Đối với chuyện này, Hàn Phong không có ý kiến gì. Ngô Soái đã cấp 7, đã thừa sức đảm đương một phía rồi.
Bọn họ ở chỗ này tiêu tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, bên kia đoán chừng cũng đã chất hết tất cả vật tư lên xe bus, xe bán tải, người nào cũng chuẩn bị tâm thế bỏ chạy khi hành động thất bại rồi. Tưởng không hay, nhưng hoá ra lại hay không tưởng, biến vụng thành khéo, sẵn tiện chạy loạn thì giờ chuyển nhà luôn.
Hàn Phong cũng không rảnh rỗi, hắn đặt mục tiêu lên cấp 9 mà lại bị những chuyện ngoài lề kéo chân quá lâu, không thể chậm trễ hơn nữa, bởi vậy nhanh chóng vung tay lên, 4 chiếc nhẫn rơi lách cách trên mặt bàn.
- Những người còn lại trong hành động này đều chọn một chút súng đạn làm chiến lợi phẩm, chúng ta chia nhau 4 chiếc nhẫn và phần còn lại. Về phần gậy bóng chày và trảm mã đao, chia cho đội ngũ dưới trướng.
Ngô Soái khều khều, lấy một chiếc nhẫn nhanh nhẹn, một chiếc nhẫn hoả cầu.
“Đinh! Nhẫn hoả cầu level 2! +1 trí lực. Có thêm kỹ năng: Hoả cầu. Triệu hồi một hoả cầu đánh vào mục tiêu, kèm theo hiệu quả bạo tạc. Mỗi ngày 2 lượt, làm lạnh 12h/lượt”
Nhẫn hoả cầu này là của Lang Uy Nhất. Trong lúc rối bời, gã chưa kịp thôi động đã bị Hàn Phong khống chế.
Mà kể cả gã có kịp thôi động thì với kỹ năng tương đương nhất giai thế này, Hàn Phong hiện giờ cũng tuyệt không sợ hãi.
Ngô Soái lấy cả hai chiếc nhẫn này cho bạn gái mà thôi. Nhẫn nhanh nhẹn hắn đã có, nhẫn hoả cầu này, uy lực không đủ với hắn, chỉ số cộng thêm cũng ít tới đáng thương, hắn lười đeo chật tay.
Nhưng nó vẫn là một món vật phẩm tuyệt vời cho người phi phàm dưới cấp 5. Một hoả cầu có thể dễ dàng đ·ánh c·hết một thây ma cấp 5, thậm chí cấp 7.
Hàn Phong còn lại 2 chiếc nhẫn, một nhẫn sức mạnh level 2, một nhẫn phục hồi level 2.
“Đinh! Nhẫn phục hồi level 2. Thuộc tính +3 phục hồi. Trang bị giới hạn, không thể trang bị trùng lặp.”
Hàn Phong đeo chiếc nhẫn này lên tay, điểm phục hồi tăng lên tới 17 điểm, sau đó ném nhẫn sức mạnh vào balo sau lưng. Hắn đã đeo một nhẫn sức mạnh rồi, không cần cái thứ hai nữa, có thể chờ đổi lấy vật hay ho hơn.
Sau khi chia chác chiến lợi phẩm, Ngô Soái cùng với Trần Diệu Âm rời đi căn cứ, để lại đám người Hàn Phong. Đáng thương cho cả Hàn Phong lẫn Ngô Soái, cả hai đều không biết lái xe, đi đâu cũng cần người đưa rước.
Hàn Phong tập hợp Tiêu Minh, Hứa Dương, Chu Vấn, Nhạc Sơn và Lục Đại Nguyên lại rồi nói:
- Thu gom hết thảy gậy bóng chày lại, phân phát cho đội viên.
- Trước buổi tối, chúng ta phải tiêu diệt hết thảy thây ma xung quanh căn cứ trong bán kính 200 mét!
Ngue thấy lời nói của hắn, ba người trước không nhìn ra biểu hiện gì, nhưng hai người Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên thì kinh hãi tới ngây người.
- Sao… Sao có thể. Chúng ta không còn nhiều đạn a…
Thây ma trong vòng 200 mét rất đông. Mặc dù Liêu cục trưởng và Nhạc phó cục trưởng đã thanh lý qua, nhưng kể từ khi bọn họ c·hết, đám Tam Lang hội không hề giữ gìn phòng tuyến, thây ma đã theo mùi nhân loại mà mò tới, hiện tại bên ngoài đã có hơn 400 đầu tụ tập.
400 đầu thây ma, kể cả có 800 viên đạn cũng chưa chắc có thể tiêu diệt. Trừ khi là bách phát bách trúng, bắn 1 viên nổ đầu một thây ma. Nhưng cái kia quá không thực tế, chỉ có đứng sát bên cạnh mà bắn, nhưng thây ma nào dễ tiếp cận như vậy, sơ xẩy là sẽ sảy ra chuyện ngay, thường thường dùng súng bắn 3 viên mới có 1 viên trúng ngay giữa sọ não, tiêu diệt thành công thây ma. Huống hồ bọn họ vừa rồi kiểm kê vật tư, súng thì nhiều nhưng đạn chỉ còn khoảng 600 viên.
