Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 45: Doạ tè ra quần



Chương 45: Doạ tè ra quần

Tiếp sau đó là công cuộc di dời v·ũ k·hí ra khỏi hầm. Đối với việc này, Ngô Soái gần như là sướng tới phát cuồng, bỏ ra 200% sức lực đem tất cả súng ống nhanh chóng vác ra bên ngoài.

Hàn Phong nhìn số v·ũ k·hí được bê lên trên, cả người không khỏi thở dài một hơi.

Hắn dựa theo ước định, trao cho Tường Vi một khẩu súng lục M17, một khẩu D.E và tổng cộng 40 viên đạn.

Tường Vi cũng không có trao súng cho hai người Lý Hạ Vân, Cao Trác. Bản thân nàng giữ khẩu M17, về phần D.E, nàng đưa cho nữ tử còn lại trong 4 người, Trần Diệu Âm.

Hai người Lý Hạ Vân, Cao Trác nuốt khan nước bọt. Bọn hắn tham gia câu lạc bộ này, tất nhiên đều biết bắn súng, càng biết rằng súng ống là thực lực. Nhưng vừa rồi thương lượng với Hàn Phong, bọn họ không có đạt được một khẩu nào.

Cao Trác âm thầm nghiến răng nói:

- Hạ Vân, cậu không thấy cái tên Hàn Phong kia rất quá đáng sao? Hắn thậm chí không thèm nghe chúng ta thuyết phục?

Lý Hạ Vân cũng đành bất lực, hắn trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta hiện tại cần nhất là sống sót, sau đó liên lạc với chính phủ, liên lạc với các mối quan hệ của mình. Cao Trác, cậu nghĩ lung tung thì được, nhưng chớ có nhiều lời.

Cao Trác từ nhỏ tới lớn nào có trải qua uất ức như vậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Hàn Phong trong lòng lạnh nhạt. Hắn sao có thể trao súng ống lung tung cho những người mới gia nhập. Thậm chí là người cũ, ngoài Ngô Soái ra, hắn chưa đủ tin tưởng giao súng cho bất kỳ ai cả. Nếu có, đó chỉ là cố tin tưởng mà thôi.

Trừ khi hắn có đủ thực lực để đối chọi lại súng đạn. Bằng không, súng trong tay người khác chính là uy h·iếp tính mạng hắn.

Tiêu Minh, Chu Vấn, Liễu Huyên nhìn từng khẩu súng được mang lên, sau đó bỏ vào rương, trong lòng họ cũng không nhịn được vui mừng.

Có những thứ này, sức tự vệ đội nhóm của họ sẽ được gia tăng rất nhiều.

Hàn Phong chọn lấy một khẩu D.E đeo bên hông, cảm giác an toàn cũng được tăng lên rất nhiều. Về phần Ngô Soái, hắn lưng đeo M16A4, ngực đeo AK74, nhìn hệt như một gã nhà giàu mới nổi.

Hàn Phong phải thuyết phục mãi hắn mới chịu bỏ AK74 xuống, về phần M16A4, vật kia đã chính thức trở thành vợ ba của hắn, hắn sẽ thiết kế lại dây đeo cho phù hợp khi hoá thành cự nhân.

Sau khi kiểm tra một vòng biệt thự, lại từ chỗ Tường Vi hiểu tới nơi này đã không còn gì đáng giá nữa, đoàn người quyết định rút lui.

Một biệt thự với mấy chục sinh mạng, cuối cùng chỉ còn lại có 4 người may mắn sống sót.



Hai xe bán tải nhanh chóng nghiến qua đàn lũ thây ma. Tường Vi trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi việc còn tồi tệ hơn suy nghĩ trước đó của nàng nhiều.

Đã qua tới ngày thứ tư dị biến, đường phố vẫn như vậy ngập tràn thây ma, không có bất kỳ bóng dáng của cảnh sát, q·uân đ·ội, nhân viên chính phủ nào làm công tác dọn dẹp.

Đây là nàng ở khu đô thị Thanh Hà, có thể coi như một khu đô thị tương đối cao cấp, chắc chắn có nhiều nhân vật quan trọng được chính phủ lưu tâm, thậm chí là gia quyến của họ. Vậy mà giờ này vẫn chưa được dọn dẹp giải phóng, cái kia chính phủ có thực sự ổn không?

Khả năng cao chín phần mười nhân viên chính phủ cũng không thoát kiếp, đã hoá thành thây ma cả rồi, hệ thống vận hành cũng theo đó mà t·ê l·iệt rồi.

Nếu không phải có Tiêu Minh biết tới sự tồn tại của câu lạc bộ Tường Vi, nhờ đó dẫn tới Hàn Phong chú ý, cứu sống, e rằng nàng không c·hết trong miệng con mèo kia cũng sẽ c·hết vì đói khát.

