Gần một giờ sau, Hàn Phong tinh thần sáng láng, thể lực sung mãn, trí lực hồi phục gần đầy cây đang đứng trong sân rộng.
Hắn nhìn gần 20 đội viên trực thuộc bản thân quản lý, trầm giọng nói:
- Tiếp theo chúng ta sẽ chi viện cho đồng đội bên kia.
- Rõ!
Hơn 20 người lại leo lên ba chiếc xe, băng băng thẳng hướng siêu thị Thanh Hà.
Khoảng cách từ căn cứ tới chiến trường cũng không xa lắm, chỉ gần 300 mét.
Chỗ này có từng tốp nhân viên hậu cần đang lôi xác thây ma ra đốt, tiến vào nhà dân lục soát tài nguyên, tìm kiếm người sống sót, rút tháo xăng xe, dọn dẹp đường phố…
Phía xa xa hướng siêu thị Thanh Hà là một đám thây ma vô cùng đông đúc đang bị mùi vị nhân loại hấp dẫn, bọn chúng đều chậm chạp di động về phía này.
Vị trí trước nhất có ba đội ngũ chủ lực chiến đấu đang ra sức chém g·iết cùng thây ma. Dưới sự bảo hộ của Chu Vấn, Hứa Dương, Tiêu Minh, các đội viên không gặp quá nhiều nguy hiểm.
Chiến thuật ở đây là cứ hai người một nhóm nhỏ, một người thì cầm gậy dài 1 mét 5, đầu gậy có ngạnh sắt hình bán nguyệt, mục đích nhằm cố định thây ma ngăn nó tiếp cận, một người dùng gậy bóng chày gõ vỡ đầu thây ma, thuận lợi chém g·iết.
Đằng sau còn có những đội viên cầm súng canh chừng, liên tục bắn nổ đầu thây ma dám xen vào cuộc đấu hai chọi một.
Nhờ phương thức chiến đấu như vậy, bọn họ luân phiên thay đổi, khi thì khống chế thây ma, khi thì đảm nhận tiêu diệt, người nào cũng đã lên cấp 2 tiếp cận cấp 3.
Nhưng chiến đấu liên tục vài tiếng, cho dù có thay ca liên tục, bọn họ cũng đã thấm mệt.
Sau khi Hàn Phong tới đây liền lập tức ra lệnh:
- Tất cả đội viên còn dưới 3 thể lực lập tức rút lui nghỉ ngơi.
Nghe được lệnh của hắn, đám người không chút do dự rút lui tới tám phần.
Đội ngũ sung mãn thể lực mới tới lập tức lao lên thế vào chỗ trống, hăng hái tiêu diệt đàn thây ma đang ngày một đông đúc.
Hàn Phong nhảy mấy cái xông vào thi đàn, thanh phong đao chém xéo, đem mấy thây ma lại gần chém c·hết, rất nhanh tới bên cạnh Ngô Soái.
Nhờ có Ngô Soái với thể lực và kỹ năng mạnh mẽ chặn chốt, đội ngũ phía sau mới có thể bớt đi áp lực.
Thấy Hàn Phong, Ngô Soái cũng kêu to một tiếng, bàn tay hoá thành lưỡi đao dài hơn 2 mét quét qua, lập tức đem ba bốn thây ma tiêu diệt.
Hàn Phong nhếch mép, nhìn điệu bộ của gã em họ này, hẳn là đã thăng lên cấp 8.
Quả nhiên sau khi chém thêm ba nhát, Ngô Soái cúi người nhặt một bản kỹ năng thư, sau đó lui về bên cạnh Hàn Phong cười nói:
- Đệ đã lên cấp 8, đã nhận được nhiệm vụ!
Hàn Phong bị doạ cho sợ hết hồn, thế quái nào lại xuất hiện nhiệm vụ ở đây.
Hắn vội vã hỏi:
- Nhiệm vụ gì?
