Nhạc Sơn sau khi đi khuất sau cánh cửa, chạy tới trước khu vệ sinh, tâm trạng lo lắng bồn chồn cũng được rút đi sạch sẽ, thay vào đó là cừu hận cùng quyết tâm sâu đậm.
Hôm nay hắn phải báo thù cho cha hắn, rửa lại mối nhục những ngày qua, cứu thoát những người khốn khổ tại Tam Lang trại này.
Hắn xoay người nhìn về Lục Đại Nguyên, đưa chiếc khuyên tai của em gái ra cho gã, trầm giọng nói:
- Em gái tôi có chuyện muốn chuyển lời tới cậu.
Lục Đại Nguyên trong lòng khẽ động, nhận lấy khuyên tai, cười tự giễu nói:
- Em gái tôi nói, cậu có muốn cùng nó chung sống suốt đời hay không?
Lục Đại Nguyên nghe tới đây, khuôn mặt hơi ngẩn ra, thiếu chút tưởng mình nghe nhầm.
Hắn yêu Nhạc Thuỷ, ngay từ lần đầu gặp nhau đã yêu đối phương, tình yêu này lớn tới mức khiến hắn có thể bỏ qua cảm giác muốn chiếm hữu mà ngầm cắm chìa khoá xe trên ô tô, thiết kế cơ hội cho nàng chạy thoát, đưa cho nàng sự tự do mà nàng muốn.
Hắn trong đầu điên cuồng nghĩ ngợi, sau đó khàn giọng hỏi lại:
- Nàng… Nàng thực sự nói vậy sao?
Nhạc Sơn nhìn biểu hiện của hắn không giả, gật gật đầu:
- Mặc dù tôi không biết ba ngày vừa qua các ngươi tiếp xúc thế nào. Nhưng nó nói, nó yêu cậu, hỏi cậu có nhớ tới sự tích con khỉ giấy mà nó từng kể hay không? Chẳng qua…
Lục Đại Nguyên thân thể cứng đờ, nghe tới đây, hắn biết Nhạc Sơn tuyệt đối không bịa đặt mà chính xác là được chuyển lời. Hắn lập tức gấp gáp hỏi lại:
- Chẳng qua sao?
Nhạc Sơn bình tĩnh nói:
- Chẳng qua, nó cần một nam nhân độc lập tự chủ, dù trước đây đi đường sai trái, nhưng vẫn dám vì nó mà đứng về phía chính nghĩa.
Đường nhánh dẫn tới sông Lệ Thuỷ.
Hàn Phong cảm thấy khoảng cách đã đủ xa, lòng bàn tay nhẹ nhàng ngưng tụ một viên cầu băng nho nhỏ bằng nắm tay trẻ con. Mấy giây sau, trên tay hắn đã có năm sáu cầu băng lúc nhúc.
Hắn ngắm nhìn chúng nó hai giây, mở cửa sổ, thả đám cầu băng xuống đất, sau đó nhìn về phía Hứa Dương, nhanh chóng gật đầu.
Hứa Dương đã có chuẩn bị, khuôn mặt lạnh lùng đem ba lưỡi hoả đao sớm ngưng tụ ném về phía trước. Vị trí tất nhiên là trực chỉ bình xăng con xe jeep đi đầu tiên.
Ùng!
Chiếc xe sao có thể chống cự được v·ụ n·ổ từ bình xăng, khói lửa cùng mảnh vỡ điên cuồng bốc lên, ngay cả nóc ô tô cũng bị bật tung, xác người cháy xém văng ra tứ phía.
Đoàn xe lập tức vì biến cố này mà loạn thành một bầy, Tiêu Minh ngồi trên ghế lái vội vã đảo hướng, két một tiếng phanh lại vào lề đường.
Mà hai chiếc xe phía sau cũng điên cuồng lưu lại từng vệt phanh gấp, đám người bên trong kêu gào ầm ĩ:
- Địch tập, địch tập, có địch tập!
- Bình tĩnh cho ta. Lũ ngu xuẩn này, bình tĩnh.
Lang Uy Nhất điên cuồng hét lên đầy tức giận, hắn lập tức đạp tung cửa xe nhảy xuống, rút súng bắn chỉ thiên ba cái liên tục mới có thể hơi ổn định đội hình.
Nhìn chiếc xe như q·uả c·ầu l·ửa chặn ngang con đường phía trước, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống. Lại nhìn 4 người Hàn Phong thản nhiên đứng đó không chút hoảng loạn, hắn lại càng dâng lên dự cảm bất tường.
Chờ cho đám lâu la xuống hết khỏi xe, Lang Uy Nhất tay cầm AK74 chĩa thẳng về phía 4 người Hàn Phong, trầm giọng hỏi:
- Vừa rồi là có chuyện gì?