Sau khi nghĩ ngợi xong, Tường Vi xoay người nói với Hàn Phong:

- Hàn Phong, anh có dự định gì?

Nàng trước đó từ chỗ Hàn Phong hiểu sơ qua quy tắc cùng dự định của hắn, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

Trong xe có chút chật chội. Tường Vi, Trần Diệu Âm, Liễu Huyên, Châu Lam tứ nữ ngồi sau, Hàn Phong ngồi trên ghế phụ, thản nhiên đáp lại:

- Tôi chỉ là một người bình thường. Dự định ngắn hạn là thanh lý thây ma quanh đây, chiếm lấy siêu thị phía bắc, đảm bảo cung cấp lương thực cho đội ngũ. Dự định dài hạn là gia tăng thực lực đội ngũ, tìm đường tới quận Xuân Hà, hội họp cùng khu an toàn của chính phủ.

Nghe dự định của hắn, Tường Vi lại thêm một lần âm thầm thở ra.

Nàng sợ Hàn Phong dâng lên ý định hắc ám lệch lạc, muốn đi theo đường tà đạo, thừa cơ r·ối l·oạn mà chiếm núi làm vua, trở thành loạn quân thổ phỉ chống đối chính phủ.

Hiện tại hắn có thực lực, có súng ống, nếu quả thật muốn làm vậy, những người như nàng lập tức trở thành con tin của đối phương, biến thành thẻ đ·ánh b·ạc để đối phương đàm phán với chính phủ. Kia không thể nghi ngờ chính là tình huống tồi tệ.

Íi nhất cho tới hiện tại Hàn Phong đều thể hiện ra là một người tương đối tử tế, cũng biết cách giữ chữ tín, uy vọng trong đội ngũ cũng rất lớn, mọi người đều tôn trọng hắn thật lòng mà không phải gượng ép. Nàng nhìn hai nữ nhân Liễu Huyên, Châu Lam được đối xử bình đẳng, từ đó có thể hiểu Hàn Phong là người bình đẳng cởi mở.

Mà chiếc ô tô phía sau, nhóm người cũ và mới cũng đang giao lưu trao đổi. Bất quá, không khí dường như không mấy hoà hợp.

Cao Trác ngồi tại ghế sau, giọng điệu có chút châm chọc nói:

- Không ngờ đường đường là Hứa thiếu lại có ngày luân lạc thành một tên phu xe.

Hắn khi nhìn thấy Hứa Dương, ngoài dâng lên kinh ngạc thì chính là chán ghét. Cha hắn và cha Hứa Dương là đối thủ chính trị, hai đứa con đương nhiên không thể có sắc mặt tốt.



Hứa Dương không tức giận, cũng không châm chọc lại, chỉ thản nhiên đáp:

- Vì đồng đội của tôi không biết lái xe.

Cao Trác nghe giọng điệu của hắn thì bật cười:

- Haha, hay là nên nói, tác dụng của anh bây giờ chỉ là lái xe thôi? Nếu trở về khu an toàn, anh nói xem đám người kia sẽ coi anh là cái gì?

Gã hiểu Hứa Dương, cái tên này là một tên hoàn khố không khác gì gã cả, nửa đời trước chỉ giỏi ăn chơi phá phách. Nếu Hứa Dương có thực lực, với địa vị của gã, chẳng việc gì phải đi lái xe.

Hứa Dương im lặng một chút, hắn hiểu bản thân nếu vẫn tiếp tục nhượng bộ, tên Cao Trác này sẽ không ngừng châm chọc. Vì thế hắn khẽ nâng tay trái lên, trên đầu ngón trỏ lập tức lượn lờ ba lưỡi đao lửa màu cam, nhiệt độ trong xe cấp tốc tăng vọt.

Cao Trác và Lý Hạ Vân ngồi phía sau, đồng tử trong mắt lập tức thu nhỏ.

Đây… Đây…

Hứa Dương hạ kính xe xuống, ngón tay khẽ vẩy, một trong ba lưỡi đao lửa bay ra, thuận thế cứa đứt cổ một thây ma, sau đó chém thẳng vào vị trí bình xăng của một chiếc xe đang đỗ bên đường.

Ùng!

Chiếc xe kia lập tức p·hát n·ổ, khói bụi cùng sóng lửa điên cuồng bốc lên, vụ bạc tạc tạo ra xung chấn khiến cho chiếc xe mà bọn họ đang ngồi cũng phải rung lên bần bật.

Cao Trác khoé mắt run rẩy, nhìn hai lưỡi đao lửa vẫn còn lượn lờ trên ngón tay Hứa Dương, hắn lập tức im thin thít.

Hứa Dương nhàn nhạt nói:

- Anh nói xem nếu trở lại khu an toàn, ai sẽ là người được coi trọng hơn?

Im lặng, hoàn toàn im lặng.

