Nghe thấy hiệu lệnh của Hàn Phong, mấy người có sức chiến đấu lập tức đề cao cảnh giác thêm 200% người thì nấp vào sau ô tô chuẩn bị ra đòn đánh lén, người thì rút đao chỉ thẳng phía trước, Ngô Soái trực tiếp nhún chân, nhảy lên ban công lầu hai, họng súng đen ngòm chĩa xuống phía dưới.
Hàn Phong thấy bốn người Tường Vi vẫn còn ngơ ngác thì quát khẽ:
- Muốn ăn đạn lạc hay muốn bị quái vật xé xác? Mau núp đi.
Bốn người này giật mình, vội vã cuống cuồng trốn qua một bên. Cao Trác còn bị vấp ngã, bộ lễ phục đắt tiền lập tức rách toạc lưng, Lý Hạ Vân phải thò tay lôi sềnh sệch gã về phía sau chiếc bán tải.
Hàn Phong rút khẩu D.E ra, đoàng một phán bắn chỉ thiên, sau đó chĩa về chiếc ô tô đang chạy tới mà quát lớn:
- Người phía trước lập tức đi chậm lại, bằng không tôi sẽ bắn!
Chiếc ô tô phía trước nghe thấy tiếng súng, người bên trong chẳng những không sợ hãi mà còn mừng, vội vã dựa theo lời Hàn Phong chạy chậm lại.
Hàn Phong nheo mắt nhìn chiếc xe jeep này, lại nhìn lên Ngô Soái bên trên, thấy đối phương lắc lắc đầu, hắn không khỏi thở ra một chút.
Điều đó có nghĩa là không có thây ma phi lý kiểu thể thôn phệ, cũng không có quái vật biến dị như mèo biến dị đuổi theo.
Nhưng Hàn Phong cũng không có thu lại cảnh giác, ngược lại thái độ càng thêm ác liệt. Trong tận thế, con người so với thây ma đôi khi còn nguy hiểm hơn. Hắn lại hét lớn:
- Chạy tới trước, sau đó dừng lại, ngồi im trên ô tô cho tôi.
Mười mấy giây sau, chiếc ô tô chậm chạm lăn tới cách Hàn Phong 3 mét. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế chỉ súng vào chiếc ô tô, sau đó ra lệnh cho đồng bạn:
- Chu Vấn, Châu Lam, Đinh Vũ, thanh lý hết thây ma xung quanh.
Ba người này có khả năng săn g·iết thây ma cấp thấp tương đối nhanh chóng.
Lại qua mấy chục giây, tám chín con thây ma vây quanh xe jeep đã được dọn sạch.
Hàn Phong hét lên với người bên trong xe:
- Tất cả đi xuống, giơ hai tay lên đầu, đảm bảo tôi nhìn thấy các người không có địch ý.
Lúc này người bên trong mới lục tục đi xuống. Cửa xe bốn phía đồng thời mở ra, bên trong bước xuống 2 nam 3 nữ, đều là người trẻ tuổi.
Nam tử có vẻ là người dẫn đầu hai tay giơ lên, thành khẩn nói:
- Xin hãy tin chúng tôi, chúng tôi không mang theo địch ý.
Hàn Phong tất nhiên không tin họ, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bạn. Hứa Dương hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ý tiến lên lục soát trên người hai nam nhân, mà Mã Mộng Đình cũng theo đó lục soát ba nữ nhân.
Thấy họ quả thật không có vấn đề, Hàn Phong mới thu lại súng lục. Nhưng hắn không có cất vào bao da, vẫn giữ nguyên ngón tay tại cò súng, hắn trầm giọng nói:
- Không có thây ma mạnh mẽ đuổi theo, tại sao các người kêu cứu hoảng hốt như vậy.
Nam tử dẫn đầu cười khổ:
- Có thứ so với thây ma càng thêm đáng sợ... Tôi gọi là Nhạc Sơn, vị huynh đệ này xin hỏi xưng hô thế nào?
Hàn Phong gật đầu nói:
- Tôi gọi Hàn Phong, các người có thể nói rồi.
Nhạc Sơn hít một hơi thật sâu nói:
- Hàn Phong, chúng tôi bỏ chạy khỏi Tam Lang trại. Tam Lang trại là một điểm tập kết người sống sót do Tam Lang gia lập nên, cách đây 3 cây số. Bất quá, cao tầng bọn họ áp bức người khác vô cùng tàn bạo. Bọn chúng biết một bí mật của chúng tôi, bởi vậy tôi phải tìm cách thoát đi.
Chu Vấn bên kia nghe thấy cái tên Tam Lang gia, trong mắt bốc lên cừu hận, cũng mang theo sự sợ hãi không nhỏ.
