Tất nhiên phòng ngự của bọn họ không phải vô địch. Thi triển phòng ngự tiêu hao thể lực, trí lực cực lớn, cản mỗi viên đạn đều để bọn họ tiêu hao tài nguyên. Nếu có vài người cầm súng vây công, bọn họ sẽ bị mài c·hết sau vài phút. Bất quá, có thể phòng ngự súng đạn, kia đã là tồn tại phi nhân loại rồi.
Hàn Phong nạp lại đạn cho D.E, đeo nó bên hông, sau đó rút thanh phong đao, nhảy vào đám thây ma nói:
- Cô gắng cho tới bữa trưa, chúng ta phải thanh lý thêm 50 mét nữa!
Nhóm người xung quanh cũng bốc lên khí thế ngút trời:
- Chúng ta lên!
Hàn Phong nhảy vào đàn thây ma, Thanh Phong Đao chém xéo, chém bay đầu một thây ma level 5.
Tuy rằng không rơi ra thứ đồ gì cả, nhưng hắn ngược lại tương đối hài lòng với thực lực của bản thân. Nếu là ngày đầu tiên khi đối diện một thây ma thế này, hắn phải dựa vào mưu mẹo cùng mồi nhử là Phương Tường, Liễu Huyên mới có thể đánh lén nó, còn tiêu tốn mất hai thể lực. Mà bây giờ thây ma dạng này trước mặt hắn không khác nào kiến hôi, chém mười con mới hao 1 thể lực.
Sức mạnh, tốc độ cao khiến việc chém g·iết ít tiêu hao hơn, mà thể lực, hồi phục cao khiến thể lực duy trì bền bỉ hơn, tốc đồ hồi phục lại cũng nhanh chóng hơn.
Mà thanh phong đao sắc bén cũng có đóng góp rất lớn. Thây ma chỉ cần chạm nhẹ là không ngăn cản nổi.
Hao ít, hồi nhiều, Hàn Phong nếu toàn lực chém g·iết không nghỉ ngơi thì trong một tiếng cũng hao hết 6, 7 thể lực mà thôi. Nếu vừa đánh vừa nghỉ, có lẽ chỉ hao hết 3, 4 điểm.
Mà tốc độ tiêu diệt thây ma của hắn cũng vô cùng nhanh. Hắn hiện tại một giây có thể toàn lực bổ ra ba đao, nhưng đó là điều kiện lý tưởng, săn g·iết thây ma thực tế cần phải chạy tới tìm kiếm chúng nó, đôi khi phải chui vào tận nhà lùng sục, nên trung bình một phút hắn cũng chỉ tiêu diệt được 3 - 4 thây ma.
Bởi vậy, 10 phút sau, Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, nghe được một cái thanh âm quen thuộc.
“Đinh! Chúc mừng thăng lên cấp 8!”
- Tốt, cộng 2 trí lực, 1 thể lực, 1 nhanh nhẹn, điều ra bảng thuộc tính.
Trí lực là tài nguyên thi triển kỹ năng, cũng là nền móng cho uy lực của kỹ năng, tất nhiên phải cộng. Nhanh nhẹn cũng đặc biệt quan trọng, tăng tốc độ tiêu diệt thây ma, né đòn t·ấn c·ông, chủ động trong chiến đấu. Về phần thể lực không cần nói nhiều, kia là động năng cho toàn bộ cơ thể.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Thường dân.
- Cấp độ: 8 (Exp 3/700)
- Sức mạnh: 21 (10)
- Nhanh nhẹn: 26 (10)
- Thể lực: 19/25
- Trí lực: 26/38
- Phục hồi: 14 (10)
- Chống chịu: 17 (10)
- Bộc phá: 82%
Kỹ năng chủ động: Thao túng hàn băng (+3). Lấy tĩnh chế động.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục; Trinh sát nhãn; Tăng cường sức mạnh; Tăng cường nhanh nhẹn; Tăng cường thể lực; Tăng cường chống chịu; Tăng cường phục hồi. Tăng cường trí lực.
- Đã có thêm 1 điểm kỹ năng, chỉ cần 1 điểm nữa, kỹ năng thao túng hàn băng sẽ được cường hoá 4 lần, ta cũng có thể thuận lợi thăng giai lên tam giai.
Hàn Phong rất kỳ vọng vào uy lực của kỹ năng tam giai.
Lại chém g·iết thêm hơn một tiếng, từ phía xa, Đinh Tịnh Nhi đã reng reng bấm chiếc chuông xe đạp chạy lại gần. Đứa con gái này của Mã Mộng Đình hiện tại làm công tác truyền tin qua lại chiến trường, cứ mỗi tiếng một lần lại đem thêm nước ngọt và đá lạnh tới tiếp tế.
