Đội ngũ Triển Vân vẫn như cũ, lái chiếc xe việt dã rời khỏi căn cứ Phương Nam, trong khoảng thời gian này, bởi vì mùa hè nóng bức nên mọi người đều có thói quen ngày ngủ đêm thức, làm việc và nghỉ ngơi đều đảo lộn, cho nên hiện giờ đột nhiên lái xe giữa ban ngày ban mặt khiến bọn họ có chút không quen.
Bên trong xe không cần mở điều hòa, chỉ cần mở cửa sổ ra là có gió lạnh phơ phất thổi quét lên mặt, thật sự là khó có khi thời tiết làm người cảm giác thần thanh khí sảng, chỉ là bọn Triển Vân không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì bọn họ biết sắp đến mùa đông giá lạnh nên cảm thấy lo lắng.
Triển Vân quyết định, lộ trình kế tiếp, trừ bỏ Tô Duệ Triết, Dư Đông Đông còn có Trịnh Gia Hòa ba người không có bằng lái xe, còn lại sáu người thay phiên lái, ngày đêm chạy tới căn cứ Tây Bắc, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm...
Chỉ là tình huống so với bọn họ tưởng tượng càng thêm ác liệt, buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống chỉ còn mười lăm độ, cửa sổ xe đều đóng lại, Tô Duệ Triết còn lấy ra vài cái áo khoác từ trong không gian, để mọi người mặc vào.
Mọi người không dám ngừng lại, bất luận ban ngày hay ban đêm đều liều mạng chạy, ngay cả ăn cơm cũng qua loa gặm hai cái bánh mì ở trên xe, chỉ có thời điểm cần đi WC, mới phải dừng xe nghỉ ngơi vài phút.
Một người phụ trách lái xe, một người ngồi ở ghế phụ phụ trách canh gác, những người còn lại nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Đội ngũ giành giật từng phút từng giây lên đường, nhưng vẫn là không kịp với thời tiết biến hóa bất ngờ.
Ngày hôm sau, nhiệt độ không khí tiếp tục hạ thấp, đã xuống còn gần không độ, mây đen dần dần tụ lại, sức gió cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn.
Triển Vân nhìn sắc trời bên ngoài ngày càng trở nên ám trầm, trong lòng cũng nặng trĩu.
"Không thể tiếp tục lái xe, xem ra trời sắp có mưa to." Triển Vân nhìn về phía Trình Khải, "Nhìn xem gần đây có nơi nào có thể dừng xe nghỉ ngơi hay không?"
Trình Khải cùng Trình Kiều lập tức cầm lấy bản đồ, hiện tại không có vệ tinh cùng internet, GPS hướng dẫn đã sớm không thể sử dụng, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất là xem bản đồ. Trình Khải cùng Trình Kiều từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân đội, đối với việc xem bản đồ rất thành thạo.
Huống chi tấm bản đồ này là do Tưởng đoàn trưởng giao cho bọn họ, đây là phiên bản cải tiến sau mạt thế, trên bản đồ không chỉ có lộ tuyến trước mạt thế, còn có căn cứ người sống sót đã được đánh dấu. Đường cao tốc từng được quân đội dọn qua và các trạm xăng dầu cùng khu nghỉ ngơi tương đối an toàn đều được ghi lại đầy đủ.
"Khoảng cách gần nhất chính là... căn cứ Lâm Thành." Trình Khải cẩn thận xem xét bản đồ, nói: "Khoảng cách ước chừng khoảng mười mấy kilomet."
"Căn cứ Lâm Thành?" Triển Vân nghe xong liền nhíu mày thật sâu, "Không đi, lại tìm thử xem còn có trạm nghỉ ngơi nào khác không."
Đó là nơi mà Tô Duệ Triết chôn vùi tính mạng vào kiếp trước, nhất định để lại cho cậu bóng ma tâm lý rất lớn, làm sao anh có thể chọn nơi ghê tởm đó được.
"A? Vì cái gì?" Trình Khải cũng không biết chuyện Tô Duệ Triết trọng sinh, cho nên không biết vì sao Triển Vân muốn bỏ gần tìm xa, từ bỏ một cái gần trong gang tấc lại còn an toàn, mà muốn đi tìm một cái trạm nghỉ ngơi xa hơn.
"Kêu cậu tìm thì tìm đi, nói nhảm cái gì?" Triển Vân xụ mặt, không kiên nhẫn nói.
"Tìm thì tìm, làm gì mà hung dữ như vậy..." Trình Khải ủy khuất lẩm nhẩm oán niệm, tiếp tục xem bản đồ.
