Mà cách ứng xử của Hàn Phong cũng khiến Mã Mộng Đình tâm phục khẩu phục. Tương lai nếu nàng hi sinh, Đinh Vũ, Đinh Tịnh Nhi hai đứa con sẽ không bị tận thế tàn khốc này nghiến nát.
Chu Vấn cũng là nắm chặt hai tay ngồi đó, không còn nửa điểm kêu gào nhiệt huyết như trước nữa. Một đột viên hi sinh còn lại chính là ở tiểu đội của hắn, là do hắn không để ý trạng thái của người kia, để họ mơ hồ cạn kiệt thể lực, đột nhiên gục xuống ngất xỉu, bị thây ma nhào tới cắn c·hết…
Hậu quả của việc quyết tâm dẫn đầu, cùng với một khắc bất cẩn sai lầm của tiểu đội trưởng là vô cùng lớn.
- Thương Đình… Tôi xin lỗi, tôi sẽ dẫn dắt con trai anh trở thành tiểu đội trưởng thứ bảy…
Chu Vấn nghiến răng thầm thề, hắn không thể trả mạng lại cho Thương Đình, nhưng có thể giúp đỡ bảo hộ con trai Thương Nhai của đối phương, coi như chuộc lại một phần lỗi lầm.
Tiếp sau đó, Phương Tường, Liễu Huyên và Tạ Hàm Hương lần lượt báo cáo các hạng mục công việc.
Phương hướng dẫn tới phía ký túc xá cảnh sát cơ động kia bắt đầu được triển khai xây dựng phòng tuyến hòng ngăn chặn thây ma lại. Hàn Phong hiện nay coi nơi đó là mối uy h·iếp hàng đầu, chắc chắn phải phòng bị ngay từ bây giờ.
Somg song với cuộc họp trong trụ sở chính, ba cái nhân viên công tác cũng đang làm nhiệm vụ phổ biến một phần nhỏ chiến báo cùng ban thưởng, đền bù đến cho cư dân Hi Vọng Trấn.
Một người trong đó chính là Cao Trác. Hắn dù không quá ưa thích công việc hiện tại, nhưng coi như cuộc sống trôi qua tương đối an ổn.
Phương Tường sau khi biết thân thế của hắn cũng hết sức tạo điều kiện, để cho hắn đãi ngộ rất khá, thường ngày cũng không gặp nguy hiểm hay vất vả gì.
Lúc này bản thân đứng trước gần 200 người đọc thông cáo trong tay, hắn đáy lòng không khỏi dâng lên phức tạp.
Tận thế, thật sự là khốn đốn.
Từng lạng gạo đều được cân nhắc, từng điểm chiến công đều được giành giật, mạng người được đổi lấy bằng 10 cân lương thực, quá tàn khốc.
Hắn cũng không khỏi dâng lên chút bội phục nho nhỏ với Hàn Phong. Người kia nhìn qua có vẻ khó ưa khó gần, nhưng ngược lại cách làm người cũng không phải quá tệ. Thưởng phạt phân minh, tất cả chi tiết đều rõ ràng rảnh mạch, không thể chê được điểm nào.
Nếu là cha hắn ở đây, chưa chắc đã có thể làm được như vậy…
Một trung niên nam tử nhìn bảng bố cáo bên trên, trầm giọng nói với người bên cạnh:
- Lão Dư, có lẽ tôi sẽ đăng ký đội viên dự bị chiến đấu…
Người bên cạnh hắn lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì, lão Hạ, anh đùa sao, kia thật sự quá nguy hiểm.
Trung niên nam tử lắc đầu, giọng nói tràn đầy quyết đoán:
- Nếu tôi sống như hiện tại, hai đứa con tôi sẽ đói ăn, ngày một đói, thẳng tới khi không còn sức lực giãy dụa, ngay cả đi đào rau dại cũng không có sức... Nhưng nếu tôi tham gia chiến đấu, chẳng may có lỡ c·hết đi, vậy con tôi sẽ có được chu cấp, sẽ có được hi vọng…
Hi Vọng…
Hai từ này quanh quẩn ở một góc nhỏ, sau đó âm thầm lan rộng ra toàn bộ Hi Vọng trấn.
Bọn họ thấy được một điểm nhỏ hi vọng giữa tận thế tàn khốc này.
Bọn họ có thể c·hết đi, nhưng hi vọng sẽ được truyền lại cho người thân sau lưng.
Không chỉ lão Hạ, vài người khác cũng bắt đầu quyết tâm, trực tiếp tiến lên trao đổi với nhân viên hậu cần.
