Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 51: Họ hàng xa



Chương 51: Họ hàng xa

Hàn Phong vốn còn muốn ôm ý định chém quái lên cấp, chờ đợi tới chiều mai hoàn thành nhiệm vụ xong thì đưa ra tính toán tiếp theo. Bất quá nếu kẻ địch đã tự tìm tới cửa, hắn không còn cách nào khác ngoài phản kháng, tiêu diệt đối phương.

Nếu không phải đối phương c·hết, vậy n·gười c·hết chính là hắn.

Vừa rồi hắn cũng là cố ý thể hiện ra thực lực yếu nhược mà thôi.

Một mặt hắn cho Tiêu Minh cái đồ nhát gan này cầm súng, lại gây áp lực cho hắn ta, để hắn ta xuất hiện sự căng thẳng gượng ép, từ đó đánh lạc hướng Lang Kế Nhị rằng đội ngũ của bọn họ chỉ là lũ ô hợp có súng, không quá nguy hiểm.

Một mặt hắn tỏ ra chậm rãi trong việc ngưng tụ băng thương, lại giảm bớt uy lực, khiến đối phương nghĩ rằng người đứng đầu chỉ là một người phi phàm không quá mạnh mẽ.

Hai điều hắn cố tình thể hiện cho Lang Kế Nhị xem, chính là màn che mắt khiến gã ta bị mê hoặc, đánh giá sai thực lực đội ngũ bên này, từ đó đưa ra quyết định tổ chức “Hồng Môn yến”.

Hắn có trong tay thông tin chuẩn xác của Tam Lang hội, đối phương thì nắm sai thông tin, chênh lệch ở đây một lời khó nói hết.

Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đã không biết nhiều còn hiểu biết sai, vậy thì Tam Lang hội đã bị thất thế ngay từ đầu rồi.

Hàn Phong xuất thân một gã l·ừa đ·ảo. Đối với mấy trò dẫn dắt tâm lý, thiết kế hãm hại người khác này, tuy không phải đỉnh cao siêu cấp, nhưng cũng có thể tự tin làm không sai, đủ để giữ mạng.

Mà tiền đề lớn nhất trong kế hoạch này nằm ở việc thực lực cao tầng của hai bên chênh lệch quá xa, Hàn Phong tự tin ăn chắc ba người Tam Lang còn về phần thực lực trung hạ tầng, haha.

Hắn ngay từ lúc đầu đã không muốn cho đám người Phương Tường, Liễu Huyên tham chiến rồi, những người đi theo hắn chỉ là tạo một lớp vỏ bọc làm màu thôi.

Hắn để Tường Vi ở lại căn cứ, lắp ráp súng ngắm canh chừng đường từ phía bắc. Chỉ cần bên bọn họ xảy ra vấn đề, đám Tam Lang công tới căn cứ, vậy nàng ta cầm khẩu AWM kia từ cách xa 1 cây số dọn dẹp đoạn hậu.

Còn Phương Tường dẫn người chạy tới cửa hàng tiện lợi kia tránh né c·hiến t·ranh, bảo toàn sinh mạng đội ngũ. Hàn Phong tin rằng khu vực đó vẫn nằm trong “vùng an toàn” mà hệ thống nói, vẫn có thể giúp hắn đạt đủ đề mục 20 người sống sót, hoàn thành nhiệm vụ.

Mà hắn sẽ trực tiếp vào hang bắt cọp.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong quay qua nhìn Ngô Soái xác nhận một lần nữa:

- Tiểu im lặng, đệ không muốn chọn lại chứ?

Ngô Soái cười hắc hắc nói:

- Đại ca, anh hùng thì phải để người khác nhìn thấy mới được coi là anh hùng.

Hàn Phong lắc lắc đầu:

- Anh hùng gì chứ. Đến lúc đó mà đệ phải bớt ăn bớt uống lại thì cũng đừng có kêu ca.

Ngô Soái nghĩ nghĩ, khuôn mặt lập tức trở nên rầu rĩ.



Thấy hai người Hàn Phong biểu hiện trấn định như vậy, nhóm người Hứa Dương, Tiêu Minh cũng không khỏi an tâm hơn mấy phần. Chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ mong kế hoạch suôn sẻ mà thôi.

Đoàn xe chạy thêm 5 phút nữa thì tới một khu dân cư nhỏ có tường bao bao quanh. Đây là một cái khu ký túc xá cho cán bộ viên chức, có khoảng 5 toà nhà cùng khoảng sân tương đối lớn, được đám người Liêu cục trưởng tận dụng làm cứ điểm người sống sót. Bên ngoài cổng căn cứ có đặt một tháp canh lâm thời, bên trên đứng một tên lính canh đang ôm khẩu AK74 nhìn chằm chằm phía dưới.

