Trong phòng khách lúc trước, máu cùng mảnh vụn t·hi t·hể đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Hàn Phong ngồi trên ghế sofa, nhìn vào ba nam hai nữ trước mặt.
Hai nam trong đó hắn có thể coi như quen thuộc, chính là Nhạc Sơn và Lục Đại Nguyên. Ba người còn lại chính là đại diện người sống sót.
Nam nhân có chút khắc khổ tên Từ Thôi, là đại diện những nam nhân còn sống sót, nữ nhân trung niên tên Tạ Hàm Hương, đại diện cho những người sống sót nữ giới, nữ nhân trẻ tuổi rất xinh đẹp còn lại tên Kiều Ti Vân, là tổng quản hậu cung của Tam Lang trại.
Hàn Phong ngồi nghe bọn họ báo cáo xong, trong lòng không khỏi chửi mắng đám người Tam Lang một lần nữa.
Đám người này tiếp quản trại tập trung vào 2 ngày trước thì tịch thu tất cả lương thực của mọi người. Bọn chúng ngoài ăn chơi phè phỡn và h·iếp đáp người khác thì không làm gì nữa cả.
Lương thực trước đó đám Liêu cục trưởng, Nhạc phó trưởng khổ cực dò tìm, bọn chúng đã ăn hết một góc, còn không chịu xuất quân tìm thêm vật tư, chỉ chăm chăm vào dò xét kho súng đạn.
Hiện tại khu tập trung này chỉ còn khoảng hơn 1 tấn đồ ăn các loại, chỉ sợ không chèo chống nổi vài ngày.
Chung quy cũng là thổ phỉ, không biết lo nghĩ bất kỳ điều gì.
Hắn trầm ngâm một lát, khu tập trung này còn 187 người, trong đó có 104 nữ, 43 trẻ nhỏ, còn lại là 40 nam nhân. Vật tư mỗi ngày tiêu hao là một con số khổng lồ.
Hắn quay qua hỏi Kiều Ti Vân:
- Tam Lang trước đó phân phối vật tư thế nào?
Kiều Ti Vân nhanh chóng đáp:
- Mỗi ngày Lang Kế Nhị sẽ xuất kho 30kg gạo và 3kg đậu khô để nấu cháo phân phát cho người sống sót. Còn lương thực cho tay chân và nữ nhân dưới trướng cũng tiêu tốn khoảng 50kg các loại.
Hàn Phong mắng thầm, hơn 180 người mà bọn chúng cho ăn 30kg lương thực, trong khi đội ngũ của chúng chỉ hơn 30 người lại ăn uống gần gấp đôi.
Hắn lại nghi hoặc hỏi:
- Tại sao không tổ chức tìm thêm lương thực mà nhất quyết tìm thêm v·ũ k·hí?
Nghe câu hỏi của Hàn Phong, bốn người còn lại đều lắc đầu, chỉ có Lục Đại Nguyên là trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Cũng không phải không tìm thêm, mà là hôm kia chúng tôi t·ấn c·ông siêu thị Thanh Hà thì bị một quái vật rất kinh khủng đuổi g·iết, c·hết mất 5, 6 người. Sáng nay quay lại dò xét, quái vật đó không còn, nhưng lại có con khác thế chỗ. Chúng tôi dự định sẽ tìm thêm v·ũ k·hí, sau đó cường công tiêu diệt quái vật kia…
- Về phần những nhà dân xung quanh chúng tôi đều đã tìm hết, còn xa hơn thì ai cũng sợ đi xa, lo lắng đụng độ quái vật mạnh mẽ, lại không có nhiều đạn dược chống đỡ sẽ càng nguy hiểm… Và lười nữa, ai cũng ưa thích ở lại căn cứ chơi nữ nhân.
Hàn Phong âm thầm gật đầu, nhóm Tam Lang sức chiến đấu cá nhân quá yếu, phụ thuộc rất nhiều vào súng đạn. Không có súng, cái gì cũng khó làm.
Hắn lại hỏi chi tiết về hai quái vật kia, từ câu trả lời của Lục Đại Nguyên, có thể xác định một con chính là thể thôn phệ E2 đã bị hắn và đội nhóm thiết kế tiêu diệt, còn một con mới xuất hiện thì là một thây ma mạnh mẽ khác. Bất quá, đặc điểm không giống E2.
Lại nói, căn cứ này chẳng những rộng lớn hơn, dễ phòng thủ hơn căn cứ của hắn, mà còn gần siêu thị Thanh Hà hơn. Từ chỗ của hắn chạy thẳng 2,5 cây số mới tới siêu thị, mà từ chỗ này chỉ hơn 1 cây số là tới rồi.
- Đệ thấy ở lại chỗ cũ hay chuyển tới chỗ này thì hơn?
Hắn mặc dù đã có quyết định, nhưng Ngô Soái là em họ hắn, lại có chiến lực mạnh mẽ, việc thương lượng là bắt buộc phải có.