Chiến đấu cường độ cao dưới nắng gắt, ai cũng đều muốn uống một cốc nước lạnh. Hàn Phong tất nhiên có thể tạo ra băng đá, nhưng hắn chưa rảnh tới mức tiêu hao trí lực đi làm việc nhỏ nhặt này.
Lúc này Đinh Tịnh Nhi đỗ chiếc xe xuống, có chút hơi kh·iếp hãi mà bước qua hàng đống xác c·hết của thây ma, lớn giọng hô lên:
- Mọi người, tới giờ cơm trưa rồi.
Chiến trường tiền tuyến có hơn chục người, người thì chiến đấu, người thì đào bới vật tư, nghe nàng nói thì đều thở ra một hơi mừng rỡ. Bọn họ đã đói và mệt lắm rồi, dẫu sao không phải ai cũng có thể lực dồi dào bền bỉ như hai người Hàn Phong, Ngô Soái.
Hàn Phong cũng không có kiên trì, chiếu theo tốc độ này, buổi chiều nay hắn cố gắng thì có thể đem thanh kinh nghiệm kéo lên một nửa, đến trưa mai là có thể lên cấp 9 rồi.
- Được, chúng ta về thôi.
Nghe hắn nói vậy, đám người phụ trách tìm kiếm vật tư chợt gia tăng tốc độ, đem toàn bộ tài nguyên nhanh chóng chất lên thùng xe tải, sau đó cả đoàn người cùng nhau trở về.
Ở nhà, đội ngũ hậu cần sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn, 4 chiếc bàn lớn được bày tràn ra cả ngoài sân, giống như đang tổ chức một đám cỗ vậy.
Kể từ khi mất điện, nước theo đó là tài nguyên khan hiếm. Mỗi ngày Phương Tường chỉ cho máy phát chạy hơn 2 tiếng nhằm bơm đầy 2 téc nước và cấp điện cho tủ lạnh hoạt động cầm chừng. Mấy người Hàn Phong chỉ có thể rửa qua tay chân mặt mũi cho bớt máu me, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Hàn Phong vẫn thế sau khi ngồi xuống thì khẽ giơ tay cười nói:
- Xin mời mọi người.
- Ăn thôi…
Thực đơn hôm nay có cơm trắng, gà chiên xì dầu, đuôi bò hầm nấm khô, vụn cá ngừ trộn củ cải, canh cà rốt xương lợn. Còn có thêm mấy quá táo và nước chanh ngâm nữa.
Chủ lực chiến đấu được ăn đúng định mức 5 bát cơm và thức ăn đi kèm, những người thu thập tài nguyên được đãi ngộ bằng 2/3, còn những người làm công tác tạp vụ như dọn dẹp, chặt củi, nấu ăn, chế biến thịt hay đan lưới thì chỉ được hưởng 1/3 định mức thôi.
Cao Trác nhìn phần ăn của mình, thiếu chút nữa đã chửi ra thành tiếng.
Trước tận thế, bảo hắn ăn những thứ này, hắn sẽ sa thải đầu bếp. Nhưng hiện tại khẩu phần chẳng những ít mà còn toàn xương xẩu, cục thịt gà duy nhất trong bát lại là phần cánh, cái phần hắn ghét nhất.
Ba người Tường Vi cũng chỉ có thể thở dài mà thôi. Vừa rồi Phương Tường chỉ để cho bọn họ ăn một chút lương khô, bánh quy lót dạ. Bọn họ chờ đợi bữa chính, kết quả là toàn cơm trắng với xương.
Lý Hạ Vân nhìn bát cơm một chút, sau đó cắn răng, đem miếng gà nhét vào trong miệng, muốn nhắm mắt nuốt bừa cho xong. Sau đó hẳn chợt ngẩn người.
Ngon như vậy?
Không phải vì hắn đói 2 ngày nên mới thấy ngon. Hắn có thể coi như một cái “quý tộc” chưa tới mức vì đói bụng mà nhận định bừa. Trái lại, miệng của hắn rất sành ăn, nếu món ăn ngon vậy thì đói hay no cũng đều ngon, nếu món ăn dở, có đói 7 ngày cũng vẫn dở.
Món gà chiên xì dầu này thực sự được nấu rất tuyệt. Vừa mềm vừa thơm, hương vị cân bằng, còn có chút cay nhẹ kích thích vị giác, khiến người ta không tự chủ muốn ăn thêm.
Cảm giác chán nản được xua tan, cộng thêm cơn đói h·ành h·ạ hai ngày, Lý Hạ Vân bắt đầu ăn như thuồng luồng.
Thấy công tử họ Lý ăn như vậy, ba người còn lại không khỏi kinh ngạc. Tường Vi ý tứ gắp miếng xương lợn lên, nhấm nháp một chút, sau đó bắt đầu từ tốn ăn cơm.
