Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 54: Bố cục và thu cục



Chương 54: Bố cục và thu cục

Đáp lại yêu cầu đầu hàng của Hàn Phong là hàng loạt tiếng súng nổ vang lên.

Pằng pằng pằng…

Phập!

Một cầu băng trong đó đột nhiên biến hình, biến thành một trụ băng cao 2 mét nhọn hoắt, trụ băng kia đâm xuyên bụng một tên lâu la, treo hắn lên giữa không trung.

- Aaaa… Đau quá…

Một cầu băng chợt tản ra thành băng sương, bao phủ đôi chân của một tên lâu la. Tên này lập tức hét thảm một tiếng, bàn chân, cẳng chân rồi đùi cứ như vậy lần lượt đóng băng, sau đó bang một t·iếng n·ổ tung, hắn chỉ còn nửa thân mình lăn lộn ở đó hét thảm.

- Cứu ta… Ta thua.. Ta đầu hàng…

Nhưng hắn vừa hét, hàn khí lập tức xâm nhập vào cổ họng, đem cổ hắn đông kết, kế đó là cả nửa người hoá thành tượng băng.

Lang Uy Nhất cầm khẩu AK74 điên cuồng xả hết một băng đạn vào bức tường đối diện, đem bức tường phá tới nát tươm. Bất quá, phía sau không có ai cả.

Đón nhận hắn là một thanh băng thương sắc bén, phập một tiếng đâm trúng vai phải, sau đó băng thương điên cuồng toả ra hàn khí, bụp một tiếng đem vai hắn nổ vỡ, cánh tay tím đen rớt xuống bên cạnh.

- Aaaaaa…

Hứa Dương, Tiêu Minh núp ở một góc hét lớn:

- Bỏ súng, đầu hàng không g·iết.

Chu Vấn thì hoàn toàn không thèm nói lý, hắn phát động gia tốc, nhanh nhẹn vọt lên 25 điểm, bắn thẳng về phía một tên lâu la gần nhất, trảm mã đao hoá thành một đạo tàn ảnh, chém bay đầu tên kia.

Cái đầu với đôi mắt trợn trừng lăn lông lốc xuống bên cạnh, hai tên lâu la lập tức ném khẩu súng lục trong tay đi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nói:

- Tha cho ta, tha cho ta…

Một tên lâu la chưa kịp vứt súng đã đạp trúng cầu băng, cầu băng lập tức vỡ vụn, đem một chân của hắn đông kết, sau đó răng rắc nứt vỡ, đem chân phải hoàn toàn vụn nát.

Chỉ trong vài giây, 9 tên lâu la đ·ã c·hết mất 5 tên, chỉ còn một tên cụt hai chân và 3 tên quỳ mọp nơi đó khóc như cha c·hết.

Bọn họ chưa bao giờ trải qua sự tình quỷ dị như vậy.

Hàn Phong từ phía sau xe ô tô bước ra, đá một cái vào đùi Lang Uy Nhất, tên kia từ hôn mê lập tức rên rỉ tỉnh lại.

Hàn Phong trong tay cầm một viên băng đá, tung tung mấy cái, sau đó tản nó đi.



Hắn nhàn nhạt nhìn một tên trong nhóm đầu hàng nói:

- Trói hai thằng còn lại lại, sau đó vác Lang Uy Nhất lên thùng xe.

Tên được chỉ điểm lập tức run bắn lên, sau đó cuống cuồng từ balo sau lưng lấy ra cuộn dây, trói gô hai đồng bạn lại.

Hàn Phong chỉ mấy khẩu súng la liệt xung quanh nói:

- Chu Vấn, cậu đi thu thập súng đạn và băng đạn dự phòng. Tên nào chưa c·hết thì chém c·hết luôn đi. Tiêu Minh, lục soát trong xe lấy hết vật có giá trị ra. Hứa Dương, chuẩn bị xe, chúng ta trở về.

Ba người đồng bạn lúc này cũng là nhìn Hàn Phong như nhìn tử thần, tâm trạng vừa sợ hãi, vừa hưng phấn.

Hàn Phong không ngờ lại mạnh tới mức này, mạnh tới mức có lẽ không cần bọn họ, một mình hắn cũng đủ đồ sát cả đoàn người này.

Người cầm đầu mạnh mẽ, bọn họ tất nhiên càng sống khoẻ, nhưng đồng thời cũng tuyệt không dám có tâm tư phản nghịch.

Ba người này chỉ có Chu Vấn là cấp 5, nhưng Chu Vấn nhìn một viên cầu băng còn sót lại dưới đất, tâm thần cũng không khỏi run lên nhè nhẹ, chỉ hận không thể cách nó càng xa càng tốt.

Hàn Phong hít một hơi thật sâu, khoé miệng nhếch lên.

Hắn bất tri bất giác đã mạnh tới vậy.

Vừa rồi không phải cuộc chiến, vừa rồi chỉ là một buổi thử kỹ năng của hắn mà thôi.