Hàn Phong tất nhiên không dùng súng đạn rồi. Hắn đoán đám người Tam Lang một mặt là lười biếng, một mặt là không có đủ đạn dược, nhưng phần nhiều hơn chính là muốn để đám thây ma này lại, bao vây cứ điểm, tránh cho người sống sót có ý đồ chạy thoát. Bọn họ dùng thây ma làm bức tường ngăn không cho con tin trốn đi.
Hàn Phong tiếp quản Tam Lang trại, tất nhiên không muốn duy trì kế hoạch ngu xuẩn này. Hắn cần g·iết sạch đám thây ma này, vừa gia tăng chất lượng cuộc sống, mở rộng không gian sinh tồn, vừa muốn lập một cái chiến tích nho nhỏ cho người nơi này xem, để họ tận mắt thấy được thực lực của người đứng đầu.
Dẫu sao, uy vọng cũng cần xây dựng bằng mắt thấy tai nghe.
Sau khi thông báo ý đồ, Hàn Phong thản nhiên phất tay nói với Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên:
- Lần hành động đầu tiên, các anh hỗ trợ bên cạnh là được. Nhớ chuẩn bị xăng cùng bao tay, bọn tôi g·iết tới đâu, lập tức gom xác thây ma lại chất đống đốt hết. Ai muốn săn g·iết thây ma cũng tốt, tôi sẽ nhìn biểu hiện từng người mà bồi dưỡng.
Hai người Nhạc, Lục chỉ có thể gật đầu đồng ý. Bọn họ dù muốn can ngăn, nhưng chiến tích kinh khủng của Hàn Phong khi tiêu diệt Tam Lang hội còn đó, bọn họ không dám lên tiếng.
Sau khi thông báo xong, đội viên dưới trướng của hai người Nhạc, Lục đều tập trung đông đủ.
Người sống sót xung quanh còn chưa kịp cảm nhận sự yên bình ngắn ngủi đã thấy hai nhóm người trên tay lăm lăm súng ống, vẻ mặt nghiêm trọng cùng thái độ gấp gáp ùn ùn kéo ra cổng. Bọn họ đều hoang mang không biết liệu có phải lại tiếp tục một đợt tranh quyền đoạt lợi nữa hay không.
Một lúc sau, bên ngoài đã vang lên âm thanh chiến đấu cùng hò hét kịch liệt nhưng không có tiếng súng nào cả.
Hàn Phong cầm thanh phong đao trong tay, đao quang bổ ra như mưa, chém bay đầu một thây ma level 3. Kể từ khi đạt được bảo đao này, hắn chém g·iết cực kỳ nhàn hạ dễ dàng, thây ma dưới cấp 10 đều không khác gì bùn cát.
Thây ma xung quanh khu vực Tam Lang trại này dù đã được thanh lý qua một lần, bởi vì 2 ngày không được dọn dẹp ngăn chặn, mất độ tập trung trở nên rất cao.
May mắn một điểm là bọn chúng đều đang lang thang rải rác ngoài đường lớn, không cần Hàn Phong phải lùng sục từng nhà dân một, dẫn tới hiệu suất chém g·iết nhanh chóng vô cùng.
Chu Vấn bên cạnh hét lớn, bật gia tốc đẩy tốc độ lên 25 điểm, vừa bổ ra từng đao vừa hưng phấn chửi bới:
- C·hết đi, c·hết!
Hứa Dương phía sau bắn ra đao lửa, đồng thời chú ý chỉ dẫn cho Tiêu Minh tiêu diệt con thây ma đầu tiên của đối phương. Mà Tiêu Minh tuy vẫn rất sợ hãi quái vật hư thối này, nhưng bởi vì hai người Hàn Phong, Chu Vấn triển khai chém g·iết nhìn qua rất dễ dàng, hắn cũng được tiếp thêm dũng khí.
Nhóm người Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên đều há hốc mồm nhìn cảnh này. Ai mà ngờ được Hàn Phong nói không cần bọn họ nhúng tay liền thực sự không cần, cái tốc độ chém g·iết thây ma này của nhóm Hàn Phong, có lẽ không thua gì súng ống.
Vài người sống sót bên trong Tam Lang trại tò mò bước ra cổng lớn quan sát, tâm trạng không khỏi theo đó trở nên vô cùng phức tạp.
Điều đầu tiên Hàn Phong làm không phải ép buộc họ làm gì, cũng không phải dụ dỗ họ bằng thứ gì, điều đầu tiên hắn làm chính là giải phóng họ. Giải phóng họ khỏi sự áp bách của Tam Lang, giải phóng khỏi sự bao vây của thi đàn đông đúc.
