Hàn Phong hạ thân cảm nhận mềm mại bao phủ, tâm trạng theo đó trở nên rất tốt, hắn tuỳ tay nghịch mấy sợi tóc của Xuân Hoa rồi cười:
- Là một vật triệu hồi do tôi nặn ra.
Xuân Hoa há miệng kinh ngạc, sau đó tò mò hỏi:
- Chủ nhân, tại sao nó lại không có đầu?
Hàn Phong ngón tay quấn lọn tóc của nàng ta lại, thản nhiên nói:
- Vì đầu không phải điểm yếu của nó, nó cũng không cần đầu để xác định phương hướng. Tôi muốn khiến cho đối thủ không biết t·ấn c·ông nó từ phía nào, vào chỗ nào.
Xuân Hoa nheo mắt nhìn băng nô, sau đó cắn môi:
- Vậy đối thủ quyết định tung hết sức một chiêu hòng phá vỡ nó thì hỏng mất… Chi bằng chủ nhân nặn cho nó một cái đầu, khiến đối thủ ngộ nhận đầu là điểm yếu của nó, còn đánh lạc hướng hướng t·ấn c·ông của đối thủ… Sau khi đối thủ trăm phương nghìn kế đánh vỡ được đầu nó, hắn liền nhận được một cái bất ngờ. Tadaa, nó không c·hết.
Nguỵ tạo yếu điểm?
Giả trư ăn thịt hổ?
Cái này… Không chỉ băng nô, việc nguỵ tạo có thể áp dụng trong rất nhiều khía cạnh, tạo thành hiệu quả tương đối bất ngờ.
Hàn Phong nheo mắt nhìn cái th·iếp thân tì nữ trông có vẻ mềm yếu trong ngực mình. Nữ tử này, rất độc.
Lời nói của Xuân Hoa để cho hắn dâng lên rất nhiều suy nghĩ. Hắn hơi nhếch mép, từ balo sau lưng lấy ra một cuốn kỹ năng thư nhất giai “lôi cầu” cho nàng ta.
- Đây là phần thưởng cho sự nhạy bén của cô.
Hắn bây giờ đại tài khí thô, mấy cuốn kỹ năng thư nhất giai không dưới chục bản. Xuân Hoa mở ra nhiều vật phẩm giá trị, cũng đưa ra vài nhận định thú vị, hắn không ngại thưởng cho nàng tương đương với thiếu nữ Xuân Thu.
Xuân Hoa hai mắt đều cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, dựa theo lời Hàn Phong học tập kỹ năng, sau đó mạnh bạo hôn chụt một cái lên má hắn, nũng nịu nói:
- Ai nha, người ta rất yêu thích.
Cùng với lời nói, nàng ta cơ thể đều nhanh chóng dán chặt lên ngực “chủ nhân” hạ thân tại bên phía ngoài du động cọ lại cọ, đem hương vị ẩm ướt ấm áp cách hai lớp vải truyền cho tiểu Hàn Hàn
Xuân Thu cũng không chịu yếu thế, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy vai hắn, khuôn mặt xinh đẹp rúc vào ngực hắn, còn mơ hồ kêu lên mấy thanh âm kỳ quái khiến người ta gần như phát điên.
Hàn Phong cười khổ, cứ thế này, hắn sẽ bị đôi nữ tử này làm cho trầm luân mất.
Nhẹ nhành đẩy cả hai ra, hắn thản nhiên ra lệnh:
- Ra ngoài đi, làm quen kỹ năng một chút. Sau này an toàn của tôi còn nhờ hai cô bảo vệ đấy.
Xuân Hoa cùng Xuân Thu nhìn nhau, không hẹn mà cùng dâng lên một suy nghĩ:
Lần sau có thể tiến xa hơn.
Nhưng hôm nay đến đây đã làm cho bọn họ rất thoả mãn rồi, nhanh chóng tuân theo lời Hàn Phong lui ra ngoài. Mỗi người được một bản kỹ năng thư, bọn họ đã trở thành người phi phàm rồi sao?
Lựa chọn hầu hạ Hàn Phong quả nhiên mang tới kỳ ngộ to lớn.
Hàn Phong sau khi đuổi hai cái nữ tử đi, kết quả phải tự mình chuẩn bị nước tắm, cái này để cho hắn có chút khóc không ra nước mắt.
Nửa chớp mắt sau, băng nô bước từng bước tiến lên giúp hắn xả nước nóng, tới khi chuẩn bị xong, nó cũng tan chảy toàn bộ.
Băng nô này tiêu tốn 1 thể lực, 2 trí lực để triệu hồi ra, sau khi triệu hồi nó không tiêu tốn tài nguyên thêm nữa. Chỉ là triệu hồi càng nhiều, hắn cần càng nhiều phân tâm đi chỉ đạo, mà điểm trí lực cao thấp cũng quyết định việc thao túng được bao nhiêu băng nô.
