Ngô Soái nghe lời của Hàn Phong cũng không nhịn được ngưng trọng. Hắn ngay lập tức từ mái nhà nhảy xuống, sau đó cùng với Hứa Dương lái xe chạy ngược về căn cứ.
Mấy phút sau, hắn đã trở lại cùng đầy đủ súng ống đạn dược.
Hàn Phong tiếp lấy một khẩu AK74 đeo vào bên hông, dù sao đây cũng là loại súng hắn được huấn luyện qua, ít nhất còn biết cách dùng.
Hắn xoay người hỏi Tường Vi:
- Trong số các người, người nào bắn súng tốt nhất?
Cao Trác lập tức lên tiếng:
- Tôi, là tôi…
Tường Vi không thèm để ý hắn, khẳng định nói:
- Là Trần Diệu Âm.
Hàn Phong nhìn thoáng qua Trần Diệu Âm một chút, nữ tử này khuôn mặt tương đối bình thường, nàng ta dù biết nguy hiểm đang cận kề nhưng ánh mắt vẫn tương đối bình thản lạnh lùng.
Hàn Phong ném khẩu M4 carbine cho nàng ta, sau đó lại ném nốt khẩu AK74 cho Tiêu Minh, trầm giọng nói:
- Một lát đi sứ, anh biểu hiện cho tốt, chớ có lộ ra sự sợ hãi.
Tiêu Minh vốn vẫn còn đang ngẩn người chợt run tay tiếp nhận khẩu súng, nuốt một ngụm nước bọt nghi hoặc hỏi:
- Đi… Đi sứ?
Hàn Phong nhìn một vòng nói:
- Vừa rồi tôi nói chính là khả năng xấu nhất. Bất quá, tình hình có lẽ không tệ đến mức đó.
- Đám người Tam Lang này vẫn có vài kẻ tương đối có đầu óc. Bọn chúng vẫn còn biết giam lỏng mục tiêu quan trọng đề phòng bất trắc, cũng chấp nhận phương án giữ liên lạc với căn cứ chính phủ mà không lập tức trở mặt, kia chứng tỏ bọn chúng không ảo tưởng về sức mạnh của bản thân.
- Những kẻ thế này, trừ khi là thương lượng bế tắc mới quyết liệt chém g·iết, vậy thì chỉ cần tìm cách trấn an bọn chúng là được.
- Tôi đoán bọn chúng sẽ đem binh lực tới đây, doạ dẫm hòng đoạt người. Nếu chúng ta quyết liệt, tất sẽ xảy ra đụng độ nảy lửa. Mà nếu chúng ta thể hiện ra chút sức mạnh cùng ứng biến khôn khéo, ngược lại sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống tối đa. Thậm chí là có thể phản kích ngược lại…
Đám người nghe Hàn Phong phân tích có lý, trong lòng hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn như cũ tràn ngập lo lắng. Mã Mộng Đình phía sau còn hai đứa nhóc, lại bị mấy tên đê tiện bên kia nhắm tới, nàng vô cùng bồn chồn hỏi:
- Là ứng biến thế nào?
Hàn Phong khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta trước sẽ thể hiện ra thực lực một chút, sau đó đưa ra yêu cầu cùng tham gia dò tìm địa điểm g·iả m·ạo có cất giấu v·ũ k·hí kia. Bọn chúng không biết thực lực phía sau của phe ta, không thể phái hết 100% binh lực đi thăm dò, tối đa chỉ có thể phái 70% nhân lực tham gia hành động, 30% phải canh giữ đại bản doanh. Tới lúc đó…
Hắn không nói hết, chỉ đưa tay lên cổ làm một cái động tác cứa qua.
Người ở đây đều hiểu rõ. Binh lực nhóm Tam Lang bị chia đôi, lại không có người phi phàm mạnh mẽ áp trận, tất nhiên là đánh không lại nhóm người bên mình. Tới lúc đó bọn họ làm ra đánh lén, tất có thể tạo thành hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Hàn Phong xoay người nhìn Nhạc Sơn, trầm giọng nói:
- Anh là người mang tới rắc rối này cho chúng tôi, anh có muốn nói gì không?
Nhạc Sơn lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn chính xác là một quả bom, một hồi sát kiếp đột nhiên giáng xuống đầu đám người Hàn Phong.
Mà những người còn lại cũng nhìn qua nhóm năm người Nhạc Sơn bằng ánh mắt bất thiện. Đúng vậy, nếu không phải năm người này xuất hiện, bọn họ cũng không rơi vào tầm ngắm nguy hiểm của lũ điên Tam Lang hội kia.
Nhạc Sơn cắn răng nói:
- Tôi… Tôi có thể làm gì…
Hàn Phong thản nhiên nói:
- Tôi muốn anh phối hợp trả thù cho cha anh!
Những người còn lại nghe tới đây đều kinh ngạc tới ngỡ ngàng.
…
15 phút sau, phía xa xa con đường quả nhiên chạy tới 3 con xe jeep quân sự.