Ngô Soái gật đầu nói:
- Trong khoảng thời gian 24h, tự tay tiêu diệt 3000 thây ma. Thời hạn hoàn thành 10 ngày. Ban thưởng 1 thẻ chức nghiệp, 1 kỹ năng tam giai, 1 thẻ vật phẩm tuỳ chọn.
Hàn Phong nhướng mày, nhiệm vụ này không hề dễ dàng chút nào.
Tốc độ tiêu diệt thây ma hiện tại của Ngô Soái là khoảng 70 thây ma mỗi giờ, trong 24 giờ cũng chỉ tiêu diệt được 1680 đầu.
Nếu là điều kiện lý tưởng, thây ma tràn lan cho hắn tiêu diệt, lại không bị quấy rầy bởi thây ma cấp cao, hắn có thể tiêu diệt 150 thây ma mỗi giờ, kia cũng cần 20 giờ liên tục.
Nhưng đó vẫn là điều không tưởng. Với thể lực hiện tại, Ngô Soái hoạt động liên tục 4 giờ là phải nghỉ ngơi gần 1 giờ mới lấy lại được sức lực, càng về sau cơ thể càng mệt mỏi, càng cần thời gian phục hồi dài hơn, sao có thể liên tục chém g·iết liền mạch nhiều giờ.
Trừ khi có thây ma xếp hàng liên tục lao lên cho hắn chém, chủ động đâm đầu vào chỗ c·hết, hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này…
Chờ đã, dường như việc này có tính khả thi?
Hắn có địa điểm thoả mãn khẩu vị của Ngô Soái.
Hàn Phong nhanh chóng kể sơ qua tình hình hôm nay, cùng với dị biến của thi đàn điên cuồng t·ấn c·ông đoàn xe.
Hai huynh đệ Hàn Phong bàn bạc kỹ lưỡng, quyết định sau khi Ngô Soái tăng lên cấp 10, cường hoá lượt thứ 3 vào kỹ năng cự nhân biến thì sẽ thử thăm dò chỗ kia.
Nhưng chung quy vẫn phải hết sức cẩn thận. Chỗ kia chẳng những có F2 nhanh như quỷ mị mà còn có sinh vật không rõ phía sau màn. Với thực lực của bọn họ bây giờ, đâm đầu vào thì c·hết chắc.
Trước tăng thực lực lại nói sau.
Hàn Phong ngưng tụ một băng cầu ném về phía lũ thây ma đang dần tụ tập lại, băng cầu bay được nửa đường thì vỡ tung, hoá thành một màn sương giá phủ xuống phạm vi mười mét, gần hai mươi thây ma lập tức c·hết thảm.
Hắn lại liên tiếp ném ra ba băng cầu nữa, tạo thành một cái khoảng trống băng sương ba mươi mấy mét vuông, thây ma trên cả một đoạn đường đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Một sách kỹ năng, một thẻ vật phẩm từ đám thây ma này b·ị đ·ánh rớt ra ngoài.
Tiêu hao 10 thể lực cùng 19 trí lực, Hàn Phong dùng hơn chục giây đã đem gần trăm thây ma đánh thành mảnh vụn.
Tiêu hao lớn, kết quả thu lại lớn.
Có được khoảng trống, hắn nhanh chóng nhặt lên hai vật vừa b·ị đ·ánh rớt, sau đó móc ra một bản kỹ năng thư nhất giai ném cho Ngô Soái cười nói:
- Đệ lấy gì để đổi?
Đây là kỹ năng nhất giai “Trinh sát nhãn”.
Ngô Soái tiếp nhận kỹ năng, khuôn mặt không khỏi mừng rỡ:
- Kỹ năng tốt!
Hắn nhanh chóng học tập, sau đó rất tự tin mà lấy từ balo sau lưng ném tới một sách kỹ năng khác cho Hàn Phong:
- Cái này chắc chắn huynh cần.
