Tường Vi nhìn căn nhà sạch bóng không có một chút hương vị máu me và xác sống, xung quanh nhà chất đống cơ man nào là tài nguyên, nhìn mấy đứa trẻ con miệt mài đan lát một tấm lưới, lại có hai lão nhân lớn tuổi đang chỉnh trang lại mấy miếng thịt lợn để phơi nắng, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được một vài điểm an toàn, một vài điểm cuộc sống và hi vọng.
Hàn Phong thản nhiên nói:
- Vào nhà đi, đợi một lát sẽ có người sắp xếp ổn thoả.
Hắn dẫn theo người mới gia nhập vào nhà, khiến cho mấy người làm công tác hậu cần có chút tò mò nhìn qua. Nhưng họ cũng không lỡ dở công việc của mình, vẫn như vậy chăm chỉ hoàn thành trách nhiệm.
Sau khi Hàn Phong đem hết súng đạn chuyển lên phòng của mình, Phương Tường rốt cuộc đã trở lại.
Nhìn Hàn Phong dẫn theo 4 người mới, trong đó còn có hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, lão không khỏi trong lòng chảy đầy nước bọt. Thế nhưng sau khi nhìn hai khẩu súng lạnh lùng bên eo họ, lão lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Nói đùa, mạng nhỏ quan trọng hơn.
- Hàn Phong, chúng ta đã chặn hoàn toàn đường từ phía tây tới.
Hàn Phong hài lòng gật đầu, ném một cái túi nilon chứa 16 viên đạn cho lão, thản nhiên nói:
- Khẩu K54 vẫn còn ở chỗ lão đúng không. Bây giờ có tác dụng rồi.
Phương Tường vội vã tiếp nhận đạn, cười tới tít cả mắt. Khẩu K54 của lão đã bắn hết đạn từ lần săn g·iết thể thôn phệ, có thể nói là một phế phẩm. Nhưng bây giờ có đạn, nó sẽ toả ra hào quang vốn có của nó.
Bất quá khi nhìn thấy Ngô Soái sau lưng đeo một khẩu súng trường đen kịt, lão lập tức rụt cổ lại.
Xem ra thu hoạch lần này của bọn họ rất khá.
Hàn Phong chỉ bốn người Tường Vi nói:
- Bốn người bọn họ là người tôi vừa tìm thấy. Vị tiểu thư này tên là Tường Vi, tính cho nàng ta công lao lớn nhất trong lần hành động thu thập v·ũ k·hí này. Về phần mong muốn của họ là gì, lão sắp xếp cho họ.
Phương Tường đánh giá 4 người một chút, sau đó thông báo lại một lần nữa quy tắc đội ngũ, ngoài ra còn có bảng cống hiến mà lão tốn cả đêm hôm qua xây dựng lên.
Hàn Phong không rõ ràng lắm cái cống hiến kia sẽ được tính toán thế nào, bất quá, khẳng định Phương Tường không dám làm ra trò gì vớ vẩn.
Ai cũng đều không phải người ngu, nếu cống hiến của họ không xứng với thực, quyết định tố cáo lên trên, lúc đó lão Tường sẽ phải mệt óc giải trình.
Bốn người Tường Vi nghe xong, đã có cái nhìn chi tiết về đội nhóm mà Hàn Phong xây dựng.
Công bằng.
Đây là hai từ xuất hiện đầu tiên.
Không nuôi phế vật.
Đây là bốn từ xuất hiện tiếp theo.
Bọn họ hiểu, tháng ngày chỉ cần rút tiền trong tài khoản ra tiêu pha phè phỡn đã thực sự chấm dứt rồi.
Đặc biệt là Cao Trác, hắn không tin nổi có ngày bản thân phải đi chặt gỗ dỡ ra từ nhà dân mới có cơm ăn.
Vì đã mất đi điện lưới, để tiết kiệm xăng dầu chạy máy phát và tránh lãng phí gas, Phương Tường quyết định chuyển qua nấu ăn bằng củi lửa, vậy nên mới có cơ sự này.
Đội ngũ chẻ củi còn thật rất đông, có tới 5 người.
Tường Vi cũng có chút không chịu nổi, nàng nhợt nhạt hỏi:
- Vậy ăn một bữa cơm sẽ hao hết bao nhiêu cống hiến?
Phương Tường đang định lên tiếng, Hàn Phong chợt thản nhiên nói:
- Bữa đầu xem như tôi mời đi. Một lát nữa sẽ có người chuẩn bị cho các vị. Lão Tường, nơi này vẫn còn đủ chỗ ngủ chứ?
Phương Tường nghe Hàn Phong nói, lập tức đáp lại:
- Tôi đang muốn bàn chuyện này với cậu đây. Căn nhà ba tầng này đã có chút chật hẹp rồi, chúng ta phải kiếm chỗ mới thôi.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Đúng là phải làm việc này. Nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải chuyển nhà, chọn một căn nhà gần đây làm cứ điểm phụ, lớn một chút, sau này có lẽ sẽ có nhiều người sống sót được tìm thấy hơn.
