Sau khi để lại ba đội viên canh chừng những thây ma đang lững thững chạy từ lầu hai xuống, Hàn Phong được Nhạc Sơn dắt tới toà nhà chỉ huy bên phải, đi thẳng tới căn phòng gần cuối cùng.
- Đây là phòng của Liêu thúc thúc mỗi khi nghỉ lại tại chỗ này, trong phòng có một gian mật thất, đó là nơi đặt trang bị của đội cảnh sát cơ động.
Nhạc Sơn chỉ vào cánh cửa trầm giọng nói, Hàn Phong gật đầu, ghé tai vào cửa gỗ nghe ngóng.
Trong phòng không có tiếng động lạ. Tất nhiên rồi, Liêu cục trưởng đã sớm bị Tam Lang hội hại c·hết, làm gì có ai trong phòng ông ta.
Hàn Phong rút đao chém hai cái đã đem khoá phòng chém vỡ, hắn tung cước đạp một đạp, đem cánh cửa đá bay.
Phòng ngủ bài trí hết sức bình thường, bàn làm việc, một chiếc giường nhỏ, một chiếc máy điều hoà nhiệt độ và tấm bản đồ huyện Liễu Lâm.
Hàn Phong nhìn quanh một vòng, nói với Từ Thôi:
- Thu thập tất cả tài liệu lại, cả tấm bản đồ kia nữa, phải bảo quản cẩn thận đừng để rách.
- Rõ!
Từ Thôi lập tức ra lệnh cho đội viên tiến lên, hai người trong đó lấy ra một cái túi vải du lịch lớn, đem tất cả tài liệu, giấy tờ, sổ sách nhét vào bên trong.
Có tấm bản đồ này, Hàn Phong có thể nắm rõ chi tiết bố trí địa hình các khu vực của huyện Liễu Lâm, mà sổ sách có thể nắm rõ tình hình dân cư mỗi khu vực này, thuận tiện né tránh nơi đông đúc.
Nhạc Sơn tiến lên mấy bước sờ vào bức tranh phong cảnh bên cạnh giường ngủ, sau đó nhấn vào một góc, bức tranh lập tức bị đẩy lùi về phía sau.
Hoá ra đây là một cánh cửa.
Phía sau cánh cửa là một gian phòng rộng ngang bằng với phòng ngủ. Hàn Phong theo sau Nhạc Sơn bước vào, nhìn thấy từng hàng súng ngắn đột kích MP5 được sắp xếp chỉnh tề, còn có áo chống đạn, ống nhòm tầm nhiệt, mũ giáp bảo hộ, khiên chống đạn cùng mấy rương đạn mới tinh và một thùng lựu đạn thì không nhịn được trong lòng vui vẻ.
Số trang bị này đủ sức vũ trang cho 30 đội viên tinh nhuệ.
Hắn không khỏi tò mò hỏi:
- Tại sao cảnh sát lại phải giấu súng trong mật thất?
Nhạc Sơn do dự một chút. Trước tận thế, đây là bí mật, nhưng hiện tại trật tự sụp đổ, cái “bí mật” kia xem như cũng không mấy quan trọng nữa, bởi vậy hắn vẫn là đáp lại chi tiết.
- Bên trong phòng cảnh sát tỉnh DG có gián điệp của hội Bạch Đường, một tổ chức buôn bán mai thuý. Mỗi lần phía cảnh sát tổ chức hành động vây quét, chúng đều nhanh chóng nắm được tình báo, tránh thoát rất nhanh. Bởi vậy trung ương điều xuống lực lượng cùng đội ngũ bí mật, muốn làm ra hành động đánh úp bất ngờ.
Hàn Phong ngớ người, xã hội đen mà cũng ghê gớm như vậy?
Bất quá hiện tại hắn không rảnh quan tâm, kia đã là chuyện quá khứ, hiện tại quan trọng là số v·ũ k·hí này đã vào tay của hắn, hắn đã có một chút sức lực phòng vệ cho tương lai.
Hắn lập tức ra lệnh cho Từ Thôi:
- Chuyển tất cả những thứ này ra ngoài.
- Rõ!
Đám người Từ Thôi đều mang theo vẻ mặt mừng như điên bước vào mật thất, sau đó từ balo sau lưng lấy ra từng hàng túi vải, đem súng xếp vào bên trong.
Trước đó từ chỗ Nhạc Sơn đạt được quy mô kho súng đạn, Hàn Phong đã sớm làm ra chuẩn bị, số lượng túi vải chỉ nhiều chứ không ít, có đựng gấp đôi số quân tư trang này vẫn đủ.
Hàn Phong tiến lên cầm lấy một khẩu, đây là MP5A3, sử dụng cỡ đạn 7.62mm, thật sự là vô cùng phù hợp với đa số đạn mà hắn đang sở hữu. Nếu nó là phiên bản đạn 9mm, vậy bắn hết đạn dự trữ trong kho, nó sẽ thành phế phẩm.