Ngô Soái nghĩ một lát sau đó nói:
- Khu ký túc xá này có thể chứa tối đa 400 người, dễ thủ khó công, mà chỗ kia của chúng ta quá lộ liễu, lại nhỏ hẹp, đệ thấy lấy nơi này làm căn cứ tốt hơn. Hơn nữa, di chuyển 30 người bên kia sẽ dễ hơn di chuyển gần 200 người bên này.
Hàn Phong gật đầu, chẳng những thế, khu ký túc xá này còn gần sông Lệ Giang, bên kia cầu Lệ Giang chính là huyện Tam Giang. Sông Lệ Giang còn có tài nguyên thuỷ sản, hẳn có thể đáp ứng nhu cầu lương thực tươi sống.
Đã có quyết định, hắn thản nhiên nói:
- Các ngươi một lần nữa ban bố thông báo cho mọi người. Kế tiếp tới đây, khẩu phần ăn mỗi người sẽ tăng gấp đôi thường ngày. Ngoài ra sẽ còn có các loại công tác, thực hiện công tác sẽ có điểm cống hiến, sẽ đổi được lương thực ngoài định mức.
- Nhạc Minh cậu tổ chức một đội nhân lực để duy trì trị an xung quanh, cấm chỉ hành vi c·ướp b·óc ức h·iếp, t·rộm c·ắp bắt nạt.
- Lục Đại Nguyên, sai lầm trước đó của cậu, tôi xem như không thấy. Cậu tổ chức một đám người dám liều lĩnh, chuẩn bị về sau theo tôi đi tìm kiếm vật tư. Nói cho họ, nếu nghe lời và dám liều lĩnh, trong nửa tháng đều có thể mạnh mẽ như Lang Bạo Tam.
- Tạ Hàm Hương, Từ Thôi, hai người tổ chức nhóm người chuẩn bị làm các công việc tháo rút xăng xe, thanh lý xác c·hết thây ma, dọn dẹp giặt giũ, vệ sinh phòng ốc một lượt, gia cố tường rào xung quanh, đào đất cho vào các bao tải nhằm chặn hai con đường phía nam và phía đông lại.
- Đi chuẩn bị đi.
Bốn người nghe lệnh, lập tức đứng lên rời đi.
Hiện tại không còn Tam Lang duy trì uy h·iếp, công tác của bọn họ hẳn là rất dễ hoàn thành. Nhất là có hứa hẹn về đồ ăn của Hàn Phong, ai cũng đều không ngại ra sức.
Chỉ còn Kiều Ti Vân ở lại, đối với hai người Hàn Phong, Ngô Soái là nam nhân ngồi đó, không khỏi có chút hơi mất tự nhiên.
Nàng có thể nói là nữ nhân xinh đẹp nhất Tam Lang trại, trước đó là th·iếp thân hầu phòng của Lang Uy Nhất, hiện tại nơi này đổi chủ, chẳng lẽ tiếp theo nàng cũng sẽ đổi chủ?
Hàn Phong nhìn nàng ta ba giây, tuỳ hứng hỏi:
- Kiều Ti Vân, cô cảm thấy nhan sắc của cô thế nào. Ân, nếu so sánh với diễn viên Châu Lam đi.
Kiều Ti Vân nghe vậy, không hiểu gì cả, nhưng cũng không ngăn nàng khỏi sự chột dạ, chẳng lẽ Hàn Phong thực sự có ý đồ với nàng?
Nàng tuy không quá phản cảm việc này, nhưng…
Hít sâu một hơi, Kiều Ti Vân thản nhiên nói:
- Tôi không thanh thuần dễ thương bằng cô ấy, nhưng tôi quyến rũ hơn cô ấy. Nếu so sánh, dùng góc nhìn của đàn ông trưởng thành, tôi xinh đẹp hơn.
Hàn Phong gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Vậy cô nói xem, ở Tam Lang trại này, có bao nhiêu gã đàn ông muốn thu cô vào trong tay, biến cô thành người ấp ủ bên gối?
Kiều Ti Vân hơi nghẹn lại, cơ thể căng cứng sau đó chợt thả lỏng, chậm rãi nói:
- Tất cả bọn họ.
Hàn Phong gật đầu đồng tình, sau đó lại hỏi:
- Nhưng nếu bọn họ chỉ được chọn một, cô nghĩ bọn họ sẽ chọn ai trong hai cô?
Kiều Ti Vân trong lòng rối bời, do dự một lát, không chắc chắn mà đáp lại:
- Danh tiếng của Châu Lam rất lớn, lại rất tài năng, rất có tính chinh phục, đàn ông sẽ ưu tiên cô ấy hơn.
Hàn Phong cười nhạt, rướn người tới phía trước nhìn thẳng vào mắt Kiều Ti Vân, trầm giọng nói:
- Nhưng họ không có cơ hội đó. Cô biết người phi phàm chứ? Châu Lam hiện tại ở trong đội ngũ của chúng tôi, chính là một người phi phàm cấp 5, nắm giữ hai kỹ năng mạnh mẽ. Nếu để cô ta đánh hết sức, một chiêu có thể đem cái tên Lang Bạo Tam kia chém thành hai mảnh. Cô nghĩ với thực lực đó, ai dám nhìn thẳng vào nàng ta?
