Mọi người ở đây đều hai mắt sáng lên. Đúng vậy, tiền giấy hiện tại coi như mất giá trị, lương thực chính là tài sản lớn nhất. Bọn họ cần một thứ tiền tệ mới để thay thế, mà phiếu lương thực vừa hay đáp ứng cả hai. Vận hành như vậy thì tất cả đều sẽ vô cùng rõ ràng.
Hàn Phong liếc mắt đánh giá Liễu Huyên, cảm giác nữ nhân ngực to này vẫn luôn luôn rất có não. Hắn suy xét một chút, nhận thấy việc này cực kỳ khả thi, bởi vậy nói:
- Tôi đồng ý, việc này cô cùng với lão Tường thương lượng chi tiết, sau đó báo cáo lại cho tôi.
Liễu Huyên cắn môi, mờ ám nói:
- Ân, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành, tối nay sẽ báo cáo cho anh.
Không khí cuộc họp trở nên có chút kỳ dị, ai cũng đều khôn ngoan mà ngậm miệng lại.
Hàn Phong có chút bất lực, cũng có chút tức giận nho nhỏ. Cái đồ rắc rối Liễu Huyên này, một ngày không làm trò là một ngày ngứa ngáy sao. Hắn hung hăng nghiến răng, chắc chắn phải tìm cơ hội dạy dỗ nàng ta một trận.
Mặc kệ nàng ta liếc mắt ẩn ý, Hàn Phong ho một tiếng, thản nhiên nói:
- Được rồi, tất cả những chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau khi vận hành, mọi người lại phản hồi ý kiến rồi thay đổi từ từ, vướng mắc ở đâu sửa ở đó. Kiều Ti Vân, cô phụ trách việc thu thập ý kiến.
Hắn quyết định giao cho người khác, tạm né qua Liễu Huyên.
Kiều Ti Vân như có như không nhìn lướt qua Liễu Huyên, sau đó chậm chạp nói:
- Mỗi tối tôi đều sẽ báo cáo cho anh.
Không khí cuộc họp lại một lần nữa ngưng kết.
Hàn Phong trong lòng càng thêm nghiến răng, hắn nhận ra nữ nhân họ Kiều này cũng là một cái rắc rối, hơn nữa còn là vô cùng rắc rối.
Đám người này, vừa nghe thấy có phân công sắp xếp chức vụ trong đại đội liền bắt đầu thể hiện ra mặt u tối trong con người sao?
Muốn tranh thủ đi cửa sau để kiếm chác lợi ích sao? Thật sự là muốn c·hết.
Hàn Phong đảo mắt một vòng, chợt nhìn thấy Ngô Soái đang nhàm chán ngồi đó, hắn nhanh chóng nói:
- Cô báo cáo cho Ngô Soái.
Ngô Soái đột nhiên tỉnh cả người, gãi gãi đầu nói:
- Buổi tối tôi bận…
Ai cũng biết hắn bận cái gì, hắn có hai cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp đấy.
Hàn Phong mặc kệ tên em họ này, hắn ném hết tất cả tài nguyên thu thập được lên bàn, nhàn nhạt nói:
- Những người đã chọn chiến lợi phẩm là súng đạn thì sẽ bị cắt giảm nhận tài nguyên từ thây ma. Hiện tại bắt đầu lựa chọn đi. Ngô Soái, đệ chọn trước.
Thu hoạch hôm nay rất khá, nhưng chỉ có duy nhất một kỹ năng nhị giai Độc Lực, đánh rớt ra từ con mèo biến dị, còn lại là 4 kỹ năng nhất giai, 3 thẻ vật phẩm cùng 11 viên tinh thạch exp rơi ra từ mấy trăm con thây ma trước Hi Vọng Trấn.
Ngoài ra còn 2 bản kỹ năng cường hoá thể lực bị Hàn Phong tịch thu từ trước sung công quỹ.
Ngô Soái nhìn một lượt tài nguyên trên bàn, nhặt lấy bản sách kỹ năng nhị giai Độc Lực, một sách kỹ năng nhất giai, một thẻ vật phẩm và 5 viên tinh thạch exp.
Tiếp theo là Hàn Phong, hắn nhặt 1 sách kỹ năng nhất giai, 2 thẻ vật phẩm và 6 tinh thạch exp.
Còn lại 4 bản sách kỹ năng nhất giai vô cùng trân quý.
Cạnh tranh hẳn là rất khốc liệt, nhưng Phương Tường lại có chút lúng túng nói:
- Dựa theo chiến công, thực ra hai người Hàn Phong, Ngô Soái đều có thể nhận hết số vật phẩm này, vì cơ bản những thứ này đều là do họ đánh rớt ra từ thây ma cấp cao…
Bầu không khí lại một lần nữa lâm vào trong xấu hổ. Điều này là sự thật, tất cả những người còn lại tiêu diệt số lượng thây ma tổng cộng cũng không bằng một nửa số lượng thây ma của một trong hai người Hàn Phong, Ngô Soái.
