Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 70: Chiến quả ngày đầu ra quân



Chương 70: Chiến quả ngày đầu ra quân

Cái cô nàng Xuân Thu này nhìn qua rất thanh thuần, thực tế lại mạnh bạo tới vậy. So với Xuân Hoa bên ngoài, nàng ta còn chủ động táo bạo hơn.

Hàn Phong hít sâu một hơi, tuỳ ý để cho nàng ta cởi ra áo ngoài, quần dài, giáp tay, giáp chân. Mỗi khi ngón tay mềm mại của nàng ta chạm vào da thịt, hắn lại nhếch miệng kìm nén, đến tận khi trên người chỉ còn mỗi một chiếc quần con u cục, hắn mới khàn khàn nói:

- Được rồi, tôi có thói quen tự giặt đồ lót.

Cái lý do củ chuối này khiến cho Xuân Thu không nhịn được cười khẽ. Nàng ta vừa cười, đôi môi đỏ mọng cong lên, u cục dưới háng Hàn Phong lại lớn thêm ba phần.

Cái này quá kích thích rồi, hẳn là rất mềm, rất ấm, nếu được nó chăm sóc phía dưới…

Hàn Phong cứ thế nhảy vào bồn tắm rồi ra lệnh:

- Được rồi, cô... Hửm?

Xuân Thu không có để cho vị đại đội trưởng họ Hàn nói tiếp đã sớm tiến về phía sau hắn ta, bàn thay thon thả nhẹ nhàng mát xa vùng đầu và vai cho hắn.

Hàn Phong rốt cuộc cũng là không lên tiếng nữa, để cho nàng ta từ tốn nặn lại nặn, đem mệt mỏi của hắn xua tan xoa dịu.

Cô nàng này, kỹ thuật ngược lại rất tốt.

Ân, hai khoả mềm mại căng tròn gì đó cọ cọ phía sau, cảm giác cũng rất tốt.

Mười phút sau, Xuân Thu vẫn là ôm theo y phục ướt nhẹp của Hàn Phong ra ngoài, đối với Xuân Hoa cùng nhau lắc đầu cười khổ.

Nam nhân này quá cứng rắn rồi, bọn họ đành phải chờ cơ hội sau.

Trong phòng tắm, Hàn Phong không khỏi nghiến răng mắng thầm:

- Đi tắm mà cũng tiêu hao trí lực, thật sự là mệt não mà…

Hắn vừa rồi trong lúc kìm nén, không nhịn được trực giác thử sử dụng Phá Tâm Linh lên bản thân mình. Kết quả để cho hắn vô cùng bất ngờ, thể tâm trí vốn rung động lại chậm rãi bình lặng, sau đó một điểm bị kích thích cũng không có.

Tiêu tốn ba trí lực thôi động ba lần ngắt quãng, Hàn Phong đem cảm giác muốn xoay người chà đạp Xuân Thu toàn bộ xua tan, cuối cùng thoải mái hưởng dụng chăm sóc của nàng ta. Tới khi muốn kết thúc tắm rửa, hắn rất bình thản mà yêu cầu nàng ta ra ngoài.

Phát hiện này là một niềm vui bất ngờ đối với Hàn Phong, đây chẳng khác nào kỹ năng Phá Tâm Linh có chức năng công phòng nhất thể, chỉ cần biết cách lợi dụng liền nắm giữ ưu thế cực lớn.

Xem ra hắn lại chiếm tiện nghi lớn của Ngô Soái rồi.

Đem thân thể cọ rửa lần nữa, Hàn Phong mặc vào trang phục được chuẩn bị sẵn, sau đó bước ra bên ngoài, chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ một giấc.

Nhưng chưa đầy một phút sau hắn lại bật dậy, trong miệng không khỏi lầu bầu:

- Hoá ra cái nữ tử Xuân Hoa kia cũng thật lắm trò…

Chăn nệm của Hàn Phong hiện giờ toàn bộ đều là hương vị nữ nhân, còn mang theo hơi ấm nhàn nhạt vô cùng dễ chịu. Hắn cố chịu thêm ba phút, hạ thân b·iểu t·ình quá dữ dội, cuối cùng đành phải chạy vào phòng tắm.



15 phút sau, Hàn Phong khuôn mặt có chút bất đắc dĩ bước ra ngoài. Có người cọ rửa phòng tắm giúp, ai mà ngờ cuối cùng hắn vẫn phải tự tay cọ lại sàn phòng tắm một lần nữa.

Lần này Hàn Phong ngủ rất ngon giấc, trong mơ màng còn có hai cái mỹ nữ cùng nhau hầu hạ, để cho hắn dục tiên dục tử. Mãi tận khi bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, hắn mới ngáp hai tiếng tỉnh dậy.

- Chủ nhân, đã 2 giờ chiều.

