Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 60: Trừng phạt Liễu Huyên



Chương 60: Trừng phạt Liễu Huyên

Hàn Phong sau khi dùng xong bữa tối thì trở về phòng của mình.

Hắn cầm mấy viên tinh thạch exp trong tay, sau đó tản nó ra thành điểm kinh nghiệm.

Cộng với cả kinh nghiệm trực tiếp nhận được từ chém g·iết thây ma, Hàn Phong đã có trong tay 318/700 exp. Tốc độ này so với dự định thì chậm hơn một chút. Dẫu sao, sự việc Tam Lang hội cũng kéo chân hắn bận rộn.

Bất quá không hẳn là việc xấu, hiện tại căn cứ đã được thành lập, hắn đã chính thức có một chỗ đặt chân an ổn, sau này sẽ không cần phát sầu vì hậu phương lỏng lẻo nữa.

Sau khi dùng xong exp, Hàn Phong lại cầm lên bản sách kỹ năng nhất giai mà mình đã chọn.

“Đinh! Kỹ năng bị động nhất giai: Dự cảm nguy hiểm. Có thể dự cảm được nguy hiểm đang nhắm vào bản thân, dự cảm tăng lên khi nhắm mắt tập trung. Phạm vi dự cảm phụ thuộc chỉ số trí lực và cấp độ kỹ năng.”

- Lập tức học tập.

Sách kỹ năng hoá thành một đạo quang mang màu xanh bao phủ Hàn Phong, sau đó chậm rãi biến mất.

Hắn không cảm thấy bất kỳ điều gì khác lạ.

Cũng phải, hiện tại đang trong căn cứ, sao có thể có nguy hiểm chứ.

Sách kỹ năng này thực chất là của Ngô Soái đánh rớt ra, nhưng tên kia lại nhìn trúng kỹ năng bị động “thành thạo cách đấu” của Hàn Phong, bởi vậy hai bên có sự trao đổi.

Sau khi học xong kỹ năng, Hàn Phong mới đem hai tấm thẻ vật phẩm lên cẩn thận quan sát.

Hắn có chút xúc động muốn thử vận may, nhưng lại cũng hơi sợ hãi hai cái thẻ kỹ năng này sẽ hoá thành hai đôi ủng gia tốc.

Do dự hồi lâu, trong lúc Hàn Phong chưa quyết định được, đang chuẩn bị tắm xong sẽ nghĩ tiếp thì bên ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.

- Hàn Phong, tôi là Nhạc Sơn.

Hàn Phong nhướng mày, tên này chuẩn bị nhanh như vậy? Lúc này mới qua bao lâu chứ.

Nhạc Sơn đúng là đã chuẩn bị trước, chỉ cần chờ được thông qua là trình lên mà thôi.

Hắn sau khi vào phòng theo chủ khách ngồi xuống thì từ balo lấy ra một tập tài liệu mỏng đưa cho Hàn Phong.

- Hàn Phong, đây là sơ lược kết cấu mà tôi đã xây dựng.

Hàn Phong tiếp nhận, cẩn thận xem xét.

Trong tài liệu thể hiện rõ ràng sơ đồ bố cục theo kiểu kim tự tháp. Một đại đội trưởng trên cùng, phía dưới là một đại đội phó, sau đó là ba trung đội trưởng, sáu tiểu đội trưởng.

Sơ đồ này chỉ có chức vụ, không có tên. Tên của người nắm giữ chức vụ còn cần Hàn Phong đi viết vào.

Nếu là bình thường, những chức vụ này sẽ được biểu quyết. Nhưng đây là tận thế, người mạnh có quyền, tất nhiên không cần quá quan tâm tiếng nói của kẻ yếu. Ít nhất với những việc quan trọng thì là như vậy.

Tài liệu còn có cả tên tuổi từng người cùng năng lực sơ bộ hôm nay đã thể hiện, tổng cộng 73 người.