Hàn Phong nhướng mày, Tiểu Im Lặng lại tự tin như vậy?
Hắn cầm lên sách kỹ năng, một dòng thông tin lập tức hiện ra:
“Đinh! Kỹ năng chủ động nhị giai: Phá tâm linh! Kỹ năng thuộc tính: t·ấn c·ông thể tâm trí của một hoặc nhiều mục tiêu. Kỹ năng tiêu hao: mỗi 2 giây tiêu hao 1 trí lực. Có thể sử dụng liên tục. Uy lực cùng phạm vi tác động phụ thuộc vào chỉ số trí lực và cấp độ kỹ năng!”
- C·hết tiệt, Ngô Soái, đây đúng là kỹ năng ta cần.
Hàn Phong thiếu chút đã ngửa đầu cười ha hả. Hắn đang phát sầu vì nhẫn duy tâm chỉ có 3 lượt đâm xuyên tinh thần mỗi ngày thì kỹ năng này lại đột nhiên dâng tới cửa. Đây không phải vừa khéo gãi đúng chỗ ngứa của hắn sao.
Có thứ này, hắn sẽ chủ động hơn trong việc chiến đấu với những quái vật cao giai.
Cả hai người đều đạt được mục tiêu hằng mong muốn, tâm trạng đều vô cùng tốt.
Thật ra Ngô Soái sử dụng kỹ năng phá tâm linh không hiệu quả bằng Hàn Phong. Hắn chủ yếu cường hoá thể lực, nhanh nhẹn để phối hợp hiệu quả cùng kỹ năng Cự Nhân Biến, điểm trí lực tương đối thấp.
Ngược lại điểm trí lực của Hàn Phong rất cao, có thể để cho kỹ năng này toả ra hào quang phải có của nó.
Hàn Phong sau khi học tập kỹ năng này, tâm thần khẽ động niệm, nheo mắt nhìn một cái thây ma phía xa xa, quái vật kia bất chợt run rẩy thân hình, sau đó ngã gục xuống.
Hắn vẫn tiếp tục duy trì kỹ năng thêm 4 giây, đã có 5, 6 thây ma liên tiếp ngã xuống.
- Uy lực kém hơn nhẫn duy tâm, có lẽ chỉ bằng sáu phần, ngược lại không cần chỉ tay vào mục tiêu, còn có thể phát động liên tục, ra tay vô hình vô sắc khó mà đoán định. Đây đúng là tuyệt phẩm mà.
Hàn Phong chỉ hận không thể có 10 điểm kỹ năng để cộng cho kỹ năng này lên cao.
- Lại nói, cái gì gọi là thể tâm trí? Còn có thể nào khác?
Hắn không khỏi tò mò, lập thức thử hỏi hệ thống:
“Thể tâm trí là gì? Còn có thể nào khác?”
Hệ thống lạnh lùng máy móc trả lời:
“Đinh! Thể tâm trí là thể biểu hiện được diễn sinh ra từ thể linh hồn.”
Hàn Phong trầm ngâm, không có câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, hắn chỉ có thể tự nhủ khi nào gặp được kỹ năng liên quan khác thì sẽ có thêm câu trả lời.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi vụng trộm nhìn Ngô Soái bên cạnh.
Người kia khoé miệng không khỏi co giật, tức giận mắng:
- Không phải huynh định thử… Hửm? Ta đang định nói gì?
Ngô Soái động tác hơi khựng lại, vẻ mặt mơ hồ nhăn nhó bóp trán, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi huynh định làm gì đệ vậy. Tại sao ta cảm giác hơi đau đầu… Không đúng, không phải huynh vừa đánh đệ đấy?
Hàn Phong xua tay chối bay biến:
- Làm gì có, ta định hỏi đệ trưa nay muốn ăn gì.
Hắn sao có thể thừa nhận bản thân vừa test kỹ năng chứ. Ngô Soái da dày thịt béo, điểm chống chịu cao ngất, khẳng định không dễ bị tổn thương.
