Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 65: Chạy thoát



Chương 65: Chạy thoát

- C·hết tiệt, sao lại có thứ đồ mạnh vô lý tương đương thể thôn phệ ở đây!

Hàn Phong trong lòng điên cuồng chửi bới, vội vã hô lên với đội viên bên cạnh:

- Xả tất cả đạn về phía sau!

Đội viên bên cạnh hắn có 4 người, đều không dám chậm trễ mà đồng loạt thò đầu ra ngoài cửa sổ, đem những khẩu MP5A3 trong tay dốc hết hoả lực mà bắn về phía sau.

Nhưng thân hình của F2 quỷ mị nhanh nhẹn vô cùng. Dưới làn mưa đạn dày đặc, nó vậy mà không bị trúng bất kỳ một viên nào, ngược lại tốc độ chỉ tăng chứ không giảm.

Hàn Phong khoé miệng run rẩy co giật. Hắn tuy gặp nguy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chờ cho F2 xuất hiện trong phạm vi 20 mét liền lập tức giơ tay trái lên chỉ về phía nó, trong lòng nghiêm nghị mặc niệm:

“Đâm xuyên tinh thần!”

Kỹ năng gia trì của nhẫn duy tâm.

- Grekkk…

F2 lập tức bị trúng chiêu ré lên thê thảm, thân hình khựng lại mất hai giây, ba bốn viên đạn liền ghim trúng thân thể nó, đem nó đẩy lùi một chút.

Nhưng cũng chỉ có như thế, viên đạn từ súng tiểu liên gần như không thể tạo thành v·ết t·hương chí mạng, nó vẫn linh hoạt như cũ, chợt trái chợt phải theo hướng ziczac phóng vọt lên, cái đầu hình con thoi há rộng, để lộ cuống họng đỏ chót đẫm mãu.

Hàn Phong thấy cảnh này, da đầu không khỏi tê dại, lại xoè tay tiếp tục mặc niệm:

“Đâm xuyên tinh thần!”

Chiêu này đánh ra lần 2 nhưng thân ảnh của F2 quá mờ nhạt, hắn không thể đánh trúng giống như lần đầu, trái lại một thây ma ven đường đầu lâu lập tức p·hát n·ổ.

Hàn Phong khuôn mặt lạnh lùng, rút chốt liên tiếp ba viên lựu đạn ném ra.

Bùm bùm bùm…

Khói bụi cùng sóng xung kích điên cuồng rung chấn, nhưng F2 không còn ở dưới mặt đất, nó chẳng biết từ bao giờ đã hiện ra trên lầu hai một toà ven đường nhà, sau đó nhún chân bắn thẳng về phía cỗ xe jeep.

Hàn Phong lại giơ tay lên, thi triển đâm xuyên tinh thần lần 3.

- Greekkkk…

F2 ở giữa không trung không thể né tránh, lại một lẩn nữa trúng chiêu, thân hình mềm oặt rơi bộp một tiếng xuống đất, sau đó lập tức phóng vọt lên.

Nó giống như phát điên mà t·ấn c·ông xe jeep bằng được.

Hàn Phong nâng tay phải, một quả cầu băng lớn bằng đầu người ném xuống, sau đó lập tức nổ tung.

Bụp!



Băng sương tản ra bao trùm cả một con đường, hai mươi mấy thây ma xung quanh lập tức bị đông kết thành tượng đá.

F2 phóng vọt xuyên qua màn sương mù này, cơ thể không chút hao tổn, chỉ có tốc độ là hạ xuống vài điểm, vẫn giữ quyết tâm truy đuổi đoàn xe.

Đúng lúc này, phía xa xa lại vang lên tiếng hét đầy thê lương.

- Oeeee…

Hai đội viên bên cạnh Hàn Phong lập tức trợn tròn mắt, thất khiếu cuồng phun máu chảy, cả hai đều nằm vật ra một bên bất động.

Hàn Phong chợt nhíu mày, ngón tay út bên trái nóng lên, nhẫn hồn giáp chiếu xạ ra ánh sáng màu xám nhạt sau đó tắt ngúm.

Kỹ năng tự động: Hồn Giáp. Tự động chống lại công kích linh hồn.

Kỹ năng đâm xuyên tinh thần của hắn chính là một dạng công kích linh hồn, nhẫn hồn giáp vừa rồi kích hoạt, chứng tỏ có sinh vật không rõ tập kích hắn!

- C·hết tiệt! Uy h·iếp lớn nhất hoá ra không phải con F2 này!

Hàn Phong trong lòng đã mất sạch ý chí chiến đấu. Vốn tưởng chỉ có một đầu F2, có thể chậm rãi thả diều rồi mài c·hết đối phương, nhưng phía sau còn tồn tại không rõ, hắn phải quyết định dốc sức đào tẩu thôi.

Chỉ trong 1 giây, hai tay hắn đã tràn ngập băng sương, băng sương cấp tốc ngưng tụ hình thành hai khoả băng trụ lớn như bắp đùi. Hàn Phong không chút do dự ném về phía sau.

Phập Phập!