"Không cần tìm nơi khác đâu, chúng ta đi căn cứ Lâm Thành đi." Tô Duệ Triết đột nhiên mở miệng nói.
"Tiểu Triết!" Triển Vân thập phần không tán đồng nhìn về phía cậu.
"Anh, không có việc gì." Tô Duệ Triết hơi hơi mỉm cười, "Em đã không còn là em của trước kia."
Hiện tại cậu đã mạnh hơn kiếp trước rất nhiều, hơn nữa cậu cũng không còn là thiếu niên ngu ngốc của lúc trước, bây giờ cậu có các đồng đội đáng tin cậy, còn có năng lực tự bảo vệ chính mình, có sự phòng bị với căn cứ Lâm Thành, nơi đó đã không thể tạo thành uy hiếp gì với cậu nữa.
Huống chi, hiện tại thời tiết ác liệt như vậy, nếu lại mạo hiểm tiếp tục lên đường, không chỉ là không có trách nhiệm với bản thân, mà còn với các đồng đội cùng vào sinh ra tử với cậu.
Triển Vân nghe vậy thì không còn cách nào, đành thở dài kêu Trương Sóc Lương lái xe về phía căn cứ Lâm Thành.
Từ đường cao tốc đi ra, tiến vào huyện Lâm Thành.
Xe vừa mới lái vào Lâm Thành, liền nhìn thấy một trận nổ mạnh cùng ánh lửa, tiếp theo chính là một chiếc Minibus rách tung toé bay vọt lại đây, đằng sau là một đàn tang thi thất tha thất thểu đi theo.
Mọi người: "..."
"Theo sau." Triển Vân bình tĩnh nói.
Nhìn chiếc xe không ngừng ném hỏa cầu ra bên ngoài, chủ lực hẳn là dị năng giả hệ Hỏa, hoạt động bên trong huyện Lâm Thành, nhất định là người trong căn cứ Lâm Thành, đi theo bọn họ có thể bớt đi chút phiền toái, cũng tiết kiệm thời gian hơn.
Chiếc xe kia đấu đá lung tung, phương thức lái xe nhìn giống như là không muốn sống nữa vậy, chiếc xe vài lần sắp đụng vào cột điện hoặc là vòng bảo hộ ven đường, loại kỹ thuật lái xe này nếu đặt ở trước mạt thế, chỉ sợ bằng lái đã sớm thu về đem hủy mấy trăm lần, hiện tại lại không có ai quản.
Đàn tang thi rất nhanh đã bị chiếc xe ném xa, mắt thấy có thể thuận lợi trốn về căn cứ, nhưng cố tình lúc này lại xảy ra vấn đề.
Cũng là do người trên chiếc xe kia vận khí quá kém, đột nhiên có mấy con tang thi từ phía trước vọt tới, tài xế vốn định trực tiếp tông qua, nhưng không ngờ một con trong số đó là tang thi tiến hóa, sau khi đụng phải, chẳng những không thể nghiền áp được con tang thi kia, ngược lại là người lái xe trực tiếp bị tang thi bắt lấy, một ngụm cắn đứt yết hầu.
Cửa xe bị kéo ra, mấy người thanh niên nghiêng ngả lảo đảo từ trên xe nhảy xuống, trong đó còn có một cô gái mặc áo da quần da bó sát người.
Ở đằng sau, bọn Triển Vân đều có thể nhìn thấy rõ ràng đầu xe bị bẹp dí, có thể thấy được lực phòng ngự cùng sức mạnh của con tang thi này đều thập phần cường hãn.
"Là tang thi cấp ba!" Mắt Trương Sóc Lương sáng ngời, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt mà Ngô Tĩnh sắp thăng cấp từ cấp hai lên cấp ba, chỉ thiếu một viên tinh hạch cấp ba nữa thôi, thật là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu.
Trương Sóc Lương không chỉ không có dừng xe, ngược lại còn đạp mạnh chân ga, bay thẳng đến hướng của tang thi cấp ba.
Lúc này, con tang thi cấp ba cũng ăn người trên tay không sai biệt lắm, ném thi thể của người nọ xuống, chuẩn bị đuổi về phía đám người mới trốn đi.
Cô gái mặc đồ bó sát vừa chạy vừa ném hỏa cầu, nguyên lai cô chính là dị năng Hỏa hệ.
Tốc độ của tang thi thực mau, lập tức liền đuổi tới, như là diều hâu quắp lấy gà con mà tóm được người thứ hai, đồng dạng bị cắn đứt cổ.
Những người khác sợ tới mức đồng thanh hét chói tai, chạy càng thêm ra sức.
Ngay lúc này, cô gái chú ý thấy một chiếc xe việt dã đang chạy về hướng của bọn họ, hai mắt tức khắc sáng lên, càng thêm ra sức chạy về phía đó.