Kỹ năng này giống như đánh vỡ suy nghĩ đang diễn sinh ra từ linh hồn, để cho mục tiêu nhất thời quên mất việc muốn làm, hoặc trực tiếp cắt đứt suy nghĩ sinh ra, thực sự là lợi hại.
Nếu t·ấn c·ông đúng thời điểm đối thủ đánh tới, kia có thể làm ra q·uấy n·hiễu tuyệt vời.
- Có phải hay không thây ma không còn linh hồn, chỉ còn ý chí bản năng thèm khát máu thịt nên vừa bị t·ấn c·ông liền mất đi sinh mệnh. Còn nhân loại bình thường vẫn có tư duy, ý chí liên tục sinh ra, cho nên không thể doạ c·hết?
- Ân, có lẽ nên tìm người phòng ngự thấp một chút để thử lại… Cái dâm phụ Liễu Huyên kia, khá phù hợp…
Lẩm bẩm mấy câu độc thoại, Hàn Phong lại rút đao, cùng với Ngô Soái xông thẳng vào đám thây ma đang chậm chạp kéo tới.
Tính cả điểm kinh nghiệm sáng nay thu được, Hàn Phong đã có 573/700 exp, hiện tại chỉ cần thêm khoảng hai tiếng chém g·iết, hắn sẽ lên cấp 9.
Thây ma từ hướng siêu thị Thanh Hà vẫn nườm nượp kéo tới. Bởi vì càng gần siêu thị, cư dân càng đông đúc, đàn lũ thây ma trào ra từ các đường nhánh, ngõ nhỏ, khiến cho ngay cả Hàn Phong cùng Ngô Soái cũng gặp áp lực lớn.
Bọn họ có g·iết thế nào cũng không hết, trái lại càng g·iết càng nhiều. Vừa tiến lên mấy mét, phía sau lại có thây ma bao vây. Nếu không cẩn thận, cả hai sẽ lọt vào vòng vây.
Bọn họ chỉ có thể kiên trì thanh lý từng chút một, xác thây ma nằm ngổn ngang cũng để cho bọn họ không có chỗ đặt chân. Sơ xảy một chút, không chừng sẽ ngã xuống, bị thây ma đàn lớp kéo tới bao vây.
Kiến cũng có thể đè c·hết voi.
Gần một tiếng sau, thể lực của Hàn Phong đã giảm xuống chỉ còn 8 điểm, hắn chém bay đầu một thây ma rồi nói:
- Tạm nghỉ ngơi đã, đội ngũ phía sau đã hết sức rồi.
- Được!
Cả hai người Hàn Phong Ngô Soái nhảy về phía sau, trở về đại đội tập kết, sau đó chỉnh đốn đội ngũ, lên xe trở về căn cứ.
Về phần phòng tuyến, hai chiếc xe tải chở đất được điều động tới, chặn ngang con đường chính dẫn tới trấn Hi Vọng.
Đã tới giờ cơm, bọn họ cần nghỉ ngơi. Vừa trở về tới căn cứ, đội ngũ đã chia ra ba đường.
Các tiểu đội trưởng tập trung một phòng ăn, các đội viên chính thức tập trung một phòng ăn, còn đội dự bị và hậu cần lại có khu khác, phân chia đãi ngộ rõ ràng có sự khác biệt.
Những cư dân đóng góp ít ỏi khác tạm thời chỉ có thể ăn cháo cứu tế.
Hàn Phong trực tiếp trở về phòng mình, đem toàn bộ số tinh thạch exp thu được đều lấy ra, sau đó từ tốn hấp thu.
Nửa phút sau, thanh âm thông báo dễ nghe đã vang lên bên tai hắn
“Đinh! Chúc mừng thăng lên cấp 9.”
——
Cho tác xin 1 like có được không, độc giả yêu quý của tui 3