Hàn Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn Lang Uy Nhất, thản nhiên nói:
- À, Đại đương gia, chỉ là đồng bạn của tôi lỡ tay bắn ra một cầu lửa, cầu lửa kia không may bắn trúng bình xăng xe ô tô thuộc hạ của ngài, nên, ngài cũng thấy đấy…
Nghe thấy Hàn Phong giọng điệu giễu cợt, đám người đều giơ súng chỉ thẳng về phía hắn mà điên cuồng gào lên:
- Đcm thằng chó…
- Mày dám g·iết Cẩu Tử
- Tao phải g·iết mày…
Lang Uy Nhất dự cảm bất tường càng lúc càng lớn hơn. Gã nhìn Tiêu Minh, người kia đâu còn bất kỳ biểu hiện sợ sệt rụt rè nào, Chu Vấn kia ánh mắt cũng tràn đầy khát máu, còn Hứa Dương thì tội nghiệp nhìn tất cả bọn hắn.
Hắn không nhịn được khàn giọng nói:
- Mày muốn giải thích gì không?
Hàn Phong vỗ vỗ tay, cười nói:
- Quả nhiên rất có khí phách của người đứng đầu. Đại đương gia, thế này đi, chúng ta tỉ thí một chút. Nếu tam đương gia chịu được một chiêu của tôi, tôi sẽ lập tức đầu hàng, giao ra toàn bộ tài sản cùng v·ũ k·hí. Ngược lại, nếu trong một chiêu tôi g·iết được tam đương gia của các vị, các vị phải lập tức buông v·ũ k·hí đầu hàng, có được không?
Nghe thấy giọng điệu cuồng vọng của hắn, Lang Uy Nhất trong đầu ầm một tiếng nguy cơ, vừa muốn ra lệnh lập tức x·ả s·úng, tam đệ Lang Bạo Tam đã nhảy về phía trước khiến hắn chỉ có thể ngừng lại.
Không thể bắn tam đệ a.
Lang Bạo Tam cả người nhiễm một tầng màu sắc kim loại, cú đấm mang theo uy lực khó tưởng đấm về phía Hàn Phong.
- Đcm thằng chó, tao chờ giờ phút này lâu lắm rồi, lúc trước thích vây công đúng không, giờ thì đến solo 1-1 công bằ…
Phập!
Từ “bằng” của gã còn chưa có nói ra khỏi miệng đã bị chặn lại ở cổ họng. Gã cố gắng nhìn xuống, chỉ thấy cổ họng bản thân đã cắm vào đó một băng thương từ lúc nào.
Sau đó rắc một tiếng nhỏ, gã thấy thân thể không đầu của mình nằm lăn lộn dưới đất, phần cổ liên tục phun ra máu tươi, nhưng máu phun tới đâu lập tức hoá thành vụn băng đỏ tươi tới đó.
Sau đó là một mảng tối đen.
Tam đương gia của Lang Gia trại, chiến lực cấp 6 mạnh nhất của Lang Gia trại, cứ thế yên lặng c·hết đi.
Hàn Phong lắc đầu, chậc chậc hai tiếng nói:
- Nói nhiều như vậy, mỗi từ tính là một chiêu nhé.
Hắn lại liếc mắt nhìn đám người Lang Uy Nhất vẫn đang đần độn đứng đó, giơ một tay nói:
- Tên nào chưa từng g·iết người vô tội thì lập tức bỏ xuống v·ũ k·hí đầu hàng, có thể nhận về một mạng sống, tên nào đã từng g·iết hại người vô tội, vậy ta cho phép các ngươi nói lời trăn trối cuối cùng.
Tam Lang trại.
Âm thanh súng nổ lạch tạch cùng tiếng quát tháo ầm ĩ văng vẳng vang lên làm đám người trong phòng gia tăng cảnh giác. Lang Kế Nhị hơi nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra tại sao Nhạc Sơn và Lục Đại Nguyên kia đi tiểu lâu tới vậy chưa về.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì?
Hắn quay qua nói với một tên lâu la bên cạnh:
- Đi xem bên ngoài một chút…
Lúc này Ngô Soái vốn vẫn ngồi trên ghế salon chợt giơ tay cản lại, trêu tức cười nói:
- Không cần xem, có lẽ bọn chúng sắp c·hết hết rồi.
Lang Kế Nhị ngẩn người, một cỗ dự cảm bất tường xông lên tận óc, hắn trầm giọng hỏi:
- Là ý gì, chúng mày có m·ưu đ·ồ gì…
Hắn lập tức há hốc miệng, lời còn chưa nói ra hết lập tức ngưng lại.
