Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 236: Lục La





Đêm xuống thoạt nhìn thực an tĩnh, ở nơi rất xa rất xa, vẫn truyền đến tiếng tang thi rống lên như cũ, toàn bộ thế giới, trừ bỏ ánh trăng và ánh sao ở trên bầu trời thì ở trong thành thị nơi xa kia, đèn đường dùng năng lượng mặt trời đang nhấp nháy khi sáng khi tối.

Dưới đèn đường, có một con tang thi mơ hồ dùng thị giác ngẩng đầu hướng về một cột đèn đường đang sáng nó tru lên, giống như hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời.

Nơi nơi đều là đổ nát, mạt thế này không chỗ an thân.

Cách trang trí ở motel này thực sự có văn phạm, gạch xây màu đỏ xây tường, dưới bậu cửa sổ màu xanh lục, có một hàng rào bằng gỗ, phòng ở có 2 tầng, tầng 1 giống như quán bar, tầng 2 có 5 gian phòng.

Vân Đào đi lên kiểm tra các phòng, bắt được hai con tang thi không mặc quần áo, sau khi giải quyết chúng, An Nhiên mới mang theo Tiểu Bạc Hà còn có Hằng Hằng chọn phòng để nghỉ ngơi.


Oa Oa ở trong xe bị xóc nảy khóc rất nhiều lần, An Nhiên cho đứa nhỏ bú sữa và thay đổi tã giấy, xe vừa ngừng lại, Oa Oa cũng ngừng nghỉ không nháo, giờ đang ngủ trong lòng ngực An Nhiên.

Lên tầng 2, Tiểu Bạc Hà vô thanh vô tức, chủ động mang Hằng Hằng đi ngủ, An Nhiên và Oa Oa ngủ ở một phòng khác, Vân Đào thì đi kiểm tra xem xét trên dưới cùng với phụ cận của khách sạn, giải quyết một ít tang thi đi theo phía sau bọn họ.

Đêm đã khuya như vậy, An Nhiên ôm Oa Oa nằm trên giường, nàng như thế nàng cũng không ngủ được.

Thời tiết quá nóng bức, tiếng ve kêu tê tê vang lên, ánh trăng chiếu vào từ ô vuông của song cửa sổ, An Nhiên dứt khoát đứng dậy, nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, nhìn ra hàng rào bằng gỗ và bùn đất ngoài cửa sổ.

Đất màu đen có khá nhiều dinh dưỡng, có vài dây lục la mà phiến lá cây đã rất khô héo, giống như trong thời gian dài không được tưới nước, dần dần có chút lụi tàn.

An Nhiên vuốt lên phiến lá, dây lục la kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sinh trưởng, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh, dây lục la với những phiến lá xanh mơn mởn loanh quanh lòng vòng cuốn vào hàng rào, rất nhanh nhuộm toàn bộ cửa sổ thành cảnh trí ý xuân dạt dào.


Nhành lục la không thể nghi ngờ là đang vui mừng, trên mặt An Nhiên cũng mang theo chút ý cười, nàng vẫn luôn khiến cho nhành lục la sinh trưởng, tạo thành một mảnh giống như thảm lông xanh, từ ngoài cửa sổ trải vào phòng, phủ kín khắp mặt đất, một lát sau, nó leo lên men theo góc tường, câu lấy chiếc đèn chùm treo trên trần, rất nhanh tựa như cây thường xuân bò lan tràn đầy toàn bộ vách tường trong phòng.

An Nhiên đứng trong một phòng trải thảm xanh mượt này, nhìn trên giường trải khăn tuyết trắng, Oa Oa đang ngủ giống như tiểu trư trư, nàng an tâm nằm ở mép giường, chỉ có nơi tràn đầy thực vật nàng mới có thể an tâm, sau đó lại nghĩ mình trừ bỏ làm cây xanh sinh trưởng là đóa hoa ăn tang thi ra thì nàng còn có thể làm cái gì?
Tựa hồ nàng còn có thể nghe được tin tức từ thực vật truyền lại.

Nhưng chúng như thế nào làm được? Khoảng cách của con tang thi mình đồng da sắt và nàng khá xa, nhưng An Nhiên lại nghe thấy chúng truyền lại cho nàng, bởi vì dưới lòng đất nơi nơi đều ra rễ cây sao?
Chúng nó truyền tin tức lại cho nhau, bị An Nhiên nghe được.

Vậy dị năng của nàng rốt cuộc là cái gì? Là câu thông với thức vật sao?
Nghĩ như vậy, An Nhiên lại nghiêng tai lắng nghe, chúng nó không có giao lưu gì, ngay cả nhàn thoại việc nhà cũng không có, có lẽ phần lớn thực vật đều an tĩnh, an an tĩnh tĩnh mà sinh trưởng, cũng không thích xen vào việc của người khác.

Trong bất tri bất giác, An Nhiên ngủ rồi, buổi tối Oa Oa tỉnh lại khóc 2 lần, An Nhiên vừa nhắm mắt vừa cho nàng bú sữa, đến buổi sáng ngày thứ hai, một ngày oi bức cuối cùng cũng nghênh đón thời khắc thoải mái thanh tân, Vân Đào đến gõ gõ cửa phòng An Nhiên.