Băng thương tốc độ không lớn, không thể cắm trúng F2, nó rất dễ dàng né được. Nhưng sau đó bên tai nó lại vang lên thanh âm âm trầm của Hàn Phong:

- Nổ!

Ầmmmm…

Hai cái trụ băng tương đương 17 thể lực cùng 30 trí lực của Hàn Phong điên cuồng p·hát n·ổ. Vụ nổ rợp trời lập tức đem băng sương bao phủ toàn bộ con đường, hai căn nhà cùng mấy cỗ ô tô bên đường cũng bị vạ lây, nửa cái chớp mắt liền hoá thành trắng tinh một mảnh, mấy chục thây ma bên cạnh cũng thoáng chốc bị c·hôn v·ùi.

Đoàn xe chớp lấy thời cơ tốt đẹp, vội vã tăng ga cắt đuôi đám thây ma điên dại xung quanh.

Hàn Phong đầu choáng mắt hoa nhìn khung cảnh mờ mịt phía sau, tuy không còn thấy F2 lao ra đuổi theo, nhưng hắn vẫn không khỏi cười khổ lắc đầu.

Hắn chỉ nhận được một hàng dài thông báo exp dưới 10 điểm, còn liên tục tăng lên không ngừng, nhưng không nhận được thông báo cộng thêm exp 21 điểm, chứng tỏ vật kia vẫn còn sống.

- Thôi, chạy thoát liền tốt. Chờ ta lên cấp 9, tăng kỹ năng lên tam giai lại tìm ngươi tính sổ!

Hàn Phong hộc ra một hơi mệt mỏi, nghiến răng nghiên lợi mắng thầm. Sau đó hắn vội vã thò tay sờ mũi hai đội viên, cảm giác bọn họ vẫn thở, chỉ là hơi thở hơi yếu ớt.

Không chút do dự, hắn liên tiếp điểm ra, vận dụng kỹ năng từ vòng tay trị liệu, ánh sáng xanh dương bao phủ lấy hai thân ảnh, đem bọn họ cứu về một mạng.

Đoàn xe chạy thêm 100 mét, bên ngoài cửa sổ đám thây ma đã không còn điên cuồng lao lên nữa, bất quá bọn nó vẫn như cũ đồng loạt hướng về một cái phương hướng mà ngẩn người.



- Cũng may, cái thứ sinh vật kia không “khóc” lần thứ ba, bằng không mình có lẽ cũng không bỏ chạy được.

Ngồi vật qua một bên, hắn vừa thở hồng hộc vừa nghĩ mà sợ, vội cất tiếng hỏi lái xe:

- Còn bao lâu về tới căn cứ.

Lái xe cũng là cả người đổ mồ hôi lạnh vội vã đáp lại:

- Thưa… Thưa Hàn đội trưởng… Còn gần 2 cây số…

Hàn Phong nghe vậy khẽ thở ra. 2 cây số, đám thây ma kia không có khả năng mò tới khoảng cách 2 cây số.

Hắn sau khi ngẫm nghĩ vẫn là rút lấy bình xăng bên hông một đội viên, châm lửa đốt phần dây dù ở miệng bình, sau đó ném xuống đường.

Ngọn lửa từ xăng dầu nháy mắt bùng lên. Cứ mỗi 100 mét, hắn lại đốt một bình xăng, đốt 6 bình liên tục mới thôi.

Đây là để khử mùi còn sót lại, tránh cho mấy quái thai kia lần theo mà tìm tới căn cứ. Dù sao thì, cẩn tắc vô áy náy.

Làm xong những chuyện này, hắn vẫn không hề buông lỏng mà nâng cao cảnh giác quan sát xung quanh, mãi cho tới khi thây ma bốn phía không thể hiện ra hiện tượng kỳ dị nữa, đồng thời cánh cổng màu đen của căn cứ đã xuất hiện phía xa xa, hắn mới hơi buông lỏng tâm thần xuống.

Nếu về tới căn cứ mà còn bị đuổi g·iết, vậy cơ bản hắn cũng không còn cách sống sót nữa.

Nhóm cư dân trấn Hi Vọng nhìn thấy đoàn xe của Hàn Phong trở về, còn mang theo cả xe bọc thép cảnh sát, súng máy hạng nặng, cùng 3 chiếc xe bán tải mới bên trên chở đầy ắp vật tư thì đều vô cùng vui mừng.

Đây là lần đầu tiên sau 3 ngày bọn họ nhìn thấy đội ngũ ra ngoài thành công tìm được vật tư trở về. Kể từ khi Tam Lang hội lên nắm quyền, bọn chúng hoàn toàn thất bại trong các phi vụ của mình, mà hầu hết thời gian cũng chỉ ở lì trong căn cứ chơi nữ nhân mà thôi.

Sau khi đoàn xe đã chạy vào căn cứ, Hàn Phong vội nhảy xuống nói:

- Có hai đội viên b·ị t·hương, mau tìm bác sĩ tới.

Phương Tường đã sớm chờ đợi từ trước, một bên huy động nhân thủ vận chuyển sắp xếp vật tư, một bên cười cầu tài nói:

- Bác sĩ luôn luôn sẵn sàng. Hàn Phong lần này hành động thuận lợi chứ?