Hàn Phong sau khi xem xét kỹ thì gật đầu nói:

- Tôi thông qua bản đề xuất này, nhưng cần chỉnh sửa một số điểm ở đây… Còn nữa, anh liên lạc với Phương Tường, cùng hắn tạo một bản phác thảo từng vị trí của đội hậu cần nữa.



- Được.

Nhạc Sơn nhanh chóng đồng ý, vừa sửa chữa lại bản thảo theo lời Hàn Phong nói, vừa đóng góp ý kiến cho hoàn thiện thêm.

Sau khi tất cả hoàn thành, hắn như có điều do dự một chút, sau đó không hỏi câu vốn định hỏi, mà hỏi một vấn đề sát bên cạnh:

- Hàn Phong, anh vẫn sẽ tìm kiếm căn cứ của chính phủ chứ?

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Mục tiêu ngay từ đầu của tôi đã là vậy rồi. Nhưng tất cả phải dựa trên sự an toàn của đoàn đội và sự tiến triển trong việc tìm kiếm thông tin liên lạc của anh.

Nhạc Sơn ngẫm nghĩ, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đứng dậy cúi chào.

- Nhạc đội trưởng, nếu có gì cần giao phó, tuỳ thời có thể gọi tôi.

Hàn Phong thản nhiên gật đầu, ra hiệu cho hắn rời đi.

Sau khi Nhạc Sơn rời đi, không để cho Hàn Phong kịp tắm, Phương Tường và Liễu Huyên lại tới.

Hàn Phong mở cửa cho bọn họ bước vào, sau khi chủ khách ngồi xuống, Phương Tường mới sắp xếp lại câu từ, cẩn thận nói:

- Hàn Phong, vừa rồi tôi đã tính toán cẩn thận, dựa theo mức tiêu hao hiện tại, lương thực có thể duy trì 21 ngày.

Hàn Phong nhìn sâu lão giám đốc này một chút, sau đó hỏi lại:

- 30 ngày?

Phương Tường hơi ngây ra. Lão cũng là người cáo già, sau khi dụng tâm nghĩ lại, chỉ có thể cười khổ gật đầu nói:

- Đúng, là 30 ngày, là 30 ngày…

Lão đã hiểu hp muốn ép lão phải siết chặt chi tiêu, cách làm thế nào, hắn không quản.

Chắc lão sẽ cho người nấu cháo loãng hơn, kho thịt nhiều nước hơn, hoặc độn thêm khoai vào cho đủ số lượng.

Hàn Phong nhếch mép, nhìn mái tóc nửa bạc trắng của lão ta cười nói:

- Lão Tường, lão vất vả rồi. Từ ngày mai, mỗi ngày lão có thêm tinh thạch 10 exp làm tiền lương ngoài định mức.

Hàn Phong biết thừa, với khối lượng công việc hậu cần mà lão già này sắp sửa tiếp nhận, còn lâu lão mới có thời gian đi săn g·iết thây ma. Bù đắp cho lão một chút, xem như để lão chuyên tâm mà công tác.

Phương Tường nghe vậy, uể oải trong đầu bỗng chốc biến mất sạch sẽ, khuôn mặt béo núc thịt cuồng hỉ mà chắp tay cười toe toét:

- Haha, Hàn Phong, cậu là ông chủ tốt nhất mà tôi từng làm việc. Đa tạ, đa tạ.

Lão đúng là lần đầu được người ta tăng lương, lại còn mới làm 4 ngày liền đã được tăng đấy.

Liễu Huyên ngồi bên cạnh nhìn hai người này giao tiếp thì không nhịn được khoé miệng cũng nhếch lên. Thời thế thế thời, Hàn Phong bây giờ ngược lại lại là người trả lương cho hai bọn họ.



Nàng cũng yểu điệu kêu lên:

- Ông chủ Hàn, tôi cũng muốn tăng lương.