Hàn Phong nhướng mày, đúng lúc này Ngô Soái trên lầu 2 lại bắn ra một viên đạn chỉ thiên sau đó hét to:
- Người tới chậm lại, bằng không tôi sẽ nổ súng!
Hàn Phong nheo mắt nhìn lại, phía trước lại trước sau chạy tới hai chiếc xe jeep.
Chu Vấn tiến lên nhỏ giọng nói:
- Hàn đại ca, Tam Lang gia là ba tên vô cùng tâm ngoan thủ lạt, trước tận thế, bọn chúng thành lập Tam Lang hội, là trùm giang hồ tại huyện Liễu Lâm này.
Nhạc Sơn cũng lập tức nói:
- Hàn Phong, bọn chúng tuyệt đối không phải người tốt, chẳng những bức h·iếp phụ nữ, còn đàn áp những người chống đối, đã có mấy người bị bọn chúng g·iết rồi.
Không để bọn họ trao đổi thêm, hai chiếc xe Jeep chậm dần rồi dừng lại bên cạnh, từ trên xe bước xuống sáu tên đàn ông, người nào cũng mặc đồng phục cảnh sát, bên hông đeo súng lục và còng tay vô cùng chính quy.
Thấy có cảnh sát, bốn người Tường Vi không khỏi vui mừng đi ra từ chỗ nấp, Trác Phàm còn trực tiếp hô lên:
- Cảnh sát. Các người là cảnh sát khu vực nào? Có biết Liêu cục trưởng hay không?
Liêu cục trưởng trong miệng hắn chính là Liêu Phàm, cục trưởng cục cảnh sát huyện Liễu Lâm.
Mấy cảnh sát này nghe thấy tên Liêu cục trưởng, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hung dữ.
Một người đàn ông cao to bên hông đeo súng lục trong đám người lập tức bước lên mấy bước nói:
- Đó là thượng cấp của tôi, các vị biết sao?
Nhạc Sơn lập tức la lên:
- Các vị đừng nghe hắn nói bừa. Tên Tần Kha này chỉ là một tên bại hoại mà thôi. Liêu cục trưởng đã bị bọn chúng lập kế g·iết hại, mà những kẻ này cũng g·iết cha tôi Nhạc phó cục trưởng, sau đó c·ướp đi súng ống, giả dạng làm cảnh sát, lừa người sống sót.
Cao Trác nghe tới đây không khỏi kinh hãi lui lại, mà Hàn Phong thì trong lòng hiện lên hai chữ:
Cuồng đồ.
Đám cuồng đồ to gan, thật không khác gì thổ phỉ, dám g·iết cảnh sát, còn giả dạng lừa người khác.
Tần Kha trông thấy Nhạc Sơn, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn quét mắt một vòng, như có cảm ứng mà nhìn tới Hàn Phong, trầm giọng nói:
- Vị huynh đệ này, đừng nghe hắn nói bừa. Mấy đứa này là một lũ t·ội p·hạm trốn trại, bọn tôi đang đi bắt chúng nó lại.
Hiển nhiên hắn không có đủ kinh nghiệm, giả dạng vô cùng thô thiển, cái dạng ngôn ngữ kia không thể là của cảnh sát. Càng nghe càng giống giọng điệu của lũ đầu đường xó chợ.
Hàn Phong sao có thể không biết, hắn ngẫm nghĩ hai giây sau đó nói:
- Việc này chưa rõ đúng sai…. Nếu hai bên đã có lời nói mâu thuẫn, vậy cũng nên ngay tại chỗ đối chất.
Nhạc Sơn chỉ sợ Hàn Phong vì vũ lực đối phương mà giao nộp bọn họ, lúc này nghe thấy hắn không có ý đó thì vội vàng la lên:
- Đúng vậy, Hàn Phong, anh cho đối chất đi, hỏi bọn chúng vài điều cơ bản nhất về hệ thống cảnh sát, bọn chúng cũng không biết đâu.
Tần Kha nghe Nhạc Sơn nói, khuôn mặt càng xuất hiện khó coi.
Một tên “cảnh sát” bên cạnh Tần Kha không nhịn được nữa quát lên:
- Tần đại ca, lảm nhảm với bọn này làm gì, tốt nhất nam thì g·iết sạch, nữ thì trói lại giải về, chúng ta chia nhau.
Có gã dẫn đầu, tất cả những tên còn lại đều nhao nhao la lên:
- Đúng đúng, tao chọn nữ nhân áo đỏ ngực bự kia, mẹ nó thật ngọt nước.
- Tao cũng ưng nữ nhân đó, hay là chúng ta some?