Họ đã nhìn thấy tự do rồi.
Lục Đại Nguyên sau phút thất thần thì quát ầm lên, chính hắn dẫn đầu xung phong.
- Còn đứng đó làm gì, mau bắt tay vào công việc đi.
Dưới trướng hắn tụ tập 8 tên đại hán, đều là tàn binh bại tướng lúc trước. Bọn họ người thì trải qua Ngô Soái đồ sát, kẻ thì trải qua địa ngục băng sương của Hàn Phong, bây giờ tên nào tên nấy đều tràn ngập kính sợ với lãnh đạo mới.
Lại nhìn thực lực của Hàn Phong tả xung hữu đột trong thi đàn, bọn họ cũng ý thức được, thời đại mới đã tới rồi. Tuy rằng có lẽ sẽ không còn những buổi ăn chơi xả ga h·iếp đáp kẻ yếu nữa, nhưng sẽ càng nghênh đón sự phát triển tốt đẹp hơn.
- Lên!
Có Lục Đại Nguyên dẫn đầu, Nhạc Sơn cũng không chịu yếu thế, tay cầm đoản đao dẫn đầu đội lao lên.
Hai người Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên đều là lãnh đạo đội ngũ, trước đó cũng đã từng ra ngoài chém g·iết thây ma, tìm kiếm vật tư. Lúc này không có quá nhiều kinh hãi, cẩn thận từng chút chém g·iết thây ma.
Bọn họ đều là dùng gậy bóng chày được phân phát. Kể cả hai người Nhạc, Lục cũng là súng đeo thắt lưng, tay không đánh quái.
Gậy bóng chày trong Tam Lang trại lúc trước vốn có rất nhiều, nhưng trải qua ngày đâu tiên, hơn phân nửa đã tự động biến mất, về sau lại thất lạc trong chiến đấu, đến hiện tại chỉ còn 17 thanh, được chia đều cho đội viên 2 tổ.
Cũng không phải tất cả mọi người đều dám liều mạng, có tới hơn một nửa nhân số đội ngũ chọn làm việc kéo xác thây ma chất thành từng đống, tưới xăng đốt đi.
Sau 20 phút, Hàn Phong đã chém g·iết năm sáu chục thây ma, thể lực giảm mất 2 điểm, hắn mới ngừng tay nhảy ngược lại quan sát.
Hai đội ngũ này có mấy cái mầm mống chiến đấu không tệ. Chẳng những không quá s·ợ c·hết, ngược lại còn rất hung ác. Có điều kinh nghiệm quá thiếu, thể lực cũng không đủ, dần dần bị thi đàn chi chít bao vây.
6, 7 người quần thảo 20 phút mới g·iết được tổng cộng khoảng 20 thây ma.
Hàn Phong sau khi nhìn một lúc nữa thì giơ tay lên nói:
- Lui lại!
Đám người nhận được lệnh lập tức không chút do dự lui lại, đứng ở một bên thở hồng hộc. Thây ma cũng không có chiến thuật gì đặc sắc, vẫn chậm chạp từng bước tiến lên.
Đối với bọn họ, nếu không dùng súng đạn, đám thây ma này tuyệt đối không thể chiến thắng. Bọn họ có làm thế nào thì chúng nó vẫn tiếp tục tiến lên chật như nêm cối, áp lực vô cùng lớn.
Hàn Phong không bởi thây ma tập trung mà hoảng loạn, hắn bình thản xoè tay, mấy giây sau trên tay đã xuất hiện năm quả cầu băng, hắn ném chúng thẳng về phía đám thây ma đang bước tới.
Bụp bụp bụp…
Năm quả cầu băng còn chưa kịp chạm đất đã vỡ tung, hoá thành một làn sương băng rộng mười mấy mét vuông, bao phủ mấy chục thây ma đang tụ tập đông đảo lại.
- Khà…
- Khè…
Thây ma còn chưa có kịp làm gì, chỉ khà khà mấy tiếng vô nghĩa, sau đó dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy di chuyển chậm dần, làn da xuất hiện lốm đốm trắng li ti lan rộng, cuối cùng bao phủ nửa thân trên.
Rắc…
Một cái đầu thây ma cứng ngắc như đá chợt rớt khỏi cổ, rơi xuống nền đất rồi vỡ tan tành.
Có con đầu tiên tất sẽ có con thứ hai, rồi cả đám thây ma mấy chục con tụ tập đều lần lượt đông kết, quỷ dị ngưng lại động tác, sau đó bàn tay, cánh tay, đầu, cổ lần lượt chi chít vết rạn.
Bụp bụp bụp…
Nổ tung, tất cả đều nổ tung.
Chỉ ba bốn giây, đám thây ma nhìn như bất khả chiến bại đã vỡ vụn hoàn toàn nửa thân trên, c·hết sạch không còn một mống, chỉ còn sót lại một đống tàn thi và vụn băng lả tả cùng một bản sách kỹ năng màu trắng nằm trơ chọi.