Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 66: Thứ Hàn Phong cần



Chương 66: Thứ Hàn Phong cần

Trông thấy Liễu Huyên, Hàn Phong không khỏi lại lần nữa cảm thấy đau đầu.

Cái nữ nhân này nhất quyết không chịu đầu nhập vào tiểu đội chiến đấu nào cả. Nàng ta nói có chuyện quan trọng hơn muốn làm, kết quả cuối cùng lại đi làm ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu này sao?

Hắn không khỏi cười khổ nói:

- Liễu Huyên, xem như tôi thua cô. Cô muốn gì cứ nói, tôi sẽ hết sức đáp ứng, sau đó hãy bỏ qua cho tôi, có được không?

Liễu Huyên liếc mắt, hai nữ tử xung quanh lập tức hiểu ý, nhanh chóng thối lui ra ngoài. Nàng ta từ tốn bước tới sau lưng Hàn Phong, nhẹ nhàng xoa nắn thái dương của hắn, bàn tay còn dâng lên một khoả quang đoàn lục nhạt.

Thể lực thấp kép của Hàn Phong lập tức được hồi phục 8 điểm, hắn cảm giác cơ thể bớt mệt mỏi hơn cả việc uống hết hai thùng trà liên tục.

Chẳng những thế, kỹ thuật mát xa của Liễu Huyên cũng rất đỉnh, mấy ngón tay vừa mềm vừa ấm nặn lại nặn, để cho Hàn Phong không nhịn được hừ một tiếng rên rỉ.

Mẹ nó, thoải mái quá đi mất.

Thấy nam nhân bên dưới bị kích thích, Liễu Huyên nhếch miệng cười giả lả một tiếng:

- Thế nào? Đủ tiêu chuẩn làm người hầu của anh chưa?

Hàn Phong tuỳ tiện đáp:

- Đủ, đủ rồi.

Người ta vừa hồi tức cho hắn, hắn sao có thể nặng lời cơ chứ.

Liễu Huyên hơi cúi người, đem bầu nhũ hoa cự đại lướt nhẹ trên mặt Hàn Phong như thể trêu tức, sau đó cợt nhả nói:

- Nếu anh cho tôi một sách kỹ năng lục giai, tôi sẽ buông tha cho anh.

Hàn Phong nghe vậy, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.

Sách kỹ năng lục giai? Kia là cái thứ đồ quỷ gì, hắn còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, làm sao có thể cho nàng ta.

Bất quá sau khi cẩn thận nghĩ lại, hắn chỉ có thể cười khổ.

Cái nữ tử tử Liễu Huyên này dường như rất hiểu giới hạn cuối cùng của hắn.

Nếu nàng ta đòi kỹ năng tam giai, Hàn Phong có thể gắng sức đáp ứng, sau đó hắn sẽ triệt để hết sạch phiền não. Nếu nàng ta đòi kỹ năng tứ giai, hắn sẽ đánh giá nàng ta quá tham lam, có khi sẽ ngay lập tức trở mặt.

Nhưng nếu đòi kỹ năng lục giai, cái thứ xa vời vô lý kia, hắn không thể đáp ứng nổi.

Mà điều này đồng nghĩa với việc nàng ta chẳng cần gì từ hắn cả.

Hàn Phong không thể không nghiêm túc nói:

- Cái đó quá không thực tế, tôi không thể đáp ứng.



Liễu Huyên không dừng lại động tác tay, chỉ thản nhiên nói:

- Vậy thì tôi muốn một vị trí chức vụ tương đương tiểu đội trưởng, thậm chí là phó đại đội trưởng.

Nghe nàng ta nói vậy, Hàn Phong không khỏi hai mắt hơi híp lại.

Liễu Huyên có thể nói là vô cùng hiểu phong cách làm việc của Hàn Phong, kia chính là chỉ có cống hiến mới có đãi ngộ.

Việc thiên vị ai đó sẽ làm hỏng hình tượng của Hàn Phong đang xây dựng, đó là giới hạn của hắn.

Nàng ta sẽ không ngu ngốc tới mức tuỳ tiện đòi hỏi vô cớ, ngược lại hẳn là đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra yêu cầu này.

Sau khi cân nhắc, hắn hỏi thẳng:

- Cô sẽ cung cấp cho tôi thứ gì?

Liễu Huyên bàn tay nhẹ nhàng lướt xuống ngực Hàn Phong, ở tại nơi đó nắn lại nắn, đôi môi đỏ mọng ghé sát lỗ tai Hàn Phong, thì thầm như thể chỉ muốn cho hai người nghe thấy:

- Tình báo về sự trung thành của các đội viên.

Hàn Phong đồng tử trong nháy mắt thu nhỏ.

Hắn đã hiểu Liễu Huyên cung cấp được thứ gì, và nàng ta quả thật cung cấp đúng thứ hắn đang cần.

Lòng người.