Đây là giọng của Xuân Hoa… Hàn Phong đoán định, hắn nhẹ nhàng đáp lại:

- Tôi biết rồi.

Vừa dứt lời, cửa phòng của hắn đã được mở ra, hai cái nữ tử một trước một sau đi vào. Xuân Thu thì tiến tới giá treo đồ, lấy xuống y phục cho Hàn Phong, còn thật cẩn thận vuốt thẳng. Xuân Hoa tiến tới bên bàn rót cho hắn một cốc nước, bước chân uyển chuyển mang tới tận bên giường ngủ mỉm cười nói:

- Chủ nhân, mời dùng.

Hàn Phong có chút bất đắc dĩ tiếp nhận cốc nước rồi uống hết. Hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng được phục thị chu đáo như vậy, hiện tại rốt cuộc đã hiểu thế nào là “nếu có thực lực”.

Thật sự là có điểm phiền phức.

Hai người Xuân Hoa, Xuân Thu lại không thấy thế chút nào. Hàn Phong không phản đối bọn họ, vậy bọn họ có cơ hội ở lại. Bên cạnh Hàn Phong thoải mái gấp trăm lần đi đào đất, đi chẻ củi, nếu so với Tam Lang gia kia thì còn tốt gấp tỉ lần.

Hàn Phong sau khi mặc trang phục chiến đấu thì lấy ra một khẩu súng lục đưa cho Xuân Hoa, trầm giọng dặn dò:

- Hai người luân phiên canh cửa. Nếu có người tiếp cận phòng của tôi, đuổi họ đi. Nếu ai dám làm trái, trực tiếp bắn.

Xuân Hoa tiếp nhận khẩu súng thì run bắn lên, lắp bắp hỏi:

- Bắn… Bắn người sao…

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Tất nhiên là trừ tôi ra.

Có câu trêu chọc của hắn, Xuân Hoa cùng Xuân Thu cũng bớt đi lo âu. Hai người nhìn nhau, đều nhận thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương.

Hàn Phong lại tin tưởng bọn họ tới vậy, giao cho trọng trách vô cùng lớn. Súng đạn, đây chính là bảo chứng sức mạnh nha.

Nếu để cho bọn họ biết Hàn Phong sẽ g·iết luôn cả họ nếu bí mật bộ đàm bị lộ ra, không biết họ sẽ có biểu lộ gì.

Thật ra, Hàn Phong không quá mức coi trọng bí mật bộ đàm tới vậy. Hắn còn đang có điểm mong chờ đây…

Bỏ lại hai cái nữ nhân này, hắn nhanh chóng bước về phía toà nhà trung tâm, đi thẳng tới phòng hội nghị.

Nơi này đã sớm tập trung đầy đủ cao tầng của trấn Hi Vọng.

Hàn Phong nhìn lướt qua đội ngũ, cảm thấy ai nấy đều tinh thần sáng láng, sức khoẻ tràn trề, khoé miệng mấy nam nhân còn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn mới bình tĩnh giơ tay nói:

- Bắt đầu đi.



Hàn Phong dứt lời, Trần Diệu Âm dẫn đầu phát biểu:

- Một tiểu đội 8 người ưu tú nhất thuộc đội dự bị đã được huấn luyện bài bản, có thể sẵn sàng gia nhập chiến đấu.

Thấy nàng ta nói vậy, các tiểu đội trưởng đều nhao nhao lên tiếng tranh đoạt.

Nói đùa, sau khi trải qua một buổi sáng chiến đấu, cái bảng quy đổi chiến công kia đã làm cho họ thích thú tới phát cuồng. Đây chính là đánh trận ra tiền, đánh trận ra tài nguyên, đánh trận ra nữ nhân hàng thật giá thật. Lương trao hàng ngày, càng nhiều đội viên chiến đấu, đội ngũ càng nhận được nhiều điểm cống hiến, mà thân là tiểu đội trưởng, bọn họ được chia cho nhiều điểm cống hiến nhất.

Đặc biệt là Chu Vấn, trước tận thế hắn đã mong ngày mong đêm về việc được làm đại ca lão đại, cầm quân đi chính chiến giang hồ, c·ướp đoạt địa bàn, đánh nhau tranh đấu tới hào hùng, hiện tại chính là thế đạo tuyệt hảo!

Hắn vội vã hét lên:

- Chia cho tôi 4 người.

Phía bên kia, Mã Mộng Đình không chút yếu thế nói:

- Tôi muốn một nửa.

Châu Lam cũng là cắn răng nói:

- Đội của tôi thiếu 3 người.

Lục Đại Nguyên là tiểu đội trưởng xuất thân từ Tam Lang hội, hắn gia nhập sau, dù rất muốn cạnh tranh nhưng ít công trạng, chỉ có thể yếu ớt nói:

- Tôi cũng muốn…

Hàn Phong nhìn quanh một hồi, đè tay xuống, thản nhiên nói:

- Phương Tường, thống kê buổi sáng thế nào?