Hứa Dương cũng không có làm khó Cao Trác, hai lưỡi đao lửa bắn ra, chém c·hết hai thây ma, ngọn lửa mờ nhạt trên ngón tay của hắn cũng theo đó tắt ngúm.

Hứa Dương xưa đâu bằng nay. Hắn bây giờ đã level 4, kỹ năng hoả đao đã cường hoá 3 lượt, số lượng đao lửa từ hai tăng lên ba, hơn nữa có thể khống chế tinh diệu hơn. Hiện tại nếu một thây ma cấp 9 xuất hiện, hắn nếu giữ khoảnh cách đủ tốt, chấp nhận hao hết trí lực thì cũng có cơ hội tiêu diệt được.

Trước tận thế, hắn đích thị là một tên hoàn khố, nổi tiếng với biệt danh Cự Dương công tử, chuyên đi hái hoa bắt bướm khắp thành phố DH.



Nhưng sự hoảng loạn khi bị thây ma vây chặt trong ô tô, sau đó được Hàn Phong cứu, rồi trải qua trận chiến kịch liệt với thể thôn phệ level 18, thể thôn phệ level 22, hắn hiểu rằng nửa đời trước bản thân đã sống thất bại đến mức nào.

Hắn hiện tại chỉ muốn truy cầu lực lượng. Chỉ có lực lượng của bản thân đủ mạnh, kia mới tính là chân chính trưởng thành. Hắn đã chán việc dựa hơi cha chú để lên mặt trang bức rồi.

Chu Vấn sau khi thấy Hứa Dương không có tiếp tục vỗ mặt Cao Trác thì ngứa ngáy không chịu nổi. Theo hắn, tình huống này, phải dồn ép cho đối thủ không ngóc đầu dậy nổi mới đúng. Nếu là hắn, hắn sẽ có mười vạn tám ngàn câu châm chọc khiến đối phương tức tới phun máu.

“Không được, ta nhịn không nổi rồi.”

Chu Vấn nghiến răng cười nguy hiểm, ánh mắt bất thiện nhìn Cao Trác, để cho người kia đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

- Nha, phu xe thì sao? Không phải mày cũng đang ngồi trên xe à? Hay ý mày là tao cũng chỉ là một thằng ngồi sau phu xe? Mày đá đểu tao à? Thích c·hết không?

Cao Trác không nhớ nổi lần cuối cùng bản thân bị đe doạ là khi nào, nhất là ngôn từ thô tục của Chu Vấn để cho hắn tràn ngập kinh ngạc khó hiểu với cái lý do trời ơi đất hỡi kỳ quái kia. Thế nhưng sát khí nồng nặc toả ra từ ánh mắt thiếu niên bên cạnh khiến hắn sợ tới tái mét mặt mày.

Thằng nhóc có khuôn mặt phản nghịch này dám g·iết hắn, tuyệt đối dám.

- Cậu… Cậu không thể g·iết tôi…

Chu Vấn nhếch mép:

- Không thể? Lý do gì không thể? Tao nếu bật gia tốc, nhanh nhẹn cao tới 25 điểm, ít nhất gấp 3 lần mày. Mày nói xem, nếu tao chém mày một đao, lão cha của mày có chạy tới ngăn nổi không?

Chu Vấn đích thị là một tên phản nghịch hắc bang, sau đại tai biến, đạt được lực lượng, hắc ám trong lòng hắn càng tăng cao vô hạn. Hàn Phong thì có thể không phải, nhưng Chu Vấn chính là điển hình thổ phỉ mà Tường Vi nghĩ tới.

Hắn có gì mà không dám làm?

Ngô Soái cố nén cười, giả bộ tức giận nói:

- Tiểu hỏi chấm, nếu cậu g·iết hắn, lão Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.

Tiểu hỏi chấm là biệt danh mà Ngô Soái đặt cho Chu Vấn. Kể từ khi hắn bị Hàn Phong gọi là Tiểu Im Lặng, hắn đột nhiên xuất hiện sở thích đặt biệt danh cho người khác. (Vấn = câu hỏi)

Chu Vấn vẫn không thu lại sát khí, cười lạnh nói:

- Ngô đại ca không doạ được đệ rồi. Đây chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi, nếu đệ lỡ tay ném hắn ra ngoài cửa sổ, sau đó thây ma lỡ mồm ăn thịt hắn, vậy Hàn đại ca cùng lắm phạt đệ nhịn bữa tối.

Cao Trác đáy quần xuất hiện một chút ẩm ướt, nghĩ tới tràng cảnh Chu Vấn miêu tả, hắn thở cũng không dám thở mạnh.

Mãi cho tới khi chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, mấy người bên trong lục tục bước xuống, hắn mới phát hiện cỗ xe này có một mùi khai nồng vô cùng khó chịu.