Nhóm người bên phía Hàn Phong đã được hắn sắp xếp rút lui gần hết. Chỉ còn lại Ngô Soái, Chu Vấn, Hứa Dương, Tiêu Minh, Trần Diệu Âm và Nhạc Sơn, tất nhiên còn có cả Hàn Phong đang thản nhiên đứng đó, ngay cả súng cũng không thèm cầm.
Ba chiếc xe Jeep chạy chậm dần, Ngô Soái lập tức rút súng chĩa về phía trước hét lên kêu ngừng, cuối cùng cũng đem bọn chúng ngừng lại.
Từ trên ba chiếc xe bước xuống 11 tên đại hái cao lớn, tên nào cũng mặc cảnh phục đen nhánh, vũ trang đầy đủ tận răng, hông đeo súng lục cùng dao găm. Còn có 2 tên cầm AK74 chĩa về nhóm Hàn Phong, khuôn mặt tràn ngập hung ác, chỉ cần nghe được hiệu lệnh liền không chút do dự nổ súng.
Đám người tách ra hai bên, sau đó hai gã đại hán bước tới, một chính là Tần Kha, một người còn lại Hàn Phong từ chỗ Nhạc Sơn nhận được miêu tả, hẳn chính là Lang Kế Nhị.
Lang Kế Nhị có khuôn mặt nhỏ như mặt chuột, tai lại lớn như tai dơi, ánh mắt gian xảo đảo qua đảo lại đánh giá vũ trang nhóm Hàn Phong. Hắn sau khi thấy Chu Vấn trong đội ngũ thì hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Hàn Phong cười nói:
- Hoá ra cũng là các vị huynh đệ.
Chu Vấn trước tận thế cũng là một tên đầu đường xó chợ vô pháp vô thiên. Vật họp theo loài, Hàn Phong đi cùng hắn, làm đại ca của hắn, tất nhiên cũng là một ruột giang hồ thổ phỉ.
Hàn Phong vô cùng phối hợp bước lên hai bước, nhếch mép cười nói:
- Hạnh ngộ. Tôi là Hàn Phong, nghe danh Tam Lang gia đã lâu, bây giờ có cơ hội gặp mặt, quả nhiên để cho người ta kinh ngạc.
Lang Kế Nhị thấy Hàn Phong biểu hiện tương đối phối hợp, ác ý trong mắt cũng có đôi chút hạ xuống. Nếu là người đồng đạo, tất sẽ hiểu quy tắc, hắn không nói nhiều mà chỉ mặt Nhạc Sơn:
- Kẻ này phải đi cùng chúng tôi.
Hàn Phong nhướng mày, lập tức cười nhạt:
- Nhị gia, ăn no quá, dễ bể bụng.
Lời nói của Hàn Phong khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo, đám người phía sau Lang Kế Nhị lập tức xoạt xoạt xoạt đồng loạt rút súng ra, chĩa về nhóm Hàn Phong.
Mà người bên này cũng không có chậm chễ, đều là cấp tốc lên đạn chĩa súng về phía đối phương, không khí giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng.
Hai người đứng giữa lại không hề biểu hiện ra chút bất an nào. Lang Kế Nhị nheo mắt nhìn Hàn Phong một cái, hiểu rằng đối phương đã từ trong miệng Nhạc Sơn biết được tình báo kho v·ũ k·hí kia, bởi vậy chậm rãi nói:
- Hàn huynh đệ, đó không phải cách làm của người có đầu óc.
Hàn Phong quả quyết nói:
- Người có đầu óc, không ai thấy lợi mà không làm!
Tần Kha thiếu chút đã chửi ầm lên. Hắn trước đó bị Hàn Phong doạ chạy, bị mất mặt trước đám đội viên dưới trướng, trong lòng không khỏi bực tức. Lúc này đang muốn lên tiếng, Lang Kế Nhị chợt đưa tay ngăn lại, chậm chạp nói:
- Hàn huynh đệ, muốn ăn, ít nhất cũng phải có thực lực để ăn!
Hắn trước đó nghe Tần Kha kể sơ qua, muốn dò xét Hàn Phong một chút.
Hàn Phong thản nhiên giơ tay, dùng thời gian 3 giây ngưng tụ ra một băng thương dài 1 mét, sau đó phập một tiếng phóng ra, chuẩn xác cắm trước mũi giày của Lang Kế Nhị, đem băng thương cắm ngập 20 cm.
- Đây là thực lực của tôi!
Lang Kế Nhị đồng tử hơi co lại nhìn băng thương, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Hắn trước đó từ chỗ Tần Kha biết được bên phía Hàn Phong có súng đạn, hơn nữa Hàn Phong còn là người phi phàm. Lúc này khi trực tiếp nhìn thấy vũ trang bên nhóm Hàn Phong, lại nhìn được thực lực cá nhân Hàn Phong, lòng hắn vừa mừng vừa lo.