Diện mạo của nữ nhân kia chỉ tính là bình thường, nhưng dáng người cũng rất nóng bỏng, một thân đồ đen làm cho dáng người của cô đều được phác họa ra bên ngoài, quần áo sạch sẽ, làm da cũng trắng, thoạt nhìn cũng có chút xinh đẹp.
"Cứu mạng! Mở cửa! Cho tôi lên!" Cô gái một bên kêu lên, một bên múa may đôi tay, hai mắt rưng rưng, bộ dáng đáng thương nhu nhược cực kỳ.
Ở mạt thế thiếu thốn lương thực vật tư, phần lớn nữ nhân đều xanh xao vàng vọt, bộ dáng rát nát, nhưng cô gái này lại sạch sẽ như vậy, có thể coi là mỹ nhân.
Nếu là người khác, nhất định không nói hai lời mà dừng xe để cô đi lên.
Chỉ tiếc là người trên chiếc xe này đều không phải là cái loại bị nữ sắc mê hoặc...
Thời điểm cô gái tới gần, Trịnh Gia Hòa hạ cửa sổ xe xuống, ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Ngại quá, trên xe hết chỗ rồi."
Nữ nhân ngốc lăng dừng bước, sau đó xe việt dã trước mắt cứ như một trận gió mà thoáng qua cô, quăng một đống khói đen lên mặt cô...
Xe việt dã dừng trước mặt tang thi cấp ba, Trương Sóc Lương nhảy xuống xe, trực tiếp phóng xuất dị năng, đem mặt đất dưới chân tang thi hóa mềm, sau khi tang thi lún xuống liền đem hai chân nó giam lại. Tay phải xuất hiện một cục đá cứng rắn, ném tới trước mặt tang thi.
Tang thi cấp ba cũng không phải đồ ngốc, lập tức duỗi tay chắn lại, lực lượng của nó không yếu, lập tức bắt được tay của Trương Sóc Lương, không để hắn tiến lên.
Trương Sóc Lương cũng không phải dị năng giả hệ lực lượng, lực lượng so với tang thi căn bản là không thể so sánh. Mắt thấy móng vuốt của tang thi sắp chộp tới khuôn mặt của hắn, Trương Sóc Lương hơi hơi câu môi.
Ngay sau đó, Trương Sóc Lương lại cầm lấy một cục đá phóng xuất dị năng, đột nhiên mọc ra một cây gai nhọn, thẳng tắp chui vào trong đầu tang thi.
Tang thi đang công kích đột nhiên im bặt, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Không đến hai phút, Trương Sóc Lương một mình một người, giải quyết xong tang thi cấp ba.
Hắn cong lứng rút thanh chủy thủ ra, phá vỡ đầu tang thi, vui vẻ đào viên tinh hạch mà hắn mong chờ, chuẩn bị rửa sạch rồi giao cho Ngô Tĩnh.
Nhưng mà một màn này dừng ở trong mắt Từ Phượng Anh, lại làm cô cảm xúc mênh mông lên.
Thời điểm đối phó với tang thi, cô liền biết thực lực của con tang thi này không giống bình thường, quả thực đây là con tang thi mạnh nhất mà cô từng gặp, cô nghĩ rằng lần này liền phải xong đời, lại không nghĩ rằng không biết từ nơi nào chạy ra một chiếc xe việt dã, trên xe có một người nam nhân cường tráng bước xuống, mà người nam nhân này lại có thực lực kinh người như vậy?!
Chỉ ngắn ngủi hai phút đã giết chết được một con tang thi lợi hại như vậy, thực lực như vậy, mặc kệ là ở trong căn cứ nào cũng đủ để làm bá chủ một phương.
Nhưng hắn lại tới Lâm Thành......
Đôi mắt của Từ Phượng Anh đột nhiên sáng lên, đúng rồi, Lâm Thành vẫn luôn tuyển nhận dị năng giả với đãi ngộ rất tốt, nam nhân này nhất định là bị hấp dẫn tới đây!
Nếu có thể leo lên một nam nhân cường đại như vậy, về sau cô không cần phải mạo hiểm nữa, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn trước kia...
Trương Sóc Lương căn bản không biết là có người không thể hiểu được mà đi theo dõi chính mình, hắn chỉ muốn Tống Thành Thư cho một ít nước, đem tinh hạch trong tay tỉ mỉ rửa sạch, sau khi thu hồi tinh hạch liền chuẩn bị lên xe.
"Đa tạ ân cứu mạng của anh!" Đột nhiên một giọng nói nũng nịu từ phía sau hắn truyền đến, dọa hắn giật mình.