Ngô Soái dùng thời gian nửa cái chớp mắt biến thành cao hơn 2,5 mét, làn da toàn thân hiện lên sắc kim loại đen nhánh, chân cùng tay đã biến thành lưỡi lê, mà những bộ vị trọng yếu đều xuất hiện cốt giáp và gai xương dày đặc.
Hắn lúc này so với quái vật thây ma còn khủng bố kinh dị hơn.
Ngô Soái nhìn Lang Kế Nhị, lại nhìn lướt qua một lượt đám người trong phòng vẫn còn ngẩn ngơ, tuỳ tiện nói:
- Cho bọn mày 5 giây bỏ v·ũ k·hí xuống. Sau 5 giây, đứa nào vẫn cầm súng, tao mặc định là có tội, đều phải c·hết hết.
- 5, 4, 1! C·hết đi!
Cùng với tiếng gầm của hắn, trong phòng hiện lên một cái bóng đen nhanh tới tận cùng, sau đó bụp một tiếng, đầu lâu của Lang Kế Nhị ngồi cách đó 4 mét chợt nổ tung.
Pằng pằng pằng…
Cùng với đó là âm thanh súng nổ liên tiếp vang lên. Trần Diệu Âm sớm theo kế hoạch lăn vào một góc, súng trong tay chuẩn xác bắn trúng bất kỳ kẻ nào chống đối hay bỏ chạy.
Đám người bên phía Lang Kế Nhị cũng điên cuồng nổ súng vào thân ảnh Ngô Soái, nhưng thành quả mà bọn chúng thu lại chỉ là những vụn xương lả tả cùng với tiếng hét thảm của đồng bọn khi b·ị b·ắn nhầm.
Quái vật quá nhanh, quá mạnh, lại hoàn toàn không sợ súng đạn.
Bên ngoài khu nhà trung tâm.
Lục Đại Nguyên dùng súng chỉ vào đầu một đại hán, lạnh giọng nói:
- Lưu Giang, chấp nhận đầu hàng đi còn có cơ hội sống tiếp.
Hắn bị Nhạc Minh thuyết phục, quyết định phản bội Tam Lang trại, làm theo kế hoạch của đối phương, giả vờ thay ca với tên lâu la ở tháp canh, c·ướp lấy súng đạn. Những tên tay chân có vũ trang súng ống còn lại, một nửa thì đi theo Lang Uy Đại, một nửa ở trong nhà kìm chế Ngô Soái, đám phía ngoài không có một chút sức chống cự nào.
Bên cạnh hắn, Nhạc Minh tay cầm súng lục chĩa vào Lưu Giang quát lạnh:
- Lập tức đầu hàng, tao cho mày 5 giây suy nghĩ.
- Lưu Giang nghiến răng nhìn Lục Đại Nguyên đầy tức giận nhưng cũng đầy bất lực, hắn đem con dao ném xuống đất, thả đứa bé gái đang ôm trong tay ra, trầm giọng nói:
- Các anh tuyệt đối không được nuốt lời, tôi đúng là chưa từng g·iết người.
Bên cạnh Lục Đại Nguyên lập tức có một đại hán tiến lên, đem Lưu Giang trói gô lại.
Lục Đại Nguyên đương nhiên có huynh đệ dưới trướng sẵn sàng bán mạng đi theo. Bọn hắn vốn không thuộc Tam Lang hội, cũng chán ghét cách làm của Tam Lang gia, nhưng thân lâm hiểm cảnh, không thể không thuận thế tuân theo.
Lưu Giang đã là tên thứ 4 bị khống chế, mà những kẻ khác bị g·iết c·hết cũng tới 7, 8 người.
Gần bờ sông Lệ Giang.
Nhìn cảnh tượng tam đệ bị g·iết, tròng mắt Lang Uy Nhất trở nên đỏ quạch, hắn vừa tức giận, vừa sợ hãi, vừa khủng hoảng, vội vã há miệng quát lớn:
- Bắn cho tao!
Pằng pằng pằng…
Bụp bụp…
Chưa cần hắn ra lệnh, đám đội viên dưới trướng đã điên cuồng x·ả s·úng vào 4 người Hàn Phong. Bất quá thứ bọn họ bắn trúng chỉ là một bức tường băng cực kỳ dày.
Lợi dụng tường băng cản đạn, Hàn Phong phất tay một cái, một quả cầu băng được thả ra từ trước lập tức nhanh chóng trướng lớn, sau đó bụp một t·iếng n·ổ tung, đem một gã đại hán đứng gần bao phủ.
Người kia lập tức bị đông cứng thành băng điêu, rầm một tiếng ngã xuống, cơ thể đã vỡ thành vô số khối.
Hàn Phong đứng sau tường băng với chi chít vết rạn lạnh lùng đe doạ: