Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 77: Trang bị level 4



Chương 77: Trang bị level 4

Châu Lam khẽ vuốt tóc, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Phong nghiêm túc nói:

- Hàn Phong, anh sẽ không trở về dưới sự bảo hộ của chính phủ đúng không?

Hàn Phong nheo mắt nhìn Châu Lam, trong lòng cân nhắc tình huống của nàng ta, sau đó cân nhắc mục đích của câu nói này.

Nhưng hắn cân nhắc không ra. Hắn không hiểu rõ Châu Lam, quá thiếu dữ kiện.

Xuất thân từ một tên nhân viên văn phòng của công ty l·ừa đ·ảo, Hàn Phong tất nhiên sẽ không tham gia vào đoạn hội thoại của bất kỳ ai nếu không nắm chắc. Hắn chỉ thản nhiên hỏi ngược lại:

- Ai bảo cô thế?

Không khẳng định, không phủ định, đặt bản thân nằm ngoài nội dung cuộc trò chuyện, quay mũi giáo về phía đối phương, kiên nhẫn chờ cơ hội phản kích.

Châu Lam nghẹn lời. Ai bảo nàng thế? Chuyện này có người dám công khai bàn luận sao?

Nàng do dự một chút, đành phải trả lời:

- Là trực giác của tôi… Ít nhất, anh sẽ không quay về dưới trướng chính phủ ngay lúc này, đúng chứ?

Hàn Phong bưng tách trà xoài lên, nhàn nhã hỏi lại:

- Hiện tại có muốn đi nữa thì liệu có thể trở về sao?

Thây ma tràn lan, cầu Lệ Giang bị chặn đứng, một nhóm nhân viên chính phủ b·ị đ·ánh bại bỏ chạy tứ tán. Dẫu có muốn cũng không thể thực hiện.

Hai câu hỏi liên tiếp không đạt được lời giải đáp, Châu Lam có chút bất lực thở dài. Nàng cân nhắc hồi lâu, vẫn là chọn bộc lộ nội tâm bản thân.

- Ngày đầu tiên dị biến, tôi có dùng gậy đ·ánh c·hết một thây ma. Thây ma kia tên là Bằng Thành. Đó là con trai của Bằng Công, thị trưởng thành phố DH…

Hàn Phong nhướng mày, cẩn thận nhớ lại, quả thật là có việc này.

Khi đó cái tên Hứa Dương kia còn nói nếu là hắn, hắn cũng không dễ dàng gõ c·hết Bằng Thành. Hoá ra cái đầu thây ma kia lại có lai lịch lớn tới vậy.

Thị trưởng thành phố DH, quả thật chức vụ lớn. Nếu coi tỉnh DG như một trường học thì thị trưởng thành phố DH cũng xem như một trong ba phó hiệu trưởng.

Nhưng hắn vẫn lẳng lặng lắng nghe Châu Lam trình bày tiếp.

- Bằng Công là người tâm ngoan thủ lạt, lại nổi tiếng bao che khuyết điểm. Nếu biết có người gõ c·hết con trai độc nhất của ông ta, vậy tuyệt đối sẽ không buông tha đối phương. Tôi từ chỗ nhân viên chính phủ kia biết, Bằng Công vẫn còn sống sót, hiện tại đang ở vùng an toàn quận Xuân Hà…

Hàn Phong nháy mắt hiểu ra. Hoá ra Châu Lam sợ lão già kia sẽ báo thù.

Lão ta là thị trưởng, kể cả không phải người phi phàm thì cũng có quyền hạn điều động người phi phàm chính phủ, q·uân đ·ội, cảnh sát. Một “người phi phàm hoang dã” như Châu Lam không thể nào phản kháng.

Nếu rơi vào trong tay Bằng Công, kết cục của Châu Lam thê thảm khó có thể nghĩ.

Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, Hàn Phong hứng thú nhìn nàng ta hỏi:

- Vậy là cô muốn làm phản lại chính phủ?