Thấy đoàn xe của Lang Kế Nhị, tên này hét lớn xuống:

- Mau mở cổng cho Nhị đương gia!

Hai tên lâu la nghe thấy vậy vội vã mở ra cổng lớn cho đoàn xe chạy vào.

Hàn Phong nhìn lướt qua toàn cảnh một lần, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Tình cảnh người sống sót ở đây có thể nói là tương đối thê thảm. Người nào cũng mặt mày uể oải như thiếu ăn, có người y phục rách tả tơi như thể bị đòn roi t·ra t·ấn. Phía góc tường kia có mấy đứa trẻ con đang tụ quỳ gối nghe một gã đại hán chửi mắng, ngay bên cạnh là hai tên đàn ông đang làm nhục một phụ nữ không chút kiêng nể.

Đám người Tiêu Minh nhìn cảnh này thì không khỏi siết chặt tay.

Quả nhiên là thổ phỉ mất nhân tính.

Hàn Phong tròng mắt lạnh lẽo. Đám này chắc chắn phải c·hết.

Đoàn xe chạy thêm mấy chục mét thì tới toà nhà trung tâm khu ký túc xá. Một tên lâu la lập tức chạy tới mở cửa xe cho Lang Kế Nhị, cười hèn mọn nói:

- Nhị đương gia, có phải bên kia rất nhiều nữ nhân xinh đẹp không?

Lang Kế Nhị phất tay:

- Đồ ngu, chuyện đó tính sau, mau tập trung anh em lại có việc.

- Dạ dạ…

Lang Kế Nhị liếc mắt nhìn Tần Kha bên cạnh, cũng có chút bất mãn nho nhỏ với đối phương. Tên này nói nhóm Hàn Phong có mấy nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, kết quả khi hắn chạy tới lại có đúng một nữ nhân mặt mày lạnh lùng, thậm chí còn không được coi là đẹp.

Bất quá không quan trọng. Chỉ cần giải quyết xong nhóm Hàn Phong, kia sẽ chậm rãi từ từ tìm kiếm. Tới lúc đó mà không tìm thấy nữ nhân đẹp, hắc, hắn sẽ xử lý đối phương.

Chờ cho nhóm Hàn Phong đồng loạt xuống xe, Lang Kế Nhị mới bình thản tiến tới giơ tay mời:

- Hàn huynh đệ, mời.

Đối phương đã vào tới hang ổ của bọn họ, cứ thong thả không cần gấp gáp.



Hàn Phong cố ý biểu hiện ra một chút căng thẳng, gật đầu nói:

- Nhị đương gia xin mời dẫn đường.

7 người nhóm Hàn Phong đi theo Lang Kế Nhị, dọc đường đi có mấy tên cảnh sát g·iả m·ạo đứng ở các góc nhìn chằm chằm bên này, chỉ cần bọn họ có gì không đúng, nhưng họng súng tối om kia sẽ không chút kiêng dè phun ra lửa đạn.

Tiêu Minh không phải lần đầu thấy súng, nhưng thái độ người cầm súng hung ác như vậy, lại còn là chỉ về phía hắn, hắn liền nhịn không được run rẩy.

Mà Hứa Dương, Chu Vấn cũng là siết chặt nắm tay, hít sâu mấy hơi cố lấy lại bình tĩnh.

Lang Kế Nhị liếc mắt nhìn biểu hiện này, trong lòng không khỏi cười nhạo Hàn Phong tìm ra một đám ô hợp. Đi đánh nhau mà run như vậy thì còn đòi đánh ai.

Hắn mở ra cửa lớn một toà nhà, nghênh ngang từng bước bước vào. Hàn Phong cũng không chậm trễ, dẫn theo đoàn người theo sát phía sau,

Trong nhà không gian tương đối rộng rãi, ngồi ở bộ ghế sofa là hai gã đại hán cao lớn mặt mày hung ác. Dựa theo Nhạc Sơn miêu tả, gã mặt thẹo bên trái là Lang Uy Nhất, mà gã tóc vàng bên phải là Lang Bạo Tam có biệt danh “Người Sắt”.

Thấy Lang Kế Nhị dẫn đoàn người Hàn Phong tới, lại nhìn thấy Chu Vấn cái tên đầu đường xó chợ này, Lang Uy Nhất đứng dậy ha hả cười nói:

- Hoá ra đều là hảo hán. Hàn huynh đệ, hạnh ngộ.

Hàn Phong cũng là mỉm cười tương đối vui vẻ đáp lại:

- Đại đương gia, nghe danh đã lâu, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.

Mấy người theo đó phân ra chủ khách lục tục ngồi xuống. Hàn Phong và Chu Vấn ngồi đó, 5 người còn lại đứng qua phía sau. Mà ba người Tam Lang Gia phía sau cũng đứng lố nhố một đám cảnh sát mặt mày hung ác, tay lăm lăm súng nhìn tới, không khí cực kỳ áp lực.

Lang Uy Nhất dùng ánh mắt đánh giá Hàn Phong, lại nhìn Chu Vấn, cuối cùng quét mắt nhìn lần lượt những người còn lại, trầm giọng nói:

- Hàn lão đệ, cậu bắt người của chúng tôi, đây là có ý gì?

Hắn vừa dứt lời, một tên lâu la phía sau đã gào lên:

- Đúng vậy, có ý gì, có phải muốn v·a c·hạm chút không?

Kế đó là mấy tên lâu la thi nhau tuôn ra những ngôn từ thoá mạ chửi bới.

Hàn Phong mặc kệ cho bọn chúng chửi, trên mặt biểu diễn một hồi đấu tranh tâm lý, mãi cho tới khi Lang Uy Nhất giơ tay cản lại đàn em, hắn mới chậm rãi nói:

- Chẳng giấu gì đại đương gia, Nhạc Sơn là bà con xa của tôi, xét theo quan hệ họ hàng, gã phải gọi tôi là biểu ca. Tôi biết hắn mạo phạm Tam Lang gia, nên hôm nay dẫn hắn tới bồi tội! Đúng không, tiểu Sơn?

Nhạc Sơn lập tức phối hợp cười nói:

- Anh họ, đa tạ anh đã đứng ra.



Hàn Phong chỉ gà nói vịt, mặt không đỏ tim không đập nhanh, trực tiếp đeo lên thân cái quan hệ này.

Lang Uy Nhất vốn còn muốn nghe Hàn Phong làm sao giải trình, nhưng thế nào cũng không ngờ được đối phương lại vô lại như vậy. Hơn nữa, thằng khốn Nhạc Sơn kia cũng thật biết cách phối hợp.

Hai thằng này thì có quan hệ chó má gì họ hàng được? Một bên là giang hồ đầu đường xó chợ, một bên là con trai phó cục trưởng cục cảnh sát. Haha, chuyện cười này vừa nghe liền muốn nhức cả trứng.

Nhưng hắn cũng không có cách nào đi nghiệm chứng. Dù sao Nhạc Sơn đã nói thế, hắn cũng không có đem hai người này đi xét nghiệm DNA hay tra cứu gia phả được.

Lang Kế Nhị đảo con mắt híp, thản nhiên nói:

- Hàn lão đệ, cậu biết sai sửa sai, chúng tôi vô cùng ủng hộ. Bây giờ người đã đưa tới, cậu có thể về rồi.

Hắn dựa theo lời nói của Hàn Phong, thuận nước đẩy thuyền, muốn đuổi gã người phi phàm này đi.

Chờ tới khi tìm được v·ũ k·hí, nâng cao hoả lực, đến lúc đó bọn họ lại chạy tới bên kia tính sổ sau. Ngươi có phi phàm nữa cũng không chống lại được nhiều súng đạn.

Dù sao tam đệ của hắn mạnh như vậy cũng chỉ chống được 1 băng k54 tám viên mà thôi.

Hàn Phong cười nhạt lập tức nói:

- Chẳng giấu gì ba vị đương gia, Nhạc bá phụ và cha tôi trước đây có hợp tác chung, cha tôi thầu bao tiêu đầu ra cho mấy món v·ũ k·hí loại biên của cảnh sát, lúc này nghe tiểu Sơn nói bá phụ chẳng may mất sớm, tôi muốn thay người bảo quản số v·ũ k·hí kia.

Lang Uy Nhất thiếu chút đã đập bể chén trà trong tay. Thằng chó này, miệng lưỡi bịa chuyện cũng thật là khiến người ta tức giận.

Đời thuở nào v·ũ k·hí loại biên của cảnh sát lại được bán cho giang hồ.

Lang Bạo Tam từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng lúc này cũng đã bị chọc tới tức điên. Hắn không giỏi mưu kế này nọ, càng không có đầu óc, chỉ biết đánh đấm vũ lực. Trước tận thế đã vậy, sau tận thế càng vậy.

Hắn đứng bật dậy nhảy ra giữa phòng nói:

- Bớt mồm đi thằng ranh. Có thực lực lại nói tiếp, nếu không có, hôm nay chúng mày sẽ phải c·hết hết ở đây.

Thấy tam đệ của mình nổi xung như vậy, Lang Uy Nhất trong lòng có chút động, cũng không lập tức ngăn cản.

Nhóm người phía sau hắn lại điên cuồng chửi rủa.

Một lúc sau, Lang Kế Nhị mới chậm rãi nói:

- Hàn Phong, ngươi nghe đó, tam đệ của ta muốn thử so kè một chút.

Hàn Phong làm ra vẻ bất nhẫn tức giận, sau đó nghiến răng nói:

- Ngô Soái, đệ lên đi, nhớ cố hết sức.