Từng khẩu súng được cho vào bao tải xách ra ngoài, rừng rương đạn, từng thùng lựu đạn, từng bộ áo giáp cũng nối tiếp nhau rời khỏi kho bí mật, căn phòng dần trở nên trống trải.
Sau khi không tìm thấy vật gì khác, Hàn Phong mới xoay người rời đi.
Từ Thôi và nhân viên hậu cần dưới sự bảo vệ của 3 đội viên chiến đấu, từ dưới bếp ăn lấy ra rất nhiều lương thực dự trữ, gạo, bột mỳ, gia vị, cùng với trứng gà và đậu phộng đều rất nhiều, còn có hai thùng lớn lương khô và một thùng thịt khô cực kỳ quý giá.
Bên ngoài, đám người Châu Lam cũng đang tìm kiếm chìa khoá cho số phương tiện giao thông tại đây.
Chìa khoá của 3 chiếc bán tải và 7 mô tô đặc chủng đã tìm thấy, mô tô đặc chủng cũng được khiêng hết lên thùng xe tải chuẩn bị chở về, nhưng chìa khoá của xe bọc thép vẫn không thấy đâu.
Hàn Phong hỏi Nhạc Sơn:
- Chìa khoá của thứ đồ này thường được cất ở đâu?
Nhạc Sơn cười khổ lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ, có lẽ người nào đó phụ trách bảo quản riêng.
Hàn Phong nghe vậy cũng cười khổ. Nhìn đám thây ma trên tầng hai tầng 3 lúc nhúc, hắn cũng lười tốn thời gian đi tìm kiếm.
Bên ngoài dị biến không rõ, hắn chỉ hận không thể trực tiếp rời đi.
Lúc này bên cạnh Từ Thôi có một thanh niên gầy gò mặt quắt nói:
- Hàn… Hàn đội trưởng, tôi có thể thử một chút.
Hàn Phong nhướng mày, lập tức hỏi:
- Nha. Anh có chủ ý gì?
Thanh niên mặt quắt tên là Hà Lâm, thấy Hàn Phong chú ý thì vui mừng, lập tức đáp lại:
- Nha, tôi trước đây là một thợ khoá, có thể mở khoá cho xe khởi động, nhưng có lẽ mở xong ổ khoá cũng hỏng, về sau phải mở thủ công. Hơn nữa, tôi không chắc có thể khiến cho thứ này di chuyển.
Hàn Phong không chút do dự nói:
- Được, vậy anh thử đi. Nếu việc này thành công, tính cho anh 300 điểm chiến công.
Hà Lâm vừa nghe liền mừng như điên.
300 điểm chiến công tương đương 15 cân gạo, đây là số tài phú khổng lồ, đủ để hắn chim chuột với mấy cô nàng tăm tia từ lâu.
Phải biết một người bình thường làm việc đào đất thì một ngày cũng chỉ kiếm được tối đa 12 chiến công thôi, mà đội viên chính thức, mỗi ngày tiêu diệt được 30 thây ma đã là cố hết sức.
Với Hàn Phong thì 15 cân gạo là chuyện nhỏ, nếu lấy được xe bọc thép này, vũ lực của trấn Hi Vọng sẽ được gia tăng rất nhiều.
Hà Lâm rất nhanh chạy tới bên cạnh xe, móc ra bộ đồ nghề luôn luôn mang theo bên mình, chọc chọc ngoáy ngoáy cực kỳ chuyên tâm.
3 phút sau, hắn đã mở được cửa xe.
Lại qua 5 phút nữa, bộ khởi động xe bọc thép đã bị hắn cạy tung, hai cái dây điện rẹt rẹt chạm vào nhau, chiếc xe đã rừm rừm mấy tiếng rung lên bần bật.
- Haha, thế mà thực sự có thể được.
Nhạc Sơn cũng là trong lòng vui vẻ. Chỉ cần có thể khởi động, vậy thì việc lái sẽ tương đối đơn giản.
Đến tận đây, công cuộc công chiếm cứ điểm này đã kết thúc. Ba chiếc xe bán tải chạy ra khỏi cổng ký túc xá, dừng lại trước khoảng đất trống.
“Vùng an toàn” tạm thời được thiết lập bởi lưới vải quả nhiên là lợi hại. Thây ma bị hấp dẫn tới đây đều bị vướng vào lưới vải, sau đó bị đội viên của Mã Mộng Đình nhẹ nhàng đập c·hết.
Bọn họ còn may mắn thu được một cái bản sách kỹ năng trân quý. Hàn Phong cầm lên xem xét, nhất thời tương đối hứng thú.