Châu Lam đảo tròng mắt, cũng rất khôn ngoan mà đáp lại:

- Tôi trước đó có nói nợ anh một ân tình… Tôi dự định trả xong ân tình sẽ tính tiếp.

Hàn Phong thiếu chút đã đập bể cái chén trong tay. Nữ nhân này trước đó hứa hẹn ân tình, kết quả chưa trả được gì cả liền muốn đem rắc rối tới, ký sổ nợ tiếp lần hai.

Đi cầu tình người khác còn nói theo cách rất chính nghĩa lẫm nhiên.

Bất quá nàng ta trải lòng để Hàn Phong sơ bộ nắm được lòng người tại trấn Hi Vọng.

Trong số mấy tiểu đội trưởng mà hắn đề bạt, Chu Vấn, Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân ba người này, người nào cũng đều là thành phần bất hảo hoặc có tư tưởng phản nghịch rất lớn, khẳng định sẽ ủng hộ bọn hắn trong bất kỳ quyết định nào.

Ba tiểu đội trưởng này toàn bộ nằm dưới sự chỉ huy của Ngô Soái.

Hiện tại liền có thêm Châu Lam.

Đây là dấu hiệu tốt.

Hàn Phong liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói:

- Tôi không cần người khác trả ân tình. Tôi chỉ cần người nợ ân tình.

Châu Lam cắn môi, cố gắng suy xét ý tứ trong lời nói của Hàn Phong… Nàng hiểu chỉ cần bản thân đoán sai, làm ra quyết định sai lầm, kia đồng nghĩa với hi vọng cũng bị dập tắt.

Cách làm người của Hàn Phong rất đơn giản. Ai không có tác dụng, vậy thì đi đào đất.

Không cần trả, chỉ cần nợ… Nợ? Nợ thì phải trả, nếu không trả…

Hàn Phong lẳng lặng chờ đợi Châu Lam suy nghĩ. Nếu nàng ta quá ngu, hắn sẽ lập tức bắt trói lại, sau đó cùng với Bằng Công kia làm một cái giao dịch.

Dù sao giá trị của phần ân tình đó khẳng định lớn hơn giá trị của phần ân tình Châu Lam có thể báo đáp.

Hai phút trôi qua, Châu Lam bỗng thở ra một hơi. Nàng từ trên ghế đứng dậy, cúi người chào Hàn Phong, trầm giọng nói:

- Đại đội trưởng, tôi nguyện tuyệt đối trung thành với anh, có thể vì anh mà làm bất kỳ chuyện gì.

Nếu không trả, vậy thì mãi mãi mang nợ.

Nàng thà nợ Hàn Phong còn hơn rơi vào tay Bằng Công.

Tất nhiên nếu bị dồn vào đường cùng, nàng sẽ không chút do dự trốn khỏi trấn Hi Vọng, lưu lạc bên ngoài chạy khỏi đuổi bắt, thậm chí là trực tiếp t·ự s·át.

Hàn Phong nhếch mép, xem ra cái nữ nhân này cũng khá thông minh nhanh nhạy. Hắn thản nhiên nói:

- Một lát nữa cô tới chỗ của Phương Tường, nói lão từ kho hàng lấy ra 2 gậy bóng chày, 1 trảm mã đao. Cũng từ chỗ của Trần Diệu Âm nhận 2 đội viên dự bị tinh nhuệ nhất.

Nghe thấy lời dặn dò của Hàn Phong, Châu Lam không khỏi thở phào, cơ thể thoáng chốc thả lỏng.

Hàn Phong xem như đã chấp nhận nàng, còn cho nàng thêm lực lượng.

Nàng vội vã tươi cười đáp lại:



- Tôi đã rõ. Cảm tạ anh.

Sau khi thoả thuận xong, Châu Lam cũng không làm phiền thêm nữa, lập tức xoay người rời đi.

Nàng phải tìm cách tẩy não đội viên dưới trướng, người nào không thuận theo, vậy trực tiếp đào thải.