Hàn Phong rất có khí độ mà nói:
- Loại trừ chúng tôi, phân chia từ cao tới thấp.
Những người còn lại đều thở phào một hơi cảm kích, ánh mắt nhìn Hàn Phong và Ngô Soái đem theo kính nể không nhỏ.
Sách kỹ năng vô cùng trân quý, mỗi một bản đều phải vất vả mới lấy được, không dễ gì mà đưa ra tuỳ tiện như vậy.
Thật ra những thứ này đối với Hàn Phong hay Ngô Soái đều vô dụng. 4 kỹ năng nhất giai kia đều là loại không hợp, hoặc bọn họ đã học qua, có lấy cũng không để làm gì cả, chi bằng bán cho những người ở đây một nhân tình.
Nhân tình đôi khi rất quan trọng. Nếu hai ngừoi bọn họ nuốt hết, những người còn lại sẽ đỏ mắt ghen tị, lực ngưng tụ của bọn họ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Phương Tường đem ra một bản danh sách rất chi tiết sau đó nói:
- Xếp đầu tiên là Mã Mộng Đình, thứ hai là Châu Lam, thứ ba là Liễu Huyên, thứ tư là Đào Đại Tư…
Hàn Phong có chút ngẩn người, tại sao lại toàn nữ nhân như vậy?
Sau đó hắn chợt hiểu ra, mấy nam nhận đã chọn súng đạn làm chiến lợi phẩm rồi.
Hứa Dương, Chu Vấn, Tiêu Minh, Lục Đại Nguyên hiện tại đều vô cùng lưỡng lự. Bọn họ nhìn 4 bản kỹ năng thư lấp lánh trên bàn mà thèm thuồng, nhưng đối với những khẩu AK74 kia lại cũng không nỡ rời bỏ, bởi vậy chỉ có thể bỏ qua.
Thật ra nếu để bọn họ biết, dù họ không chọn súng thì về sau Hàn Phong cũng có ý định phát súng cho họ, không biết sẽ là cái dạng gì biểu cảm.
Mã Mộng Đình nhìn số sách kỹ năng trên bàn, sau một hồi đấu tranh tâm lý, nàng quyết định chọn kỹ năng cường hoá nhanh nhẹn.
Thực ra nàng càng muốn kỹ năng cường hoá thể lực hơn, nhưng nàng biết hai bản sách kỹ năng kia là vật phẩm t·ranh c·hấp giữa Châu Lam và Liễu Huyên, vì hai sách kỹ năng này mà bọn họ đã từng bị Hàn Phong trách mắng qua. Cả hai người này đều có chấp niệm rất lớn, bởi vậy tốt nhất nàng không nên một lần nữa kéo mình vào tranh cãi.
Còn 2 bản kỹ năng cường hoá thể lực, Liễu Huyên, Châu Lam thuận lợi thu vào trong túi.
Cuối cùng là đại nữ tử Đào Đại Tư cười hề hề cầm lấy sách kỹ năng đao khí tăng cường.
Phân chia chiến lợi phẩm đến đây coi như kết thúc, Hàn Phong đứng dậy nói:
- Mọi người, tôi mong muốn tất cả chúng ta đều sẽ chung tay xây dựng Hi Vọng Trấn ngày càng an toàn, phát triển. Cùng nhau cố gắng!
Tất cả những người ở đây đều hô to:
- Cố gắng!
Hàn Phong gật đầu sau đó nói:
- Bữa tối cũng đã chuẩn bị xong. Hôm nay có lẽ là bữa tối hiếm hoi mà chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau, sau này mọi người sẽ phải bận rộn công việc của mình rồi.
Hắn nói lời này bao hàm hai ý, thứ nhất là sau này công tác sẽ cực kỳ bận rộn, mọi người ở đây sẽ không thể cùng nhau chờ đợi ăn tối tập thể nữa. Thứ hai là tương lai rồi sẽ cực kỳ khó khăn, sợ rằng sẽ có người mãi mãi không còn nhìn thấy đồng đội ở đây nữa.
Hắn có một sự dự cảm rất đặc biệt với việc này, tương lai sẽ cực kỳ khốc liệt.
Không để mọi người suy nghĩ thêm, Hàn Phong dẫn đầu bước khỏi phòng họp, những người khác cũng lục tục theo sau, đi tới một nhà ăn tập thể.
Ở đây đã được sắp xếp một bàn ăn rộng lớn với mười mấy chỗ ngồi, vừa đủ vị trí cho những người tham gia cuộc họp.