“Đinh! Sách kỹ năng chủ động nhất giai: xuyên thấu. Kỹ năng thuộc tính: có thể di chuyển xuyên qua phần kiến trúc nhân tạo không chứa thành phần kim loại. Kỹ năng kích hoạt: mỗi 2 giây tiêu hao 1 thể lực, 1 trí lực. Có thể kích hoạt liên tục.”
- Ừm, kỹ năng này không có tính sát thương nhưng ngược lại dùng rất tốt, đợi trở về liền dùng chiến công đổi lấy.
Đây là tác dụng của đội ngũ. Dù chỉ là một bản kỹ năng nhất giai nhưng nếu không có đội ngũ, không biết đến ngày tháng năm nào Hàn Phong mới có thể đánh rớt ra được, và những kỹ năng thừa mứa cũng không biết ném cho ai.
Chỉnh đốn đội ngũ một hồi, xác nhận nhân số không thiếu mất ai, Hàn Phong trang bị cho mỗi chiếc xe một khẩu MP5A3, sau đó ra lệnh rút lui.
Đoàn xe khi đi có 4 chiếc, khi về đã có 8 chiếc, chẳng những thế còn có thêm rất nhiều v·ũ k·hí đạn dược, lương thực đính kèm. Có số trang bị này, Hàn Phong hoàn toàn tự tin có thể đánh hạ được siêu thị Thanh Hà.
Hàn Phong vì muốn bảo toàn chiến quả, quyết định để cho chiếc xe bọc thép chở trang bị chạy đầu, chính hắn chạy đoạn hậu, phòng ngừa biến cố có thể xuất hiện.
Trong lúc hắn đang hừng hực hưng phấn, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một báo động nguy hiểm tới cực hạn.
“Mình sẽ c·hết?”
Một cái dự cảm bất tường xộc thẳng lên não, để cho Hàn Phong thoáng chốc đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn cảm giác phía sau đoàn xe có một đôi mắt lạnh lẽo mà thâm trầm đang nhìn thẳng về phía này, sau đó là một tiếng thét xa xa truyền tới.
- Oeee…
Tiếng kêu thê lương tựa như tiếng khóc của trẻ con, lại tựa như tiếng dê kêu trong đêm vắng, khiến cho hắn toàn thân nổi hết cả da gà.
Hàn Phong rút súng, pằng pằng mấy tiếng bắn chỉ thiên rồi hét lớn cho phía trước:
- Lập tức tăng hết tốc lực bỏ chạy cho tôi.
- Địch tập, địch tập!
- Tăng ga…
Phía trước dường như cũng nhận ra nguy hiểm, đoàn xe điên cuồng tăng tốc, húc văng đám thây ma cản đường.
Nhưng những thây ma vốn ngơ ngác lúc này lại giống như phát cuồng. Bọn chúng không còn lảo đảo di chuyển về một phía nữa mà giống như bị tiêm thuốc kích thích, điên dại lao tới t·ấn c·ông đoàn xe, thậm chí có con chủ động lao đầu vào bánh xe, dùng thân mình chèn lại bước tiến đội ngũ.
Hàn Phong vội vã hét lớn:
- Xả đạn! Xả đạn liên tục!
Tạch tạch tạch pằng pằng…
Mấy đội viên được trang bị súng đều là hai mắt đỏ rực cuồng bắn ra phía ngoài, đem đám thây ma bắn tới nát tươm. Nhất là chiếc xe bọc thép chạy đầu tiên, đội viên ôm khẩu súng máy 12ly7 giữ chặt cò súng, làn đạn kim loại kinh khủng phụt ra như sóng triều, bắn cho đám thây ma phía trước tan xương nát thịt.
Loại đạn 12ly7 này chỉ cần để b·ị b·ắn trúng, cơ thể chắc chắn sẽ bị động năng của nó phá vỡ tới thủng một lỗ lớn, thậm chí là trực tiếp bị gãy ngang người.
- Grekkk…
Phía sau lại truyền tới một thanh âm chói tai, âm thanh này tràn đầy hưng phấn bạo ngược, khác hẳn âm thanh quái dị âm trầm vừa rồi. Hàn Phong vừa liếc mắt qua gương chiếu hậu, lập tức run rẩy thân mình.
Một con quái vật cao 1 mét 2, chân thay thon dài, cái đầu nhọn hoắt như con thoi, làn da hiện ra màu đen kịt cùng đôi tay với 3 cái móng vuốt sắc bén phóng vụt về phía này.
Tốc độ của nó cực kỳ cao siêu, cao hơn hẳn chiếc xe bọc thép chạy đầu tiên. Đoán chừng chỉ qua 5 giây, nó sẽ có thể tiếp cận chiếc xe Jeep mà Hàn Phong đang ngồi.
“Thể tốc độ level 21 - F2! có được tốc độ cao, móng vuốt sắc bén và kỹ năng chiến đấu siêu hạng. Có thể đem sinh vật sống l·ây n·hiễm thành đồng loại!”