Nghe giọng điệu mềm nhũn của nàng ta, Phương Tường đã sớm quen, nhưng Hàn Phong thì vẫn nổi hết da gà, vội khoát tay nói:

- Nói chuyện chính sự trước đi.

Liễu Huyên không khỏi mất hứng, hừ lạnh một tiếng, từ cặp da lấy ra mấy tờ tài liệu đưa cho Hàn Phong.

- Anh xem còn cần chỉnh sửa ở đâu không.

Hàn Phong đọc lướt qua, âm thầm gật đầu. Hai cái người Phương Tường Liễu Huyên này, một người từng làm giám đốc, một người từng làm thư ký kế toán, rất biết cách tính toán thu chi.

Chiến công hiện tại vẫn giữ lại, tiêu diệt 1 thây ma tương đương 1 điểm chiến công. 2 điểm chiến công tương đương phiếu lương thực 1 lạng.

Một người tiêu diệt 6 thây ma, tương đương với bữa ăn tiêu chuẩn nhất gồm một chén cháo, một bánh bao và chút thịt nấu đậu, tiêu diệt 12 thây ma, vậy được ăn no cả ngày.

Nếu muốn ăn một bữa ăn tiêu chuẩn cao cấp như hôm nay Hàn Phong ăn, vậy phải tiêu diệt ít nhất 30 thây ma. Bởi vì, 2 lạng lương thực mới đổi lấy được 1 lạng thịt cá.

Cái này tương đối phù hợp, hắn không có ý kiến.

Hàn Phong lại nhìn xuống bên dưới, người bình thường làm một tiếng tính toán được 1 chiến công, vậy làm 6 tiếng mới đủ một bữa ăn gồm cháo, bánh bao và chút thịt. Muốn ăn no 2 bữa, thế thì mỗi ngày phải làm việc 12 tiếng.

Cái này ngược lại hơi khắc nghiệt. Làm 12 tiếng mới chỉ đủ ăn, không khỏi khiến người ta uể oải. Hàn Phong trầm ngâm sau đó nói:

- Bổ sung vào đây, nếu làm đủ 12 tiếng, thưởng thêm một túi mỳ gói hoặc một lạng lương thực.

Phương Tường giống như cũng không bất ngờ, nhanh chóng ghi chú lại.

Có thưởng sẽ động viên tinh thần người khác ra sức hơn. Dù sao, phần được thưởng chính là phần tích luỹ, ai muốn có tích luỹ, vậy thì ra sức đi.

Hàn Phong lại lật qua trang, nhìn thấy bảng đổi chiến công.

30 điểm chiến công đổi một sách kỹ năng hoặc thẻ vật phẩm, hoặc số lượng tinh thạch exp tuỳ loại.

Hắn lập tức cười lạnh nói:

- Gấp đôi con số này lên cho tôi.

Phương Tường nghe vậy sợ hết hồn, lắp bắp đáp lại:

- Cái này… Có phải quá cao không?

Hàn Phong chém đinh chặt sắt nói:

- Ai có ý kiến thì đến gặp tôi.

Hắn đối với việc này tuyệt đối không có chuyện thương lượng.

Nói đùa, 30 chiến công đã thu thập được một bản sách kỹ năng hoặc thẻ vật phẩm, lấy đâu ra chuyện dễ dàng như thế. Hai vật kia hiện tại tỷ lệ rơi ra cực thấp, hôm nay g·iết 400 thây ma mới rơi ra 4 bản sách, 3 thẻ vật phẩm, tới lúc không có phân phát, hắn lấy đâu ra đây.

Phương Tường lau mồ hôi lạnh, Hàn Phong đây là thi hành chính sách càng tầng lớp cao càng phải bỏ ra nhiều, càng mạnh mẽ càng phải ra sức nhiều.



Hàn Phong tất nhiên muốn thế. Hắn chưa đòi ngược lại tiền bảo hộ an toàn và tiền cung cấp v·ũ k·hí là may cho đám người trong đội chiến đấu rồi.