- Chúng mày là một lũ ngu, nhìn nữ nhân áo trắng đi, kia mới là cực phẩm…
- Thiếu phụ kia không tệ, khẳng định phía trên hay phía dưới đều rất được…
- Con bé mặt trẻ con kia nhìn giống diễn viên gì đó…
Đám người này đều tay lăm lăm súng ngắn, ánh mắt không kiêng dè gì quét qua nhóm người Hàn Phong, đặc biệt chú ý tới mấy nữ nhân phía này.
Nữ nhân áo trắng chính là Liễu Huyên, nàng lúc này có chút khủng hoảng, không tự chủ nhích lại vị trí Hàn Phong. Chỉ có ở cạnh hắn, nàng mới có một chút cảm giác an toàn.
Thiếu phụ chính là Mã Mộng Đình, nàng bị một tên “cảnh sát” mới 15, 16 tuổi chú ý. Nhìn ánh mắt như con sói con của hắn, nàng có chút không chịu nổi.
Con bé mặt trẻ con không ai khác ngoài Châu Lam, nàng bàn tay nắm chặt trảm mã đao, chỉ cần đối phương có dị động, nàng sẽ không chút do dự liều mạng chém g·iết.
Về phần nữ nhân áo đỏ được nhiều lời “tán dương” nhất, đương nhiên chính là Tường Vi. Chỉ riêng nàng đã chiếm sự chú ý của ba tên “cảnh sát” bọn chúng đang dùng những ngôn từ bỉ ổi bẩn thỉu nhất bàn cách làm sao mần thịt nàng.
Tường Vi bi ai nghĩ tới, người nàng coi là thổ phỉ là Hàn Phong ngược lại tương đối tử tế, mà đám “cảnh sát” trước mặt lại chân chính chính là một đám thổ phỉ đội lốt giả dạng.
Nếu người tìm thấy nàng không phải Hàn Phong mà là đám thổ phỉ này thì sao, mà nàng khi đó khẳng định nhất thời nửa khắc chưa thể nhận ra, mơ hồ bị bọn chúng lừa. Nghĩ tới đây, Tường Vi khẽ rùng mình, không dám tưởng tượng cảnh tượng tiếp theo.
Hàn Phong thì kỳ quái thầm nghĩ, mấy tên này miêu tả mấy tư thế rất được, hắn trước đây chưa từng nghe qua. Hơn nữa, không tên nào có hứng thú với đại nãi tử Đào Đại Tư bụng béo mặt rỗ sao?
Tần Kha thấy hoả hầu đã đủ, nhàn nhạt nói:
- Vị huynh đệ này gọi Hàn Phong đúng không? Hàn huynh đệ, bên ta có 6 người có súng, mà bên ngươi chỉ có 2 thôi…
Hắn còn chưa nói xong, Tường Vi và Trần Diệu Âm đã rút hai khẩu súng lục ra cầm trên tay.
Tần Kha khoé miệng co giật, vẫn giả bộ trấn định nói:
- Vẫn chỉ là 4 với 6…
Sau đó đồng tử của hắn chợt co rút, mà một tên đồng bọn bên hắn thì run rẩy nói:
- Người… Người phi phàm…
Bọn chúng hoảng loạn như vậy chính là do nhìn thấy một băng thương dài một mét đột nhiên xuất hiện trong tay Hàn Phong.
Hàn Phong nhướng mày, xem ra bọn này cũng biết hàng, còn gọi những người nhận được cường hoá là người phi phàm.
Hàn Phong vừa rồi đã quan sát kỹ. Sáu tên này, bên hông không đeo trảm mã đao, ngón tay không đeo nhẫn, dưới chân cũng chỉ là giày da cảnh sát tiêu chuẩn, trên người tất nhiên cũng không mặc cái loại đồ như áo khoác tận thế, có thể nói không có bất kỳ “trang bị hệ thống” nào. Đây có tới hơn chín phần khả năng bọn chúng là người thường mà thôi.
Uy h·iếp của bọn chúng chỉ tới từ súng đạn.
Mà những thằng này để cho Hàn Phong thoải mái ngưng tụ băng thương, hắn đã chiếm được tiên cơ, có thể gần như tức thì chuyển hoá nó thành một tường băng dày 30cm.
Đến lúc đó, cho bọn chúng bắn hết đạn cũng không xuyên phá nổi.
Hàn Phong giờ phút này tương đối thoải mái, nhưng hắn cũng không có vội bức ép đối phương mà nhàn nhạt hỏi:
- Có thể đối chất hay chưa?
Tần Kha nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nhanh chóng đánh giá năng lực của Hàn Phong.
Nhưng gã chính xác là một người thường, sao có thể đánh giá sức mạnh một người phi phàm chứ. Gã chỉ biết đại ca nói người phi phàm rất mạnh, rất khủng bố, mà tam đương gia Lang Bá Tam chính là người phi phàm. Người kia có thể chống được súng đạn!