Đội viên ra ngoài chiến đấu chắc chắn sẽ gặp các vấn đề thương tổn, trấn Hi Vọng có 3 bác sĩ, 2 y tá, đều là trình độ chuyên nghiệp trước tận thế, trực thuộc đội hậu cần do Phương Tường quản lý.

Hàn Phong khẽ gật đầu:

- Có chút biến cố không nguy hiểm lắm. Nói bọn họ ngay lập tức kiểm tra tình hình đội viên, sau đó nhanh chóng báo cáo cho tôi.

Hắn lại nói với Châu Lam, Mã Mộng Đình:

- Toàn đội nghỉ ngơi 1 tiếng, sẵn sàng đợi lệnh.

- Rõ.



Hàn Phong sau khi dặn dò thì đi thẳng về phòng khách toà nhà chỉ huy, thả người nằm ườn ra ghế sofa. Hắn hiện tại chỉ còn 2 trí lực, 3 thể lực, bên tai đã nghe tiếng ong ong nhức não, vô cùng mệt mỏi.

Hắn không khỏi lim dim nhắm lại hai mắt, buông lỏng cơ bắp, để cho thuộc tính thân thể dần dần hồi phục.

Nửa phút sau, hai cái nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp trong trang phục hơi thiếu vải nối tiếp nhau bước vào khiến Hàn Phong giật mình tỉnh lại. Hắn ngơ ngác nhìn một người tiến về phía sau xoa bóp vai cùng cổ, một người thì đang lẳng lặng pha trà, tư thái vô cùng cung kính nhu mỳ.

Hắn không khỏi nhướng mày hỏi.

- Các cô làm gì vậy?

Không phải khu vực toà nhà trung tâm này không có phận sự thì không được phép xâm nhập sao?

Nghe thấy hắn hỏi, hai cái nữ tử chợt giật mình bối rối nói:

- Phương… Phương chủ nhiệm bảo bọn tôi tới… Chăm sóc ngài… Nói ngài không muốn giao tiếp…

Hàn Phong hoàn toàn mù tịt, từ lúc nào Phương Tường lại nghĩ ra cái trò này, tại sao hắn không biết?

Đây là công khai làm loạn sao?

Thấy hắn ngơ ngác không hiểu, một nữ tử trong đó tiếp tục nói:

- Phương chủ nhiệm nói, đại đội trưởng sẽ được bố trí 3 người phục vụ, phó đại đội trưởng được bố trí 2 người, còn tiểu đội trưởng sẽ được bố trí 1 người. Đây là để giúp mọi người không cần lo nghĩ vấn đề cá nhân, tập trung làm nhiệm vụ.

Hàn Phong khoé miệng co giật, còn có thuyết pháp này?

Cái này… Giống như cũng không phải chuyện gì xấu. Hắn có thể không cần, nhưng người dưới trướng chắc chắn không có ai đi phản đối.

Chiến đấu vất vả, quả thật ai cũng cần một người phục vụ giúp hoàn thành mấy công việc vặt vãnh thường ngày, nhất là mấy tiểu đội trưởng là nam nhân, có khi còn thật hi vọng đấy.

Mà sắp xếp cho cao tầng đều được hưởng dụng đãi ngộ cũng không làm cho người khác các thấy chướng mắt, ngược lại càng khiến người ta hướng tới. Đây là điều hiển nhiên cường giả phải có, nếu ngươi không phục, vậy cố gắng bò lên để trở thành cao tầng đi.

Dù sao tất cả lãnh đạo cao tầng đều tham gia vào, ngươi định chống lại tất cả sao.

Hàn Phong vốn còn muốn từ chối một hai, nhưng sự mềm mại từ đôi bàn tay nữ tử sau lưng, cùng với tách trà vừa ấm vừa thơm mà nữ tử bên cạnh đẩy tới, tất cả làm cho hắn không thể thốt ra lời, quyết định thuận thế mà chấp nhận.

Mà hai cái nữ tử này cũng thật rất đẹp nữa.

Sau khi uống một ngụm trà, hắn cảm giác tinh thần quả nhiên được xoa dịu an tĩnh, nhưng cũng không khỏi thắc mắc:

- Phương Tường bảo tôi không thích giao tiếp sao? Còn nữa, ở đây có hai người, vậy người còn lại đâu?

Nghĩ tới, Hàn Phong chợt giật nảy mình. Chẳng lẽ người còn lại đang ở trong phòng hắn dọn dẹp? Không ổn, chỗ đó cất giấu bộ đàm, kia là bí mật không thể lộ ra.

Trong lúc hắn định đứng dậy đi kiểm tra thì ngoài cửa lại tiến vào một cái bóng dáng thon thả gợi cảm, Liễu Huyên một thân váy áo hồng nhạt mỉm cười tinh quái nháy nháy mắt nói:

- Người thứ ba là tôi. Không phải anh rất lười giao tiếp sao, lần nào tôi muốn giao tiếp, anh cũng đều lảng tránh.

——

Cho tác xin 1 like có được không, độc giả yêu quý của tui 3