Có thêm 1 thanh trảm mã đao, nàng sẽ suy xét nên trao cho người nào. Ừm, cái tên Lưu Giang kia giống như rất cố gắng…

Sau khi Châu Lam rời đi, Hàn Phong giãn ra hai vai, tuỳ tiện nói:

- Xuân Hoa, Xuân Thu, vào đi.

Nghe được lệnh của hắn, hai cái nữ tử hầu cận theo đó nối đuôi nhau đi vào.

Trạng huống buổi trưa không làm cho bọn họ nhụt chí, trái lại càng khiến họ hiểu rằng Hàn Phong rất dễ sống chung. Xuân Thu mặc một bộ y phục màu hồng phấn tựa như cánh bướm, Xuân Hoa bên kia còn táo bạo hơn, nàng ta mặc đồ ngủ mỏng manh gần như xuyên thấu.

Mà bên trong chính là cái loại đồ lót ba mảnh khiến nam nhân xịt máu mũi.

Hàn Phong thản nhiên tiêu tốn 2 trí lực kích hoạt Phá Tâm Linh nhằm ổn định tinh thần, sau đó chỉ tay vào 4 cái thẻ bài trên bàn nói:

- Tiếp tục, mỗi người hai tấm.

- Dạ.

Xuân Hoa thấy đối phương rõ ràng có nhìn qua bản thân lại còn làm như không thấy, trong lòng thầm nghĩ, lần sau liền thay loại mỏng hơn xem sao.

Nàng ta dẫn đầu tiến lên cầm lấy thẻ vật phẩm, sau đó hoá thành một đôi giày.

Hàn Phong thiếu chút đã ôm mặt đau khổ, bất quá sau khi nhìn kỹ, hắn lại cảm thấy vui vẻ không thôi.

Đây là giày phản lực level 3. Ngoài cung cấp 3 nhanh nhẹn, mỗi ngày còn có thể kích hoạt 3 lượt kỹ năng nhảy vọt, hắn đã sớm muốn tìm một đôi rồi.

Thấy Hàn Phong tâm trạng vui vẻ, Xuân Hoa cảm giác tự tin tăng lên rất nhiều. Nàng hiểu bản thân hôm nay vận khí không tệ, đã lập được một công lao nho nhỏ, lý nào lại không lập được lần hai. Bởi vậy đưa tay nắm lấy thẻ vật phẩm thứ hai, tâm thần động niệm sử dụng vật phẩm.

Một cái vòng tay màu lam nhạt nhanh chóng hình thành.

Hàn Phong nhướng mày, đây là vòng tay trị liệu level 2, hắn cũng đang đeo một cái trên tay, thường thường hiệu quả khá tốt.

Dù không thể trang bị trùng lặp nhưng cứ tích trữ lại, dùng hết lượt của vòng này lại tới lượt của vòng khác, không phải sẽ càng thêm mạnh mẽ sao.

Có được hai vật phẩm ưng ý, Hàn Phong tâm trạng vô cùng tốt.

Xuân Thu nuốt một ngụm nước bọt tiến lên, trong lòng cầu khẩn tám chục lần tổ tiên sẽ ban cho một món gì đó làm ưng ý Hàn Phong.

Ba giây sau, nàng đã mở ra một thanh trảm mã đao.

Xuân Thu không khỏi hơi bĩu môi. Dù không quá hiểu thứ này có phải rất tốt hay không, nhưng nàng và Xuân Hoa tỷ tỷ đã mở ra tới ba thanh, khẳng định không phải thứ hiếm có gì.



Hàn Phong thì rất tuỳ ý, trảm mã đao càng có tác dụng hơn vòng tay trị liệu, hắn hôm nay đã rất hài lòng. Nếu hiện tại Xuân Thu có mở ra ủng gia tốc, hắn cũng vẫn vui vẻ như thường.

Cầm lên tấm thẻ vật phẩm cuối, Xuân Thu không cầu khẩn tổ tiên nữa, trái lại cầu khẩn cái đầu lâu đỏ ngoài cửa sổ mà nàng nhìn thấy năm ngày trước.