Phương Tường như đã chuẩn bị sẵn, nghiêm chỉnh đứng lên đáp lại:

- Tiểu đội của Chu đội trưởng đạt chiến công cao nhất, tiếp đó là tiểu đội của Mã đội trưởng…

Hàn Phong gật đầu nói:

- Chu Vấn nhận thêm 2 đội viên, Mã Mộng Đình nhận thêm 2 đội viên, còn lại mỗi tiểu đội nhận thêm một.

Có lời phân phó của Hàn Phong, những người khác đều nhất trí đồng thuận.

Chu Vấn lập tức khoé miệng vểnh lên. Hắn tốn công tốn sức, chính là chờ vào khoảnh khắc này!

Vỗ mặt tất cả các ngươi.



Phương Tường vẫn tiếp tục phát biểu:

- Tiêu hao đạn dược, tiểu đội của Chu đội trưởng tiêu hao nhiều nhất, sau đó là Châu tiểu đội trưởng… Ít nhất là Kiều tiểu đội trưởng.

Hàn Phong gật đầu, nghiêm túc nói:

- Cắt giảm số lượng đạn dược của nhóm Chu Vấn, Châu Lam, phần cắt giảm, một nửa bù qua cho Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân.

Chu Vấn bên kia còn chưa cười xong, khuôn mặt lập tức méo xệch.

Trái lại Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân thì mừng rỡ vô cùng. Bọn họ trước đó được phân phát ít đạn dược nên tiêu hao ít. Có thêm đạn dược, bọn họ sẽ thu được thêm nhiều chiến công.

Nhưng bọn họ vẫn tự nhủ phải tiết chế, tiết kiệm, bắn chuẩn từng viên. Bằng không, lần tiếp theo bị cắt giảm chính là họ.

Hàn Phong đây là động thái ép buộc các tiểu đội phải chuyển qua dùng v·ũ k·hí lạnh nhiều hơn. Hắn và Ngô Soái bàn bạc qua, mỗi viên đạn bắn ra đều phải hạn chế tối đa, phải cần nó trúng đích chứ không thể xả bừa.

Mặc dù có Trần Diệu Âm bên kia làm công tác huấn luyện, thế nhưng để tiêu hao đạn dược tạo ra hiệu quả thực chiến vẫn cần có thời gian. Hàn Phong muốn chính là trước hết tiết kiệm tối đa có thể.

Phương Tường lại tiếp tục phát biểu:

- Đội ngũ tham gia hỗ trợ thu thập được nhiều tài nguyên nhất, tìm được nhiều người sống sót nhất là Lục đội trưởng, tiếp theo là Châu đội trưởng…

Hàn Phong lại thản nhiên nói:

- Mỗi đội viên thuộc hai tiểu đội dẫn đầu nhận 3 chiến công ngoài định mức.

Kia tương đương 1 lạng rưỡi lương thực, nếu cả ngày đều đứng nhất, vậy sẽ được 3 lạng.

Tuyệt vời. Cái này ngoài việc có thể trực tiếp bỏ vào mồm còn có thể đem đi khoe mẽ với người khác.

Phương Tường lại tiếp tục báo cáo, có điều giọng nói hơi hạ thấp:

- 3 đội viên bị thây ma cào trúng, đã hi sinh…

Không khí trong phòng hội nghị ngưng lại. Hàn Phong bàn tay nắm chặt, sau đó hơi buông ra, trầm giọng nói:

- Chu cấp cho những thân nhân quan hệ gần nhất của đội viên hi sinh, đãi ngộ tương đương đội viên chính thức, đồng thời đền bù 100 chiến công.

Lời này của Hàn Phong để cho tất cả mọi người đều đồng tình. Chiến đấu tuyến đầu, nếu bất hạnh hi sinh, không đồng nghĩa sẽ bị bỏ lại.

Đây là Hi Vọng Trấn.

Người trước sẽ dùng mạng để xây đắp cho hi vọng của người sau.

Đặc biệt là Mã Mộng Đình hai mắt đã sớm ẩm ướt. Hai đội viên trong số ba đội viên hi sinh nằm ở tiểu đội của nàng. Là do nàng tắc trách, gặp một đầu F1 nhưng cường ngạnh t·ấn c·ông, không kịp cầu viện Ngô Soái…

Cho đến hiện tại, tiếng kêu khóc thảm thiết của con trai đội viên kia vẫn khiến cho nàng đau đớn tới tột cùng.

Nàng thầm thề, tương lai tuyệt đối sẽ không để cho đội viên dưới trướng gặp phải nguy hiểm vì sai lầm của bản thân nữa.

——

Cho tác xin 1 like có được không :3