Nàng ta muốn nắm trong tay đội ngũ hầu cận của các tiểu đội trưởng, quyến rũ mê hoặc họ, từ đó dò xét ra tâm tư tình cảm, thái độ với các mối quan hệ xung quanh, thậm chí là suy nghĩ sâu kín của họ.

Đây chính là lòng người.

Thứ này Hàn Phong tuyệt đối không làm được, cũng không có thực lực đi làm, lại càng không có khả năng đi làm.

Hắn là đại đội trưởng, bận rộn trăm công nghìn việc, sao có thể dò xét từng đội viên một, thậm chí năng lực tình báo của hắn cũng không dò xét ra cái gì, làm không tốt còn khiến người khác e ngại.

Nhưng Liễu Huyên thì có.

Nàng ta không phải thủ lĩnh thế lực, có thể làm những việc dơ bẩn không muốn để người khác biết, mà một khi bị phát hiện thì Hàn Phong cũng ít bị vạ lây.

Cái việc theo dõi giá·m s·át ngầm này khiến người khác cực kỳ phản cảm. Chẳng ai muốn một người kè kè hầu cận bên mình lại là người sẽ bán đứng mình cả. Nếu họ phát hiện ra kẻ chủ mưu, chắc chắn sẽ làm ra phản ứng mãnh liệt.

Tiếng xấu đó, Liễu Huyên sẽ chịu thay cho Hàn Phong.

Đặc biệt là đường hướng phát triển tương lai của hắn, càng cần những người như Liễu Huyên ở tại phía sau hỗ trợ.

Thấy hơi thở của người đàn ông dưới thân đã trở nên nặng nề, Liễu Huyên biết Hàn Phong đã động tâm, lập tức liếm nhẹ vào tai hắn, cười trêu tức nói tiếp:

- Nha, nếu chưa đủ, vậy tôi có thể cung cấp cho anh những thứ trước đây anh khao khát…

Hàn Phong ho khụ một tiếng, né qua đầu lưỡi của đối phương, nghiêm túc hỏi:



- Việc này cô đã bàn bạc qua với Phương Tường rồi sao?

Liễu Huyên thản nhiên hỏi lại:

- Phương Tường có thể đáp ứng yêu cầu của tôi sao?

Hàn Phong gật đầu, Liễu Huyên này cũng rất biết cách giữ kín miệng. Việc bố trí người hầu có thể có bàn bạc qua, nhưng từ họ moi ra tin tình báo, hẳn chỉ là chủ ý của riêng nàng ta. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Việc này cần phải giữ bí mật hơn nữa. Tất cả tài nguyên cô cần, tôi sẽ trực tiếp cung cấp, không có giới hạn, không cần lĩnh từ chỗ Phương Tường. Ngoài ra, mỗi ngày sẽ cho cô tinh thạch 20 exp ngoài định mức. Nếu thứ cô cung cấp đủ hữu ích, mỗi tuần tôi sẽ cung cấp cho cô 1 bản kỹ năng hoặc 1 thẻ vật phẩm.

Nói thật, ngoài Ngô Soái, hiện tại Hàn Phong không tin tưởng nổi người thứ hai. Nếu có thể miễn cưỡng gọi tới người thứ hai, hắn có thể chỉ ra hoặc là Phương Tường, hoặc là Liễu Huyên. Nếu Liễu Huyên đã thức thời chủ động như vậy, hắn không ngại cho nàng ta một cơ hội.

Việc này thành thì rất tốt. Không thành, vậy sau này Liễu Huyên không còn cơ hội xuất hiện bên cạnh hắn nữa.

Trực tiếp đi đào đất là tốt nhất.

Về phần kinh phí, mua chuộc người khác là việc làm tốn kém, hắn sẽ không keo kiệt giới hạn.

Sau khi thoả thuận xong, Liễu Huyên không khỏi thở phào một hơi, khoé miệng nở một nụ cười tươi rói. Nàng ta càng thêm đem bộ ngực sữa từ trên cao dán xuống mặt Hàn Phong, nhũ hoa non mềm gần như nhảy ra khỏi cổ áo, da thịt mát rượi che kín cả lỗ mũi, để cho hắn thiếu chút ngạt thở.

- Tiểu nam nhân, vậy anh nghĩ sao về thứ trước đây anh khao khát…

Cốc cốc…

Âm thanh gõ cửa cắt ngang màn dụ hoặc của Liễu Huyên, nữ tử này lập tức đứng thẳng người, chạy tới ghế sofa đối diện đoan trang thục nữ ngồi xuống.

Hàn Phong mắng thầm một câu, cũng không biết là mắng ai, nhưng giọng nói của hắn có hơi mất hứng:

- Vào đi.

Từ bên ngoài tiến vào hai nam một nữ, chính là Phương Tường cùng hai người mặc áo blouse trắng.

Hai người này là bác sĩ chủ trị của hi Vọng Trấn. Trước đây Tam Lang hội quản lý, họ chủ yếu cung cấp thuốc tăng sinh lý cho đám người kia, hiện tại rốt cuộc được trả lại về đúng vị trí công việc.

