cùng Tô Duệ Triết liếc nhau, mỉm cười nói, "Tưởng đoàn trưởng, lúc này đây tôi hy vọng ngài có thể để cho chúng tôi hành động chính."
Tưởng Húc Châu nghe vậy sửng sốt, sau đó thở dài, "Đúng rồi, mỗi người các cậu thực lực bất phàm, bọn họ đi theo ngược lại là kéo chân sau. Như vậy đi, thuốc giải độc cùng thuốc dị năng, tôi sẽ đưa cho các cậu một thùng mang theo, còn có vật tư đi đường, lo trước khỏi hoạ."
Tưởng đoàn trưởng đã nói đến mức này, Triển Vân cùng Tô Duệ Triết tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt lần nữa, chỉ đành phải mỉm cười nói lời cảm ơn.
"Tưởng đoàn trưởng, còn có một việc cần phải nói cho ngài."
Bọn Triển Vân nhìn thời tiết biến hóa, bọn họ suy đoán mùa đông sắp đến, cho nên nói tin tức này cho Tưởng Húc Châu, để ông có thể chuẩn bị trước vật tư cho mùa đông.
"Mùa đông thực sự khoa trương như các cậu nói sao?" Tưởng Húc Châu có chút nửa tin nửa ngờ, thật sự là bọn họ đang ở phương nam, nhiệt độ không khí mùa đông thấp nhất cũng chỉ hơn kém không độ thôi, âm 30 độ là như thế nào, ông căn bản không dám tưởng tượng.
"Hiện tại mùa hè nóng bức như thế, chẳng phải là đã thuyết minh một ít vấn đề rồi sao?" Triển Vân hỏi ngược lại.
Tưởng Húc Châu trầm ngâm một lúc lâu rồi nói, "Được, tôi đã biết, tôi lập tức kêu người đi chuẩn bị chăn bông cùng than lửa cần thiết cho mùa đông."
Ông cảm thấy đội ngũ của Triển Vân không có khả năng đem chuyện này ra nói giỡn, trước tiên chuẩn bị cũng không có không tốt ở chỗ nào, có một số việc thà rằng tin có còn hơn không.
"Được."
Kết thúc cuộc nói chuyện cùng Tưởng Húc Châu, mọi người về nơi ở, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày hôm sau liền xuất phát.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, nhiệt độ không khí biến hóa cư nhiên nhanh như vậy.
Giữa trưa ngày hôm sau, thời điểm vốn nên là nóng nhất của ngày, nhưng cố tình gió lạnh phơ phất, ánh mặt trời cũng phảng phất trở nên nhu hòa hơn, thân thể không chỉ không cảm thấy nóng bức, ngược lại cảm thấy mát lạnh sảng khoái.
Mọi người đã vài tháng chưa phơi nắng, hiện tại đều chậm rãi đi ra khỏi chỗ ở, bắt đầu phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, hưởng thụ sự mát lạnh của gió trời.
Những người sống sót thoải mái cười to, như đang chúc mừng mùa hè nóng bức qua đi, nhưng Triển Vân cùng bọn Tô Duệ Triết sắc mặt nghiêm túc, bọn họ biết nhiệt độ không khí biến hóa như vậy là chuyện rất không bình thường.
Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra một cái nhiệt kế, phát hiện độ ấm hôm nay chỉ có 28 độ C, so với giữa trưa ngày hôm qua là 41 độ, giảm xuống ước chừng khoảng mười ba độ.
"Chúng ta lập tức xuất phát!" Hiện tại loại tình huống này, bọn họ đã không thể chờ đến buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống quá nhanh, nếu lại tiếp tục trì hoãn nữa, bọn họ sẽ gặp phải tuyết lông ngỗng giữa đường đi.
"Được!"
Kỳ thật bọn họ cũng không có đồ vật để thu thập, đồ vật hữu dụng trên cơ bản đều bị Tô Duệ Triết thu vào trong không gian, bọn họ chỉ cần đem máy phát điện năng lượng mặt trời mà căn cứ cho bọn họ lắp lên xe, cũng tiện hơn cho việc sử dụng trên đường đi.
Máy phát điện của bọn họ là loại có công năng chuyenr biến quang năng sang điện năng, mặc kệ là mùa đông hay mùa hè, ngày mưa hay nắng, chỉ cần có ánh sáng tự nhiên đều có thể duy trì cho thiết bị vận hành, chỉ là công suất của mùa đông không cao bằng mùa hè mà thôi.
Bọn Triển Vân đi tìm Cao Lãng, nói cho hắn biết bọn họ tính toán lập tức rời đi, để hắn hỗ trợ báo với Tưởng đoàn trưởng.
Cao Lãng không hổ là dị năng giả hệ tốc độ, chưa đến năm phút đã trở lại, thời điểm trở về, trên người còn mang hai cái ba lô.
Triển Vân mở ba lô ra, bên trong có chứa 50 viên thuốc giải độc cùng thuốc dị năng.
"Tưởng đoàn trưởng đã kêu người tìm mấy bộ áo lông vũ, túi ngủ giữ ấm, còn có một ít túi ấm giữ nhiệt, đã để ở cổng thành, lát nữa khi các cậu ra khỏi căn cứ nhớ lấy. Tưởng đoàn trưởng còn nói, thời gian vội vàng, ông không kịp chuẩn bị quá nhiều cho các cậu, trên đường chú ý an toàn."