Lo là vì Hàn Phong thực sự là người phi phàm, hơn nữa năng lực phi phàm tạo ra băng đá này cũng thật mạnh, có thể xuyên thủng cả mặt đất.
Mà mừng chính là thời gian hình thành băng thương khá lâu, sát thương mức độ này hẳn là cũng không thể xuyên phá phòng ngự của tam đệ. Hơn nữa, đội ngũ cầm v·ũ k·hí nóng của Hàn Phong cũng không có hoả lực quá lớn.
Lại càng mừng vì Hàn Phong dường như cũng là một tên hắc bang thổ phỉ giống bọn chúng. Nếu đã không phải người của chính phủ, vậy tất cả liền rất dễ nói chuyện.
Hắn sau khi suy nghĩ xong thì tỏ vẻ khó xử nói:
- Hàn huynh đệ, cá nhân tôi công nhận thực lực của cậu, nhưng Tam Lang trại không chỉ có một mình tôi…
Hàn Phong trầm ngâm một lát, chậm rãi đáp lại:
- Chuyện này cũng là do tôi lỗ mãng, chưa suy xét tới cảm nhận của Nhất gia, Tam gia…
Lang Kế Nhị lập tức ha ha c·ướp lời cười nói:
- Không sao, Đại ca ta nghe nói có hảo hữu mạnh mẽ, đã mở tiệc mừng ở nhà rồi. Hàn huynh đệ mời qua bên kia làm khách, tiện thể bàn bạc chính sự!
Lời mời của hắn tràn ngập ý tứ ép buộc, mà đám người phía sau cũng không có một chút nào thu lại sát khí, mười mấy khẩu súng vẫn chĩa về phía này không chút khoan nhượng.
Hàn Phong trên mặt xuất hiện biểu cảm bất nhẫn giằng co cùng đấu tranh, sau đó lạnh lùng nói:
- Tôi rất mong chờ bữa tiệc. Lại nói, từ khi tận thế phủ xuống còn chưa được ăn một bữa nào ra hồn.
Lang Kế Nhị ha ha cười lớn nói:
- Tốt! Hàn huynh đệ quả nhiên có khí phách, càng có đảm lượng. Mời!
Chiếc xe của Hàn Phong chạy kẹp giữa ba chiếc xe khác, băng băng hướng về phía bắc, sau đó rẽ qua phía đông, chạy thẳng tới hướng giao giới giữa huyện Liễu Lâm và huyện Tam Giang.
Trong xe, Hàn Phong một lần nữa nhắc lại kế hoạch với đám người Ngô Soái, sau đó lầm vào trầm tư suy nghĩ.
Hắn đây là tình thế gần như bắt buộc.
Nếu hắn giao chiến cùng đám người Tam Lang, vậy nhóm Phương Tường khẳng định sẽ bị liên luỵ tới c·hết sạch.
Chưa nói tới việc hắn là lãnh đạo đội ngũ, không thể để bọn họ ngơ ngác mà c·hết đi như vậy, chỉ riêng điều kiện hoàn thành nhiệm vụ hệ thống kia cũng đủ động cơ để hắn bảo toàn nhân số cho đội ngũ rồi.
Mà Hàn Phong cũng không trách móc đám người Nhạc Sơn. Con người ai cũng có ý chí cầu sinh, nếu là hắn, hắn cũng chắc chắn tìm cách bỏ chạy.
Hắn lại càng không có ý định nhắm mắt giao bừa bọn họ ra.
Nếu nhóm Nhạc Sơn không bỏ chạy đồng thời gặp được hắn. Vậy hắn mơ hồ ở chỗ này, sớm muộn cũng sẽ bị nhóm Tam Lang mở rộng địa bàn mà tìm tới. Lúc đó Hàn Phong phải đối diện chính là một lũ giang hồ nắm trong tay số lượng v·ũ k·hí nhiều hơn xa hiện tại.
Thậm chí đến lúc đó muốn chạy đi cũng không thể. Cái “Vùng an toàn” đã được thiết lập kia của hệ thống, Hàn Phong tuyệt đối không muốn rời đi chút nào. Bên ngoài chờ đợi hắn có thể chính là thể thôn phệ vô cùng kinh khủng.
Hai bên đội ngũ của Hàn Phong và Tam Lang, sớm muộn cũng vì không gian sinh tồn mà xuất hiện v·a c·hạm. Vì thế, việc Nhạc Sơn chạy tới là đại hoạ với người khác, nhưng lại là cảnh báo đối với Hàn Phong
Hắn phải nhân cơ hội đám Tam Lang hội chưa lớn mạnh mà tiêu diệt sạch sẽ, mở rộng và làm sạch không gian sinh tồn của mình.
Về phần g·iết bọn chúng liệu có khiến Hàn Phong chịu ảnh hưởng tâm lý hay không. Nói thật, Hàn Phong trước tận thế luôn lẩm bẩm “nếu ta có sức mạnh thì ta sẽ…” hắn bây giờ đã có sức mạnh, nên thực hiện vế sau rồi.