Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 237: Nhân Loại Sinh Tồn Bằng Cách Ôm Đoàn Không Có Sai





An Nhiên dùng bộ dạng đầu tóc rối tung hai con mắt còn mê mang ra mở cửa, Vân Đào bảo nàng trong chốc lát nữa đi xuống, An Nhiên gật gật đầu, vào phòng tắm hơi hơi chải vuốt lại đầu tóc đang rối tung của mình, nhìn Oa Oa còn ngủ trên giường, An Nhiên nghĩ nghĩ, bẻ một nhành lục la đặt ở bên người Oa Oa, dặn dò với nhánh cây:
"Xem trọng nữ nhi của ta, nàng nếu tỉnh lại thì kêu ta."
Nhành lục la vẫy vẫy lá cây với An Nhiên, nàng cười một chút, đứng dậy ra cửa, đóng kỹ lại cửa phòng đi xuống lầu.

Tầng 1 giống như quán bar, hay quán cà phê, Vân Đào trải một tấm bản đồ lên mặt bàn, đang nghiên cứu đường đi ở trên đó, thấy An Nhiên đi xuống tầng, hắn ngẩng lên liếc An Nhiên một cái rồi chỉ chỉ một hướng trên bản đồ, nói:
"Phía Bắc ở đây có một đường cao tốc, hôm qua sở dĩ chúng ta có thể thuận lợi thoát thân như vậy, ta hoài nghi có một đoàn đội người sống sót ở phụ cận chúng ta, cho nên đêm qua ta đi về phía bên kia dò xét một chút, hướng tang thi lưu động đều về phía một cái công viên, nơi đó hắn là còn có người sống sót."
"Chúng ta muốn đi cậy nhờ những người sống sót đó hay sao?"
An Nhiên kéo ghế dựa ra, có chút mờ mịt ngồi xuống bên cửa sổ, ánh dương quang màu mật ong chiều vào sườn mặt dơ hề hề của nàng, có vẻ dịu dàng ngoài ý muốn, nhưng trên khuôn mặt này mày có chút nhíu chặt.


Nói thật, An Nhiên cũng không muốn đi nhờ cậy những người sống sót khác.

Có thể là do năng lực hiện tại của nàng, một người mang theo mấy hài tử ở mạt thế cũng có thể miễn cường sinh tồn được, cho nên nàng không muốn giống như trước kia, phải đi tìm những người còn sống sót, ôm đoàn sống cùng bọn họ.

Cũng có thể là do nàng gặp được những người sống sót, họ tạo cho nàng ấn tượng phi thường không tốt, như Vương Tân, đoàn người của người xăm hình Thanh Long, bọn họ người nào không phải đem nữ nhân trở thành ngoạn vật mặc sức giẫm đạp chứ? An Nhiên không muốn bị người chà đạp, cũng không muốn bị người khác coi mình như kho lúa di động, cho nên Vân Đào muốn đến nhờ cậy những người sống sót kia, An Nhiên sẽ quyết định tạm biệt hắn ở chỗ này.

Nào biết, Vân Đào lắc đầu, chỉ vào bản đồ cái công viên kia rồi vẫy tay với An Nhiên, ý bảo nàng ra ngoài với hắn, An Nhiên làm theo, Vân Đào đưa nàng ra ngoài khách sạn đứng bên cạnh chiếc xe JEEP.

Hắn mở cửa xe, khởi động xe, cùng lúc đó, radio ở trong xe cũng phát ra thanh âm.


"Xin chào...!quý vị....!đồng bào...!người sống sót....!mọi người....!chịu khổ...., đây là...!sóng radio của Ngạc Bắc.....!đây là radio của Ngạc Bắc, xin mời quý vị người sống sót ....!không biết nên đi đến nơi nào....!hãy hướng về Ngạc Bắc, hướng về Ngạc Bắc..."
Thanh âm radio không được rõ ràng, mơ mơ hồ hồ trộn lẫn rất nhiều tạp âm, giọng nữ phát thanh viên kia nói cũng không chuyên nghiệp, tựa như tùy tiện nói một đoạn lời không nháp, bắt đầu quảng bá.

Nhưng dưới quang cảnh như thế này, thế lực có thể bắt đầu dùng sóng vô tuyến radio thì cũng là rất lớn, ít nhất không giống như đám ô hợp mà bọn họ gặp trước đây, thế lực lớn, có quy phạm, có luật pháp vì vậy những tội ác cũng không thể giữa thanh thiên bạch nhật làm.

An Nhiên đứng ở bên cạnh cửa xe, nghe lại đoạn phát lại của radio, tín hiệu hoàn toàn không tốt, thanh âm khi có khi không, nàng hỏi Vân Đào:
"Ngươi muốn chúng ta đi Ngạc Bắc?"
"Ta cho rằng nhân loại sinh tồn bằng cách ôm đoàn không có sai."
Vân Đào ngồi trên ghế lái, đôi mắt sáng ngời nhìn An Nhiên, nói với nàng:
"Ngươi phải biết rằng, con người là động vật sống quần thể, trước kia chúng ta sinh hoạt trong một xã hội có pháp chế, ngươi muốn thoát ly khỏi xã hội loài người, nhưng đời sau của ngươi thì sao?"