Thân thể Kiều Ti Vân khẽ run nhẹ. Người… Người phi phàm?
Hơn nữa còn có thể g·iết c·hết Lang Bạo Tam, người mạnh mẽ nhất Tam Lang trại này?
Kiều Ti Liễu đầu tiên là không tin. Không phải người phi phàm chỉ có trời đất ban phước, thần linh lựa chọn mới có thể trở thành sao? Kia chính là thông tin mà Tam Lang gia ban bố ra ngoài.
Nhưng nàng sau đó lại lắc đầu. Hàn Phong không việc gì phải lừa dối nàng, nếu hắn muốn nàng, nàng tuyệt không thể ngăn cản, cần gì lấy lợi dụ dỗ?
Nghĩ tới đây, dã tâm của Kiều Ti Vân bùng lên. Nàng trở thành th·iếp thân hầu phòng cho Lang Uy Nhất, ngoài nhan sắc, chắc chắn còn có tâm cơ và thủ đoạn, bằng không đã sớm bị gã ta nhàm chán mà đá đi rồi.
Hàn Phong thấy biểu hiện của Kiều Ti Vân thì hài lòng, quay qua Ngô Soái nói:
- Đệ còn gì muốn nói không?
Ngô Soái không bất ngờ lắm, nghiêm túc nhìn nàng ta nói:
- Tôi có hai cô bạn gái, đều là người phi phàm cấp 4. Nếu đánh với Lang Bạo Tam thì thua, nhưng với mặt hàng như Lang Uy Nhất, Lang Kế Nhị, hai nàng có thể đứng từ xa một chiêu chém g·iết.
Kiều Ti Vân nghe tới đây thì ngẩn ra, sau phút do dự, nàng cắn răng nói:
- Tôi… Tôi có thể trở thành bạn gái của anh không?
Ngô Soái cười nhếch mép:
- Tôi không cần vũ lực cá nhân, tôi cần vũ lực tập thể. Kiều Ti Vân, chỉ cần cô có thể tập hợp một đám nữ nhân dám liều mạng, dám chém g·iết, tôi có thể suy xét giúp các cô trở nên mạnh mẽ không thua gì đàn ông. Tới lúc đó, số mệnh của các cô, do chính các cô quyết định mà không phải ai khác.
“Sức mạnh…”
“Liều mạng…”
“Số mệnh của bản thân…”
“Tự quyết định…”
Những từ này cứ liên tục vang lên trong đầu Kiều Ti Vân, thoáng chốc làm cho hô hấp của nàng ta trở nên dồn dập.
Nàng tốn nhiều tâm tư như vậy trên người Lang Uy Nhất, không phải cũng là vì quyền lợi đó sao.
Dưới chính sách bạo ngược máu tanh của Tam Lang trại, nữ nhân chỉ là bình hoa, là món hàng trao tay, không có bất kỳ ai có những điều đó, và ai cũng đều muốn đạt được những điều đó.
Nhất là những nữ nhân bị đám lang sói kia chà đạp qua, bọn họ trong lòng vẫn luôn tích luỹ một cỗ hận thù với nam nhân. Chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ nắm lấy.
Mà nếu nàng là người tạo điều kiện cho họ đạt được lực lượng, phần ơn nghĩa và uy vọng này…
Nghĩ tới đây, Kiễu Ti Liễu lập tức nói:
- Tôi làm được, tôi chắc chắn làm được.
Thấy đối phương đã đồng ý, cơ mặt của Hàn Phong và Ngô Soái đều giãn ra. Ngô Soái tuỳ tiện cười nói:
- Ân, tất nhiên nếu như cô muốn làm bạn gái của tôi, tôi cũng sẵn lòng đồng ý.
Kiều Ti Vân không chút do dự nói:
- Được, từ hôm nay, tôi chính là bạn gái của cậu.
Ngô Soái mạnh mẽ như vậy, có thể một người tiêu diệt đám Lang Kế Nhị cầm súng, nàng đâu có ngu mà bỏ lỡ.
Nghe thấy câu trả lời của nàng ta, Ngô Soái có chút ngẩn người, mà Hàn Phong thì khoé miệng co giật, trong lòng nhủ thầm
“Chờ hắn biến thành cự nhân, cô sẽ hối hận mà gào thảm”.
Mọi chuyện xong xuôi, Hàn Phong đuổi Kiều Ti Vân đi, căn phòng chỉ còn hai người.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Đội ngũ nữ sĩ này về sau sẽ do đệ dẫn đầu.
Ngô Soái có hai cô bạn gái, sớm đã có ý muốn thành lập một chi đội ngũ để hai nàng có thể chiến đấu.
Bọn họ là người mới tiếp quản nơi này, quen thuộc, tin tưởng và và danh vọng chưa đủ, quyết định để cho đám người cũ đi tập hợp nhân thủ. Về sau khi đã quen thuộc sẽ thu hồi và phân bổ quyền lực lại một lần nữa.
Lúc này Ngô Soái nhanh chóng nói:
- Đệ trở về đón đám người kia qua, bằng không hai nàng thơ của đệ sẽ khóc lóc thảm thiết vì nhớ nhung.