Nó tạo ra dị biến, vậy cầu khẩn nó là tốt nhất!

Giống như cầu khẩn quả thật có tác dụng, thẻ vật phẩm ngẫu nhiên trong tay Xuân Thu phát ra quang mang chói chang khiến Hàn Phong cũng phải nheo mắt lại. 3 giây sau, trên tay Xuân Thu đã xuất hiện một khẩu súng ngắn màu đen kịt.

Hàn Phong hai mắt mở to. Súng? Mở ra được v·ũ k·hí nóng?

Hắn lập tức từ trong tay Xuân Thu tiếp lấy khẩu súng, một thông tin lập tức hiện lên trong lòng.

“Đinh! Súng diệt quỷ level 4. Ẩn chứa quang mang diệt quỷ to lớn, có thể tăng cường sát thương cho viên đạn.”

- F*ck! Trang bị level 4!

Hàn Phong cầm khẩu súng trong tay yêu thích không rời. Súng có trọng lượng khá vừa tay, báng súng có hoa văn đầu lâu đỏ, thân súng giăng kín những làm khói đen kịt như thể bị máu của ma quỷ vấy lên. Hắn mở ra hộp tiếp đạn, bên trong có 9 viên đạn loại 7.62mm đều tăm tắp.

Hắn không khỏi tự hỏi trong lòng:

“Bắn hết đạn thì sao?”

Hệ thống nhanh chóng hồi đáp:

“Đạn diệt quỷ cần lưu trữ trong súng 1 giờ để đạt hiệu quả săn quỷ. Khi sử dụng hết đạn, có thể nạp thêm đạn và lưu trữ nhằm hấp thu hiệu quả săn quỷ.”

- M*. Quá tốt rồi.

Hàn Phong thiếu chút đã hôn lên khẩu súng một cái. Ngày xưa không phải hắn từng mơ tưởng tới việc dùng súng tiêu diệt thây ma sao, hiện tại tuy 9 viên đạn này không thoả mãn tốc độ tiêu diệt thây ma, nhưng nó vẫn là lợi khí t·ấn c·ông tầm xa.

Trang bị level4, đây là trang bị level 4 đầu tiên mà hắn có được, quả thực quá tốt.

Mang theo tâm trạng hưng phấn, Hàn Phong nhìn Xuân Thu vui vẻ nói:

- Cô lập được đại công. Thế này đi, cô có yêu cầu gì, tôi sẽ đáp ứng.

Xuân Thu có chút ngỡ ngàng khi đột nhiên được Hàn Phong hứa hẹn, nàng ta hấp háy đôi mắt đen nhánh, lập tức nhanh chân ngồi vào một bên đùi Hàn Phong, ôm lấy cổ hắn nói:

- C-Chủ nhân… Người ta chỉ cần chủ nhân vui thôi…

Hàn Phong cảm nhận bộ ngực sữa cùng da thịt mát rượi của nàng ta, hạ thân không nhịn được điên cuồng nhích động.

Thật mềm.

Hắn từ balo sau lưng lấy ra một bản sách kỹ năng nhất giai gai đất. Kỹ năng này có thể triệu hồi một gai đất sắc bén đâm lên từ dưới chân mục tiêu.

- Đây là phần thưởng.

Xuân Thu vui mừng hết cỡ, vội vã dựa theo lời Hàn Phong học tập, sau đó hôn một cái lên má của hắn cười ngọt ngào nói:

- Chủ nhân, cảm ơn ngươi.

Đây là kỹ năng, là kỹ năng của người phi phàm. Nàng đã trở thành người phi phàm rồi.

Xuân Hoa nhìn thấy mà hâm mộ không thôi. Nàng ta cũng nhanh chân ngồi vào một bên đùi còn lại Hàn Phong, kiều đồn dán sát trên cự vật căng cứng, cả cơ thể đều dựa vào người hắn nũng nịu nói:

- Chủ nhân, người ta cũng chỉ mong ngươi được vui vẻ a… Đúng rồi, sinh vật băng giá này là gì vậy?