Phương Tường ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Hai căn nhà hàng xóm luôn đi, nếu có chuyện gì xảy ra còn tiện bề hỗ trợ nhau.
Hàn Phong tất nhiên không có ý kiến gì, hắn nói với Tường Vi:
- Tường Vi tiểu thư, chỗ ở mới của các vị, e rằng phải tự mình dọn dẹp rồi.
Tường Vi cũng không phản đối. Nói thật, nàng vẫn có chút e ngại Hàn Phong, không muốn ngày ngày chạm mặt hắn. Mà Cao Trác bên kia lại càng như vậy, sự tự tin ưu việt của hắn đã bị bóp méo đôi phần rồi.
Những người này, kẻ thì phun ra lửa, kẻ thì mọc ra gai xương, người thì nhanh như gió. Ở chung sớm chiều, hắn có khả năng bị doạ c·hết.
Sau khi sắp xếp cho đám người Tường Vi xong, Hàn Phong cũng không nghỉ ngơi mà đứng lên bước ra khỏi cửa, hắn muốn tranh thủ sớm một chút tăng lên cấp 8.
Chỉ vài chục kinh nghiệm nữa mà thôi.
Ngô Soái lúc này đến bên cạnh Hàn Phong nhỏ giọng nói:
- Đại ca, chúng ta không cần canh chừng súng đạn sao?
Hàn Phong lắc đầu:
- Với tình hình hiện tại thì chưa cần.
Vũ lực và uy vọng của hắn vẫn rất lớn, không ai trong đội ngũ lúc này dám dâng lên ý đồ t·rộm c·ắp. Chờ khi bọn họ dám, lúc đó Hàn Phong đã mạnh mẽ hơn xa hiện tại, có thể trừng phạt bất kỳ kẻ dị tâm nào.
Số lượng súng là cố định, nếu mất một khẩu, việc tìm ra kẻ đánh cắp là không khó.
Ngô Soái nghe Hàn Phong nói cũng an tâm phần nào. Hắn đã coi những khẩu súng kia là con trai cả, con trai thứ cùng cháu chắt của mình, ai dám ă·n t·rộm, hắn sẽ g·iết người đó.
Hàn Phong trầm ngâm một chút sau đó nói:
- Một lát chúng ta sẽ thử uy lực của súng.
- Được.
Phía bắc, ngay sát tiền tuyến thây ma, chiếc xe bán tải chạy chậm dần rồi ngừng lại.
Mã Mộng Đình vừa ném ra một lôi cầu, đ·ánh c·hết một thây ma level 5 thì xoay người, quả nhiên là đám người Hàn Phong đã trở về.
Nhìn thấy súng trường đen kịt sau lưng Ngô Soái, Mã Mộng Đình không khỏi thở ra, xem ra nhiệm vụ đã thành công. Nàng tiến tới xe bán tải, nhặt lên một chai nước, vô cùng có khí chất mà từng ngụm nhỏ uống xuống.
Hàn Phong gian nan dời đi ánh mắt khỏi thiếu phụ xinh đẹp này, hỏi như tuỳ ý:
- Thây ma đó không rớt ra gì sao?
Mã Mộng Đình khẽ lắc lắc đầu, chán nản đáp:
- Không chỉ nó, tôi vừa rồi hao hết khí lực tiêu diệt một thây ma mạnh hơn mà cũng không rớt ra vật gì.
Hàn Phong trong lòng có chút trầm xuống. Mới ngày thứ tư, tỷ lệ rơi vật phẩm đã tụt giảm nghiêm trọng.
Kẻ xuất phát sau, khổ càng thêm khổ. Trò chơi tàn khốc này, càng đi tới càng gian nan. Nếu chậm một ngày, coi như chậm một năm, thậm chí một đời.
Hắn khẽ gật đầu như đáp lại Mã Mộng Đình, bảo nàng nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, sau đó nói với Ngô Soái:
- Thử súng.
Ngô Soái sớm đã chờ đợi tới nôn nóng, lúc này rút súng ra, muốn xả vào đám thây ma lúc nhúc, Hàn Phong lại ngăn hắn lại.
- Ta muốn thử kiểu khác.
Một lúc sau, Ngô Soái đã nghệt mặt nhìn vào tường băng trước mặt.
Đây không phải tường băng dày nhất, cứng cáp nhất mà Hàn Phong có thể tạo ra, nhưng nó là tường băng dày nhất trong thời gian ngắn nhất mà hắn tạo ra được, tiêu tốn khoảng một giây.
- Hoá ra huynh muốn test thử phòng ngự của bản thân.
Ngô Soái cuối cùng cũng hiểu, cũng dâng lên tò mò không nhỏ.
Hắn nhìn Hàn Phong chiến đấu bằng băng tuyết, sớm đã hâm mộ gần c·hết, cảm thấy phong cách lạnh lùng kia cũng có điểm ngưu bức khác lạ. Nhưng đối với phòng ngự, hắn lại không đánh giá băng đá quá cao.
Không phải chỉ như đá trong tủ lạnh sao?
Những người khác đa phần cũng có suy nghĩ như vậy, hơn chục người bao gồm Liễu Huyên, Chu Vấn, Châu Lam, Đinh Vũ, Đào Đại Tư… Đều tập trung xem màn “test súng” này.