Kể từ khi lên cấp 8, điểm trí lực cao tới 38 điểm, hắn cảm giác thao túng hàn băng trong tay mình đã thuận tiện hơn rất nhiều. Chiến đấu bằng băng giá cũng có nhiều cách thức hơn, nhiều chiêu số kỳ lạ quái dị hơn, để cho hắn cảm giác bản thân đã thực sự trở thành phi nhân loại.

Hắn không nhất thiết phải dựng tường băng, chung quy cũng chỉ muốn thử giới hạn của nó, cũng không cần quá nhiều cầu băng tới vậy, chỉ cần 3 cầu băng tản ra thành băng sương, đám người Lang Uy Tam này cũng sẽ bị g·iết sạch.

- Giới hạn chống chịu của tường băng cho khoảng 60 viên đạn là 4 thể lực 6 trí lực, tương đương tiêu hao một lần kích hoạt kỹ năng tam giai. Mỗi viên cầu băng tiêu hao 1 trí lực, uy lực này không chỉ có thể g·iết người, một quả cầu băng có thể dễ dàng tiêu diệt thây ma level 9.

Qua cuộc chiến này, hắn rốt cuộc hiểu được bản thân đã thực sự có năng lực khống chế đội ngũ rồi, từ nay có thể xả tay mà làm, không cần quá o bế nữa.

Sau khi thu thập tàn cuộc, ném hết 4 tù binh lên thùng xe, Hàn Phong và đám người Tiêu Minh chạy ngược lại đường cũ.

Mà ở Tam Lang trại, chiến cuộc cũng đã phân ra thắng bại.

Ngô Soái ngồi ở một bên nhàn nhã uống nước, nhìn sáu bảy tên thổ phỉ bị trói gô lại.

Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên và ba tên đồng bạn thì cầm súng đứng xung quanh canh chừng.

Phía xa xa, già trẻ lớn bé nam nữ vừa sợ sệt vừa tràn ngập lo lắng nhìn về phía này.

Bọn họ đột nhiên thấy dị biến xuất hiện, sau đó là tiếng súng nổ, tiếng la hét ghê rợn, cuối cùng là nhìn cái xác không đầu của Lang Kế Nhị bị lôi ra giữa sân. Không chỉ hắn, một đám ác nhân nữa cũng chung số phận, mười mấy cỗ xác c·hết xếp hàng ở đó. Có nát đầu, có đứt chân gãy tay, có thủng ngực, cũng có b·ị b·ắn xuyên trán.



Cư dân Tam Lang trại trong mắt mang theo mờ mịt cùng hoảng loạn, bọn họ không rõ đây là cái ác bị t·rừng t·rị, hay là sói vừa c·hết sẽ có hổ lên thay.

Số phận của bọn họ quyết định tất cả trong tay những người kia.

Ngô Soái ngồi đó, lòng không chút gợn sóng.

Hắn đây là lần đầu tiên “g·iết người”.

Không biết do trước đó đã chém g·iết quá nhiều thây ma hay là do hành vi của đám người Tam Lang này quá ác độc, tóm lại, hắn không hề xuất hiện bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.

Nếu để hắn chọn lại, hắn sẽ không chút do dự lặp lại hành động đồ sát này.

Lúc này chiếc xe của Hàn Phong rốt cuộc cũng trở lại. Đám người Nhạc Sơn, Trần Diệu Âm còn lo lắng phía bên kia thất bại, nhưng Ngô Soái hoàn toàn không lo lắng một chút nào. Hắn đứng lên bước tới, gãi gãi đầu nói:

- Đại ca, không bảo vệ được hết, có hai người vô tội không may mắn bị n·gộ s·át trong quá trình hành động.

Hàn Phong gật đầu, vỗ vai động viên hắn:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…

Trong phỏng đoán xấu nhất của Hàn Phong, số người liên luỵ sẽ còn lớn hơn.

Hắn ra lệnh cho Nhạc Sơn:

- Cậu đi tập trung tất cả người sống sót lại đây.

Nhạc Sơn từng là người sống sót tại đây, hơn nữa cha của hắn là Nhạc phó cục trưởng, uy vọng rất cao, hầu như ai cũng biết đến. Rất nhanh đã tập trung được tất cả mọi người lại.

Ước chừng gần 200 người, đứng kín một khoảng sân rộng.

Những người này đa phần là nữ nhân, trẻ con, người già, có một số nhỏ là nam nhân, hầu hết đều đói ăn tới mờ mắt, quần áo lam lũ rách rưới. Họ mới trải qua 2 ngày như địa ngục mà giống như bị đói nghèo càn quét 2 năm.

Hàn Phong nhìn thấy sợ hãi, khủng hoảng, lo lắng và có cả kỳ vọng trong ánh mắt những người này. Hắn thở dài một hơi, trong tận thế, không có thực lực chính là thảm trạng như vậy sao.