Nàng mặc dù đói nhưng vẫn giữ lễ tiết rất tốt.
Thấy ba người Tường Vi thực sự ăn cơm, Cao Trác không nhịn được cảm giác bất lực. Bọn họ thực sự ăn thứ này sao. Hắn nén giận hỏi:
- Các ngươi không thấy bất công sao? Tại sao lại chấp nhận ăn mấy món này?
Lý Hạ Vân ngừng một chút sau đó nói:
- Cao Trác, nếu anh không ăn thì có thể nhượng lại cho tôi.
Hắn có khẩu phần 2 bát cơm nhưng chỉ có 1 miếng gà, nửa miếng đuôi bò và chút canh. Nếu muốn ăn hết cơm, vậy phải có thêm thức ăn.
Cao Trác giận mà không nói được gì, hắn hằn học không đáp lại, bực tức gắp miếng gà cho vào trong miệng.
Một lúc sau hắn ta lại than thở:
- Ít quá, không đủ ăn.
Lý Hạ Vân thấy Cao Trác thay đổi thái độ như vậy, thiếu chút mở miệng mỉa mai mấy câu. Tên lắm lời này không phải vừa rồi quả quyết thà c·hết đói cũng không ăn cánh gà sao?
Tường Vi dừng một chút rồi nói:
- Chúng ta phải công tác gì đó. Bằng không, tối nay không cả có nổi một điểm cống hiến để ăn cơm trắng.
Nàng còn đỡ, có kha khá điểm cống hiến được ghi nhận khi chuyển giao v·ũ k·hí. Nhưng nàng cũng không thể bao nuôi ba người còn lại mãi, mà cũng tuyệt không có ý định đó chút nào.
Ai mà biết được ngày mai “tiền cơm” có tăng lên hay không. Điểm cống hiến có nhiều, ăn mãi cũng sẽ hết.
Ba người còn lại đều trầm mặc, bọn họ hiểu, đội ngũ này thực sự không nuôi phế vật. Mặc kệ bọn họ có cái gì thân phận, Hàn Phong giống như đều không thèm nghe họ trình bày.
Lại nói, hai người Hứa Dương, Tiêu Minh kia thân phận đều đâu có thua kém bọn họ, còn không phải đều đi chẻ củi, bốc gạo, chém thây ma đến hộc cả nước bọt.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hàn Phong chui về phòng nằm ngủ tới hơn một tiếng mới chịu thoả mãn tỉnh lại. Hiện hắn có hơn 170 exp, chiều nay cố gắng lên 450 exp là đẹp.
Đầu giờ chiều, đội ngũ lại tiếp tục lên đường, lần này nhân số đông hơn, có thêm 4 người nhóm Tường Vi.
Bọn họ dành cả buổi sáng và buổi trưa để tự tay dọn dẹp chỗ ở của mình, đã mệt tới lè lưỡi, nhưng nếu muốn có thêm điểm cống hiến ăn thịt, bắt buộc phải làm việc.
Ngồi ở sau xe, Tường Vi do dự một chút vẫn hỏi lại:
- Hàn Phong, dùng súng tiêu diệt thây ma không thể đạt được điểm kinh nghiệm sao?
Nàng từ chỗ mấy người Tiêu Minh, Hứa Dương đạt được tình báo này, nhưng vẫn có chút không thể chấp nhận nổi.
Nếu không thể nhận kinh nghiệm thăng cấp, vậy súng đạn trong tay nàng có tác dụng gì? Doạ dẫm sao, doạ ai bây giờ. Thây ma cũng không vì nhìn thấy súng mà sợ hãi.
Hàn Phong thản nhiên nói:
- Không phải cô có mang theo súng sao, một lát thử là biết.
Tường Vi chỉ có thể ngầm đồng ý. Tai nghe là giả, mắt thấy chưa chắc thật, phải tự mình thử mới xác nhận được.
Bọn họ rất nhanh chạy tới tiền tuyến.
Đám thây ma cũng không đứng yên, sau khi bọn họ rời đi, bọn chúng dựa theo mùi vị lần theo, lại tiến tới thêm 20 mét.
Nhân lực không đủ, Hàn Phong cũng đành chịu, chưa có cách canh chừng.
Hắn dẫn đầu nhảy xuống xe, tiện tay chém bay đầu thây ma, muốn một lần nữa triển khai hành động càn quét. Đúng lúc này, con đường phía trước chợt vang lên thanh âm động cơ ô tô, sau đó là tiếng kêu cứu thất thanh:
- Cứu… Cứu chúng tôi với.
Hàn Phong hơi ngẩn ra, thế đạo này lại có người dám công khai chạy loạn như vậy sao. Hắn dùng một giây đánh giá, sau đó lập tức trầm giọng ra lệnh:
- Lập tức chuẩn bị đội hình chiến đấu, mức báo động cao nhất!