Mọi người lục tục ngồi xuống, sau đó bắt đầu hưởng dụng bữa tối với cơm, đuôi bò hầm, thịt lợn ninh củ cải, một bát da heo muối, và canh rong biển nấu cá.
Ngoài sân, người chờ đợi đã sớm tụ tập đông đủ đang từng bước tiến về điểm phân phát đồ ăn, thi thoảng lại có thanh âm kêu khóc của trẻ con quanh quẩn.
Đây là hơn 200 người của hai cứ điểm sau khi hợp nhất lại làm một. Bọn họ người nào cũng có một cái bát của riêng mình, đang cực kỳ mong ngóng bữa tối đầu tiên sau khi thay đổi người đứng đầu.
Hai nồi cháo lớn, một nồi thức ăn hầm nhừ, một bàn đầy ắp bánh bao.
Mỗi người đều được múc một muôi cháo lớn, nửa muôi thức ăn nhỏ, và một chiếc bánh bao chay.
Nếu tính khẩu phần, có lẽ sẽ bằng khoảng 1/4 khẩu phần trong nhà ăn tập thể bên kia, cũng chắc chắn không được ngon miệng bằng. Nhưng đối với những người này, đây đã là đãi ngộ rất cao.
Một phần ăn này so với phần ăn khi Tam Lang gia còn cầm quyền thì nhiều hơn, đầy đủ hơn. Chẳng những thế, bọn họ còn được ăn 2 bữa một ngày, so với trước đây chỉ có 1 bữa.
Ai cũng đều vô cùng trân trọng bát cháo trong tay, có người thậm chí vừa ăn vừa chảy xuống nước mắt.
Đây là lần đầu tiên họ được ăn no sau 3 ngày.
Kể cả bọn họ biết có sự chênh lệch, bọn họ cũng tuyệt không oán trách. Những thực phẩm kia đều là do nhóm chiến đấu tìm kiếm mang về, bọn họ có ăn đã là rất không tệ rồi.
Trong một góc, nhóm người Tường Vi, Lý Hạ Vân, Cao Trác đang bưng một tô cháo trong tay, mấy con mắt nhìn nhau vừa tức giận, vừa khổ não, vừa tràn đầy bất đắc dĩ.
Hiện tại thức ăn của bọn họ trực tiếp b·ị đ·ánh rớt từ cơm xuống cháo luôn rồi.
Đặc biệt là Tường Vi, nàng vẫn còn nhiều chiến công nhưng tạm thời chưa thể đổi lấy lương thực, cùng với động thái hạ cấp bậc bữa ăn hàng ngày xuống, khiến nàng hiểu rằng chiến công trước đó đã thực sự rớt giá rồi.
Cao Trác tức giận đặt bát cháo xuống một thềm đá, nghiến răng nói:
- Tại sao chúng ta lại bị cắt giảm thức ăn rồi? Thứ đồ này, thực sự là cho người ăn sao?
Chỉ có Trần Diệu Âm tham gia vào hành động tiêu diệt Tam Lang hội, đạt được tư cách ăn uống cấp cao bên kia, chẳng qua nàng đồng cam cộng khổ cùng Tường Vi nên xuất hiện ở đây mà thôi. Lúc này nàng ta chậm rãi nói:
- Bữa hôm nay còn có thêm bánh bao, từ mai sẽ không còn bánh bao đâu. Chỉ có ai ra sức làm việc, khẩu phần ăn mới được thay đổi.
Ba người còn lại vừa nghe liền im lặng.
Điều này càng khiến họ khắc sâu ấn tượng về cách làm việc của Hàn Phong. Không làm, đừng hòng đòi có ăn. Bữa hôm nay chỉ là hắn khao quân sau chiến thắng mà thôi.
Cao Trác càng không nói được gì, bảo hắn đi đào đất, may vá cùng đám nữ nhân kia, hắn tuyệt đối không chịu, bảo hắn đi đánh nhau với thây ma, kia lỡ như bị cào trúng thì sao đây.
Lý Hạ Vân cũng là buồn bực không thôi, hắn trước đó muốn đăng ký tham gia vào đội ngũ của hai người Nhạc Sơn, Lục Đại Nguyên, kết quả nhận được câu trả lời rằng chỉ có thể dùng v·ũ k·hí lạnh, không được cấp phát súng đạn chiến đấu. Điều này làm hắn vô cùng do dự.
Tường Vi thì thở dài thườn thượt, nàng có lẽ lại phải đưa ra lá bài khác để giao dịch với Hàn Phong rồi.
Cuối cùng vẫn là Lý Hạ Vân không nhịn được đói bụng, dẫn đầu nhắm mắt ăn bừa bát cháo trong tay.