Lục Đại Nguyên được lệnh Hàn Phong, lôi sềnh sệch mấy tên lâu la trên thùng xe xuống, cùng với Lang Uy Nhất đã được tạt nước cho tỉnh lại đang rên rỉ trong đau đớn.

Lang Uy Nhất mở mắt, thấy xung quanh là cảnh tượng xác c·hết la liệt, lại thấy từng hàng người sống sót vây kín lấy mình, hắn biết đại thế đã mất thật rồi, vội vã la lên:

- Tôi đầu hàng. Tha cho tôi. Tôi hối hận rồi…



Nhưng không ai đáp lại gã, tất cả đều nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng căm hận.

Lúc này Hàn Phong mới đứng trước tất cả mọi người mà tuyên bố:

- Chào mọi người, tôi tên là Hàn Phong. Trước đó xuất thân là một nhân viên văn phòng, làm công ăn lương, đóng thuế cho nhà nước đầy đủ!

Hắn giới thiệu rất bình thường, hoàn toàn không đề cập tới bản thân mạnh mẽ thế nào, sức chiến đấu ra sao, hắn trực tiếp đề cập tới tình huống trước tận thế.

Mà cách nói này của hắn khiến mọi người ở đây cảm nhận được một chút hảo cảm. Ít ra cái người có năng lực bắt giữ Lang Uy Nhất kia không có lên giọng hách dịch.

Hàn Phong nhìn họ một vòng, nói tiếp:

- Bản thân tôi cũng là một người sống sót bình thường, cũng phải đấu tranh từng ngày để có cái ăn, có sự an toàn. Hôm nay tôi có mặt ở đây, cũng là do Tam Lang hội bức ép, dồn tôi vào con đường cùng, buộc tôi phải phản kháng.

- Tôi g·iết gã, vì gã chèn ép bức h·iếp tôi.

Nhưng câu nói này của Hàn Phong, chính là đánh vào sự đồng cảm của đám người. Bọn họ có chung mối thù, có chung hoàn cảnh, chính là do Tam Lang hội bạo ngược chèn ép.

Ánh mắt những người sống sót nhìn về phía Hàn Phong đã hoà hoãn đi rất nhiều, ít đi sợ hãi, còn mang theo kỳ vọng không nhỏ.

Hàn Phong thấy hoả hầu đã đủ, dang tay nói:

- Tôi tập trung mọi người lại là muốn tuyên bố: Kể từ hôm nay, Tam Lang trại chính thức bị xoá bỏ, những kẻ đầu sỏ gây ra tội ác đã bị trả giá, tự do của mọi người, tất nhiên theo đó cũng được khôi phục. Tôi dùng danh dự của bản thân đảm bảo, từ ngày hôm nay, mọi người sẽ không còn bị áp bức ép buộc bởi bất kỳ ai.

Hắn nói xong lời này, những người xung quanh đã bộc phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt.

Có người cười tới rơi lệ vì thân nhân đ·ã c·hết, có người hoảng hốt vì không tin đây là sự thật, có người kỳ vọng vào tương lai, có người vẫn mang theo hoài nghi nhìn Hàn Phong.

Hàn Phong đưa tay đè xuống những thanh âm hoan hô, bình tĩnh nói:

- Mục tiêu của tôi chính là sống sót thật tốt, trở về dưới sự bảo hộ của chính phủ. Tôi nghĩ đây cũng là mục tiêu chung của tất cả chúng ta. Tuy nhiên, để thực hiện mục tiêu, tất phải có lộ trình cùng quy tắc. Sau đây sẽ có người phổ biến cho các vị.

Hứa Dương làm việc này rất quen thuộc. Hắn là tinh anh trước tận thế, cha là chính trị gia, rất biết cách diễn đạt khiến mọi người đều hiểu rõ, đồng thời nhận được tán đồng.

Những quy tắc của Hàn Phong đã được xây dựng cẩn thận từ trước, đồng thời đều hướng tới sự công bằng, bình đẳng, tất nhiên nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.

Sau khi nhìn thấy những ánh mắt kỳ vọng và may mắn thoát nạn của đám người sống sót, Hàn Phong mới gật đầu, chỉ tay về phía Lang Uy Nhất:

- Kẻ này là đầu sỏ trong tất cả đau khổ mà mọi người phải chịu đựng những ngày qua. Tôi sẽ để hắn cho mọi người tự định đoạt.

Nghe Hàn Phong nói, một thiếu phụ khuôn mặt có chút tư sắc lập tức bước ra, ánh mắt mang theo hận thù rụt rè nói:

- Hàn… Hàn Phong, có thể đánh hắn chứ?

Hàn Phong gật đầu:

- Mạng sống của hắn nằm trong tay tất cả các vị.

Hắn nhìn đám người lao lên tay đấm chân đá cùng âm thanh thoá mạ liên tục, hiểu rằng bản thân đã thu cục thành công.