Ngô Soái đứng cách tường băng 10 mét, trong tay cầm khẩu M16A4, tháo chốt an toàn, nòng súng hướng thẳng tường băng.
“Pằng pằng!”
Bởi vì lần đầu dùng súng, hắn có chút hơi b·ị c·ướp cò, hai viên đạn liền tù tì bay ra.
Bụp bụp!
Tường băng đối diện lập tức phát ra thanh âm bụp bụp như pháo nổ, mà băng đá cũng bị đục phá nổ vỡ tứ tung. Chờ khi mọi sự bình lặng, bọn họ mới nhìn thấy hai cái miệng hố lớn như miệng chén trên tường băng. Bất quá, hai viên đạn bị cố định ở đó, tổng thể không xuyên được quá 5cm.
Mà tường băng của Hàn Phong dày tới 15cm.
Tức là viên đạn còn không xuyên được quá một phần ba.
Ngô Soái không tin tà, súng ống trong mắt hắn là vô địch mới đúng.
Pằng pằng pằng…
Bụp bụp bụp…
Ngô Soái đem hơn 10 viên đạn xả hết lên tường băng, kết quả đem tường băng kia tàn phá lô nhô không chịu nổi, nhưng nó vẫn đứng vững ở đó, một cái lỗ cũng không bị đục thủng.
Mấy người đứng xem, ai nấy đều xuất hiện vẻ kinh ngạc tới ngây người.
Đây là cái dạng băng đá gì chứ.
Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Phong như nhìn quái vật. Cái kia, nếu Hàn Phong dựng tường băng này vây xung quanh người hắn, vậy có cái dạng gì súng đạn mới phá nổi. Súng máy chăng?
Thật sự là quái vật mà.
Hàn Phong cũng âm thầm tính toán. Ngô Soái bắn hết 15 viên đạn, hắn phải gia trì cho tường băng tổng cộng 3 thể lực, 5 trí lực.
Không tệ, không tệ chút nào.
Thao túng hàn băng của hắn đã được cộng qua 3 lượt, trí lực cũng cao tới 36 điểm, hàn băng tạo ra đương nhiên là chắc chắn cứng rắn. Nếu hắn muốn, phòng ngự của thể thôn phệ E2 cũng không ngăn được, đạn bình thường tất nhiên khó mà xuyên phá.
Hắn rút khẩu D.E bên hông, pằng pằng pằng ba phát bắn vào trên tường băng, tường băng xuất hiện hai cái lỗ xuyên qua phía sau. Bất quá, đường đạn cùng uy lực đã bị suy giảm rất nhiều.
Ba viên chặn được một.
Hàn Phong cũng không có bao nhiêu thất vọng, ngược lại tương đối hài lòng. Trong tình huống nguy cấp, hắn sẽ không chỉ tạo ra một tường băng mỏng thế này, tất nhiên sẽ gia trì cho nó dày hơn, chắc chắn hơn. Hơn nữa, tạo liên tiếp các tường băng mỏng cũng là phương án hợp lý.
Chỉ cần có thể phòng thủ giai đoạn đầu, hắn sẽ có cơ hội phản kích.
Kế đó, hắn cười nhạt nhìn Ngô Soái.
- Đệ cũng “test súng” một chút đi.
Ngô Soái có chút rùng mình, nhìn ánh mắt giễu cợt của Hàn Phong, hắn biết đại ca muốn làm gì.
Mấy phút sau, âm thanh la hét hoà vào tiếng súng nổ vang cả một góc đường.
- A… Ai nha… Đau c·hết ta…
Ngô Soái trong trạng thái cự nhân biến, cốt giáp gia trì, đang mạnh mẽ chống lại phản lực của đạn.
Đạn từ khẩu M16A4 bắn vào trên người hắn chỉ có thể phá nát lớp cốt giáp, ghim chặt trên đó mà không thể chạm tới lớp da.
Thậm chí ngay cả làn da Ngô Soái trong trạng thái cự nhân hoá cũng có điểm chống chịu cao tới 47 điểm. Hàn Phong và hắn đã thử qua, không cần cốt giáp, cự nhân hoá là đủ chống lại súng đạn. Chẳng qua phản lực của viên đạn vẫn rất lớn, đánh cho hắn đau tới kêu cha gọi mẹ.
Nếu bị cả băng đạn xả trúng, Ngô Soái e rằng cũng phải chịu cảnh xuất huyết nội thương, thậm chí hộc máu c·hết. Dù sao động năng của viên đạn rất lớn, làn da ngăn nổi nhưng bên trong không ngăn nổi.
Vòng tay trị liệu của Hàn Phong hôm nay đã dùng hết 2 lượt, Ngô Soái chỉ có thể cắn răng ôm cẳng tay rên rỉ.
Mặc dù như thế, hắn vẫn cực kỳ hài lòng, mà những người khác nhìn đôi huynh đệ Hàn Phong như nhìn hai quái vật.
Thật sự là khủng bố. Đạn bắn không c·hết, bọn họ có còn là con người không…