Hàn Phong đứng trước 5 đội ngũ chiến đấu, một tay giơ lên Trảm Mã Đao level 2, trầm giọng nói:
- Thứ này gọi là trảm mã đao, hẳn nhiều người cũng biết uy năng cùng tác dụng của nó. Có nó, mọi người sẽ tăng thêm hi vọng tiến xa hơn, trở thành người nắm giữ sức mạnh.
Những đội viên bên dưới đều là ánh mắt hau háu thèm muốn nhìn chằm chằm thanh đao trong tay Hàn Phong. So với nữ nhân, tiền tài, tất cả đều không vượt qua nổi vật này.
Nhất là mấy tiểu đội trưởng như Lục Đại Nguyên, Từ Thôi, Kiều Ti Vân đều là đáy lòng khát vọng mãnh liệt. Bọn họ cần thứ kia để tiến xa hơn các đội viên khác, củng cố vững chắc địa vị hiện tại. Bằng không, rất có thể bị người tới sau đánh rớt.
Đây là thanh đao chém ra con đường phi phàm giả, không có ai là không hi vọng sở hữu.
Hàn Phong thấy hoả hầu đã đủ, hắn nghiêm túc nói:
- Người dẫn đầu chiến công sau 3 ngày tiếp theo sẽ được ban thưởng đao này. Người thứ hai, ban thưởng 1 nhẫn sức mạnh. Người thứ ba, ban thưởng 1 ủng gia tốc. Người thứ tư một khẩu MP5A3 cùng 100 viên đạn! Tất cả đều là sở hữu vĩnh viễn!
Tuyên bố của Hàn Phong đốt lên đấu chí sục sôi trong lòng các đội viên bên dưới. Sở hữu vĩnh viễn, đó là sở hữu vĩnh viễn!
Tính tới hiện tại, ngoài người thuộc cứ điểm cũ đi theo Hàn Phong từ đầu có thể sở hữu vĩnh viễn vật phẩm, tất cả vật phẩm còn lại từ v·ũ k·hí nóng tới v·ũ k·hí lạnh đều thuộc sở hữu của Hàn Phong.
Kia là chiến lợi phẩm của hắn khi công phá Tam Lang trại, hắn đã sớm tịch thu tất cả, hiện tại chỉ tạm thời cho đội viên mượn, có thể thu hồi bất cứ khi nào.
Nhưng nếu đạt được vật phẩm thần kỳ trảm mã đao kia, hơn nữa còn là vĩnh viễn…
Sự e ngại về việc hi sinh của 3 đội viên trước đó đã bị quét bay sạch sẽ, ai cũng đều đốt lên hi vọng cùng quyết tâm lớn lao. Người ở đây đều là kẻ lớn gan, nếu không muốn c·hết thảm, vậy cố mà đoạt tới sức mạnh lớn hơn để chống chọi.
Thanh đao kia chính là hi vọng!
Hàn Phong nhìn những ánh mắt hừng hực bên dưới thì hài lòng gật đầu, phất tay:
- Hiện tại, xuất phát!
- Rõ!
Gần 50 người leo lên 7 chiếc xe, còn có xe bọc thép với súng máy hạng nặng trên nóc băng băng chạy khỏi căn cứ.
Trong xe, Hàn Phong vừa vuốt ve trảm mã đao vừa hỏi Ngô Soái:
- Đệ đoán tiểu đội trưởng tiếp theo là ai?
Ngô Soái xoa xoa cằm:
- Đào Đại Tư.
Đại nãi tử Đào Đại Tư bụng béo mặt rỗ kia dưới sự bồi dưỡng ban đầu của Hàn Phong, hiện tại đang xếp thứ 4 trong tổng xếp hạng chiến công. Nàng ta và Chu Vấn chung một tiểu đội, có thể nói là hai ngôi sao sáng nhất đứng ở tuyến đầu.
Hàn Phong nhếch miệng, có chút phân vân, sau đó cười nói:
- Làm một cái đánh cược đi. Ta đoán sẽ là Lưu Giang.
Lưu Giang là một tàn binh bại tướng dưới thời Tam Lang hội, bị Nhạc Sơn và Lục Đại Nguyên ép hàng, hiện tại gã đang thuộc biên chế tiểu đội của Châu Lam.
Ngô Soái hứng thú hẳn lên, hắn lập tức ngồi thẳng người hưng phấn đáp:
- Được, tiền cược là gì?
Hàn Phong nhìn về phía siêu thị Thanh Hà, thản nhiên nói:
- Quyền ưu tiên lựa chọn chiến lợi phẩm.
- Được lắm. Đệ sẽ thắng!
- Haha, chưa chắc…
Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì mồi. Hàn Phong và Ngô Soái đã thả mồi, việc công phá siêu thị Thanh Hà, người phía dưới sẽ không ai là không muốn ra sức.
Người thể hiện tốt nhất, đoạt được đao này, vậy sẽ là tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu tiếp theo.