Nam nhân trong đó có mái tóc hoa râm, ánh mắt nhìn Hàn Phong mang theo kính nể nói:

- Hàn Phong, hai đội viên kia đều trong trạng thái ổn đinh. Ngoài việc tai hơi ù, đầu óc hơi mệt mỏi chậm chạp ra thì thân thể không có vấn đề gì khác.

Ông ta thực sự kính nể Hàn Phong. Chàng thanh niên này chẳng những làm việc nghiêm túc đường hoàng, đã vậy còn rất quan tâm sức khoẻ đồng đội, quả thật là một thủ thủ lĩnh đáng quý.

Nếu để ông ta nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi của Hàn Phong và Liễu Huyên, không biết ông ta sẽ có biểu hiện gì.

Hàn Phong nghe vậy gật đầu, bắt đầu đặt câu hỏi:

- Họ đã đi lại được chưa?



Bác sĩ trung niên lập tức đáp lại:

- Đã, sau khoảng 1 phút làm quen lại trạng thái, họ đã hoạt động tương đối bình thường.

Hàn Phong lại hỏi:

- Chỉ số chống chịu, phục hồi của họ là bao nhiêu?

Bác sĩ nữ bên cạnh nhanh chóng đáp:

- Một người là 7 và 7, một người là 8 và 7.

Kể từ khi dị biến ập xuống, điểm thuộc tính là thứ mà người ta quan tâm. Cái này cung cấp nhận định chính xác tới vô cùng chi tiết.

Hàn Phong lại hỏi thêm mấy vấn đề về nhận thức của hai đội viên, tình trạng cân bằng phương hướng, tình trạng nghe hiểu, ra quyết định, cách trả lời mấy câu hỏi bình thường của họ.

Mà hai bác sĩ này cũng đáp lại rất chi tiết, không uổng công hắn dặn dò.

Hàn Phong ngoài việc quan tâm đội viên, mục đích chính là thu thập tình báo về sức sát thương của đòn t·ấn c·ông tinh thần của thứ sau màn kia.

Đòn t·ấn c·ông của nó mạnh hơn “đâm xuyên tinh thần” một chút, số lượng mục tiêu tác động cũng nhiều hơn, khoảng cách cũng xa hơn rất nhiều.

Hắn nhíu mày so sánh chỉ số của bản thân với 2 đội viên, hẳn là có thể chịu đựng được công kích, sau đó cần vài giây phục hồi cơ bản, hơn chục giây phục hồi hoàn toàn. Về phần Ngô Soái trong trạng thái cự nhân hoá, có thể ngạnh kháng không lo.

Tất nhiên nếu Hàn Phong bật lên điểm bộc phá, hắn cũng có thể ngạnh kháng công kích tinh thần kia.

- Cũng không biết nó có thể phát ra mấy lần, khoảng cách mỗi lần là bao lâu…

Sau khi để hai bác sĩ lui đi, Phương Tường mới xin ý kiến:

- Tài nguyên thu về tương đối nhiều, lương thực có thể dễ phân phối, nhưng súng đạn cùng trang bị thì phân phối thế nào?

Hàn Phong trầm ngâm nói:

- Chuyển 4 khẩu MP5A3 và vài quả lựu đạn cho Trần Diệu Âm để nàng ta làm công tác huấn luyện. Số còn lại chia đôi, một phần cung cấp cho 6 tiểu đội trưởng để họ phân phát cho đội viên, một phần thêm vào bảng đổi chiến công, để cho ai có nhu cầu thì trực tiếp đổi lấy, sở hữu vĩnh viễn. Giá thành bao nhiêu, tuỳ ông quyết định.

- Quần áo trang thiết bị v·ũ k·hí lạnh khác thì phân phối đều cho đội viên.

Phương Tường hiểu ý, lập tức ghi lại sau đó bàn bạc kỹ lưỡng chi tiết, đạt thành nhận thức chung với Hàn Phong.

Sau khi Phương Tường rời đi, Hàn Phong nhướng mày nói:

- Cô cũng rời đi đi, còn nữa, từ nay không được lệnh thì không cần vào phòng tôi dọn dẹp…

Liễu Huyên giống như không thèm để ý lời nói của hắn, chỉ dùng một tay hất tóc, một tay dâng lên quang đoàn màu xanh, nhàn nhạt hỏi:

- Anh thực sự muốn đuổi tôi đi sao?

Hàn Phong nhìn 8 điểm thể lực trôi nổi trên tay người đối diện, trong lòng vô cùng rối rắm.

Hắn cuối cùng vẫn là ngửa đầu ra ghế salon, tuỳ ý để cho Liễu Huyên tiến tới phía sau dùng bộ ngực cự đại mà dày vò.

——

Cho tác xin 1 like có được không, độc giả yêu quý của tui 3