Hiện tại thả rông cho bọn họ đơn độc đi săn thây ma liền xem kẻ nào may mắn đánh rớt được vật phẩm liền biết.

Sau khi thảo luận thêm một số điểm cụ thể nữa, chuyện quy đổi chiến công coi như kết thúc, Hàn Phong ra lệnh đuổi khách.

Thế nhưng chỉ có Phương Tường là đứng lên rời đi, Liễu Huyên vẫn cứ một mực ngồi đó.

Hàn Phong bóp bóp trán, đau đầu nói:

- Cô muốn gì?

Liễu Huyên liếc mắt nhìn Hàn Phong, từ bên ghế của mình đứng lên đi tới bên cạnh Hàn Phong, thản nhiên ngồi vào lòng hắn.

Nàng ta choàng vai qua cổ Hàn Phong, ngón tay nghịch mấy sợi tóc đen, còn thật đem bộ ngực cự đại cọ vào trên ngực hắn, nhẹ nhàng nói:

- Tôi muốn hỏi thăm sức khoẻ anh một chút mà thôi.

Nàng ta hạ thân còn cố tình đẩy qua đẩy lại, đem kiều đồn nảy nở của mình cọ sát trên Tiểu Phong Phong.

Phía dưới lập tức xuất hiện động tĩnh quái dị bành trướng.

- Ngô… Rất nóng… Rất cứng… Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó, rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, tiểu dâm phụ này thật sự chưa từ bỏ ý đồ.

Hắn hôm nay phải dạy cho nàng ta một bài học.

Tròng mắt xoay chuyển, trên người Hàn Phong bốc lên một làn sương khói mờ ảo, nhiệt độ căn phòng cấp tốc giảm xuống.

Liều Huyên cảm giác cả thân thể đột nhiên trở nên lạnh lẽo giống như rơi vào trong hầm băng, mà Hàn Phong chính là cái cục băng ngàn năm.

Cả cái Tiểu Phong Phong kia cũng vừa cứng vừa lạnh, nó tì ngay huyệt tâm của nàng, để cho nàng hoa mắt tới thiếu chút ngất xỉu.

Liễu Huyên vừa muốn đứng lên bỏ chạy thì lại bị Hàn Phong đè chặt xuống, một tay hắn tóm lấy nhũ hoa no tròn mà thô bạo nhào nặn, một tay không chút do dự tiến vào dưới váy nàng ta

- Ách… Không muốn…

Liễu Huyên không khỏi run rẩy kêu thảm một tiếng, tại sao cả trên cả dưới liền bị trùng kích cùng một lúc, hơn nữa, hiện tại bên dưới không có mặc a…

Hàn Phong cũng là bất ngờ với cái tao trạng này, mắng thầm một câu đãng phụ, nhưng hắn vẫn quyết định t·rừng t·rị cho ra trò, ngón tay khều nhẹ mấy cái, cảm nhận chỗ mềm mại ướt đẫm kia bỗng nhiên tuôn trào muôn vàn dịch thuỷ, sau đó li ti tuyết đọng hoá thành băng đá.

Hắn lập tức rụt tay lại, ném Liễu Huyên xuống ghế dựa, bản thân liền đứng lên chỉnh trang lại quần áo.

- Ngô…

Liễu Huyên tì tay vào thành ghế thở hồng hộc, thân thể run rẩy vì lạnh lẽo xen lẫn uể oải, ánh mắt chất chứa tức giận nhìn chằm chằm Hàn Phong.

Hàn Phong tuyệt nhiên không sợ, nhếch mép cười hỏi:

- Cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó là có ý gì? Muốn tôi hỏi thăm sức khoẻ cô à? Thế nào? Có đang khoẻ không đấy?

Liễu Huyên thiếu chút nữa đã tức tới mức phun ra một ngụm máu.