Đây là tác dụng của đoàn đội. Nếu chỉ có 2 người, hắn và biểu đệ rất khó mà hoàn thành các loại mục tiêu. Nhưng với hệ thống gần 200 người hậu phương và 50 đội viên chủ chiến hợp lực, bọn họ có thể trong 3 ngày công phá siêu thị kia!
Đó hẳn cũng là lúc Ngô Soái đạt cấp 10, có cơ hội khiêu chiến nhiệm vụ tiêu diệt 3000 thây ma.
Mà bản thân Hàn Phong cũng có dự cảm mãnh liệt rằng nhiệm vụ tiếp theo của hắn cũng xoay quanh dị biến thây ma ở phía bờ đông sông Lệ Giang, phương hướng trực chỉ trung tâm huyện Liễu Lâm.
Đoàn xe chạy mấy trăm mét đã tới tiền tuyến hồi trưa, mười mấy thây ma không đáng kể chui qua khe hở giữa hai xe tải, đang bồi hồi du đãng.
Chu Vấn là người đầu tiên nhảy xuống xe Jeep. Hắn rút trảm mã đao chỉ thẳng về phía trước hô lớn:
- Anh em của tôi, g·iết!
- Giết!
9 đội viên dưới trướng hắn đều điên cuồng hô lên, người nào người nấy mặt mày hung thần ác sát tựa như thổ phỉ, cả đám nhanh chóng nhảy vào đám thây ma, triển khai chém g·iết kịch liệt.
Chỉ qua mười mấy giây, đám thây ma lọt lướt đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đây là tác dụng của đoàn đội.
Hàn Phong và Ngô Soái bước xuống xe bọc thép, sau đó cả hai nhún người nhảy lên nóc xe tải, nhìn về thi đàn đông đúc trước mặt.
Đặc biệt là ngay sát vách xe tải, thây ma chen chúc chật như nêm cối, bọn chúng dựa vào chen lấn, trong hai tiếng nghỉ trưa đã đem xe tải đẩy lùi mười mấy mét về phía sau.
Hàn Phong nheo mắt, đám thây ma đúng là sinh vật kỳ dị. Đồng bạn c·hết nhiều như vậy, bọn chúng không có nửa điểm sợ hãi.
Ngô Soái cũng không nhịn được da đầu có chút tê dại. Nhiều thây ma như vậy, thật sự là kinh khủng.
Tất cả khu vực quanh đây gần 1 cây số mới có khoảng 900 thây ma, nhìn đã là chi chít chật chội, vậy gấp hơn 3 lần lên là 3000 thây ma sẽ là cảnh tượng thế nào…
3000 thây ma…
Hàn Phong xoa nắn cổ tay, cười hứng thú nói:
- Ta mới tiến giai kỹ năng, để ta thử uy lực một chút.
Ngô Soái hắc hắc đáp lại:
- Cái này coi như đệ bù lại thất bại cá cược của huynh.
Hàn Phong không nói nhiều nữa, giơ bàn tay phải lên, một băng cầu nhỏ xíu chớp mắt xuất hiện.
Băng cầu bằng một tốc độ kinh khủng lớn lên. Chỉ sau mấy giây, nó đã to bằng nồi cơm điện.
Sau đó là thêm 2 băng cầu như vậy xuất hiện.
3 băng cầu này tiêu tốn tổng cộng 20 thể lực, 31 trí lực của Hàn Phong.
Hắn lập tức ném ba băng cầu về phía trước theo hình hình tam giác, chúng nó bay được nửa đường, bất chợt rắc một tiếng nứt nẻ, sau đó mạnh bạo vỡ tan.
Ầm ầm ầm…
Ba cái âm thanh nổ tung tựa như lựu đạn vang lên. Ba quả cầu băng tan rã thành ba đám mây băng sương bao trùm xuống dưới. Trong phạm vi hơn trăm mét, tất cả mọi vật đều nhanh chóng đông kết.
Rắc… Rắc rắc… Rắc…
Từng thây ma một động tác chậm dần rồi cứng đơ, sau đó là da thịt toàn thân hiện lên màu bạch sắc, răng rắc nứt nẻ, sau đó liên tiếp vang lên thanh âm lụp bụp vỡ tan.
Đầu, cổ, ngực, tay chân, tất cả đều nứt nẻ rồi vỡ tan.
800 thây ma ban đầu, có gần 1/3 lập tức mất đi sinh mạng.
Một cơn gió thổi qua, đem hơi lạnh thổi khắp chiến trường.
Đội viên phía sau Hàn Phong còn chưa kịp chuẩn bị, ai nấy đều co rúm người lại, hàm răng lập cập va vào nhau như bị ném vào bắc cực.
Mà không khí xung quanh quả thật cũng rét lạnh tới vô cùng.