Về phần uy lực, haha…
Hàn Phong thoải mái ngâm mình trong bồn tắm tới khi nước lạnh đi hắn mới chịu đứng lên. Thể lực, trí lực đều được phục hồi tương đối.
Hắn mặc lên y phục chiến đấu, cũng không có rời xa căn cứ mà chạy tới dãy nhà sát bên ngoài ký túc xá, nơi này đang có hơn 20 đội viên đang tụ tập. Dưới ánh nắng chiều dần tắt, bọn họ đang luyện tập các động tác cách đấu cơ bản.
- Hây… Hây… Hây…
Từng đội viên đều ướt đẫm mồ hôi, đao kim loại trong tay vung lên, chém ngang rồi lại bổ dọc, liên tiếp từ các góc độ khác nhau vụt vào hình nộm trước mặt.
Bên cạnh bọn họ, Trần Diệu Âm dáng người cao gầy lạnh lùng nhìn quanh, nhanh chóng chỉ ra thao tác sai của từng người.
Đao thế chém vào đâu, từ góc độ nào, dùng lực bao nhiêu, chém xong thu lại thế nào, dùng đao đỡ đòn thế nào, tất cả đều được Trần Diệu Âm tỉ mỉ truyền đạt.
Hàn Phong đứng nghe một lúc cũng rất có tâm đắc, thầm nghĩ từ ngày mai phải áp dụng vào thực chiến, cùng với đó thi thoảng còn phải chạy đến đây nghe giảng.
Bảo hắn gõ bàn phím, làm giấy tờ, soạn hợp đồng, hắn rất tự tin. Nhưng bảo hắn đánh chém hợp cách, ha, kia hoàn toàn là bản năng, dựa vào tốc độ cao và sức mạnh lớn áp đảo mà thôi.
Nếu hai người có chỉ số ngang nhau, Hàn Phong sẽ bị Trần Diệu Âm đánh cho tơi bời hoa lá.
Thấy Hàn Phong, đám đội viên đều vội vã dừng lại lộn xộn cất tiếng chào, mà Trần Diệu Âm cũng giật mình nhìn qua, sau đó luống cuống giơ tay lên nói:
- Nghỉ ngơi một chút.
Nàng ta bước tới bên cạnh Hàn Phong cúi người chào theo tiêu chuẩn.
- Đại đội trưởng.
Vừa rồi nàng quá tập trung nên không thấy Hàn Phong đi tới. Hơn nữa thượng cấp đột xuất kiểm tra, đội viên do nàng huấn luyện lại ào ào chào hỏi như cái chợ vỡ, không có một chút chính quy nghiêm chỉnh nào. Việc này khiến cho nàng có chút xấu hổ.
Hàn Phong gật đầu, thản nhiên nói:
- Công việc có khó khăn gì không?
Trần Diệu Âm báo cáo chi tiết công tác, từ biểu hiện của mấy người ưu tú, điểm mạnh điểm yếu của toàn bộ đội viên, hạn chế trong tư duy thực chiến, vấn đề tâm lý khi đối diện thây ma… Vấn đề quan trọng nhất nàng báo cáo sau cùng.
- Đại đội trưởng, tập luyện cường độ cao cần rất nhiều năng lượng.
Hàn Phong trong lòng cười khổ, đây là đòi ăn một cách tế nhị sao. Giới quý tộc quả nhiên có sự khác biệt.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Một lát nữa cô trình bày vấn đề này trong cuộc họp.
- Vâng.
Nhìn Hàn Phong đi xa, Trần Diệu Âm ánh mắt xẹt qua tinh quang nhàn nhạt. Nam nhân này, luôn rất dân chủ.
Hàn Phong đi thêm 100 mét nữa, đây là nơi tiểu đội của Tạ Hàm Hương đang hoạt động.
Một bức tường tạo thành những bao tải đất cao 1 mét đang được dựng lên, ngay trước bức tường là một cái hào sâu hơn 1 mét, cả bức tường lẫn chiến hào đều sẽ sớm mở rộng.
Đây là một trong ba bức tường ngăn chặn ba con đường tới từ phía ký túc xá cảnh sát cơ động.
Khu vực này có gần 40 người miệt mài đào xúc, trong đó có cả trẻ con, người già, tốc độ tổng thể tương đối chậm chạp.
Mỗi ngày làm việc 12 tiếng mới đủ ăn no, dù là ai cũng không nhiều năng lượng như thế.
Thấy Hàn Phong tới, vài người từng thấy rõ hắn vội vã lên tiếng chào hỏi.
Hàn Phong giơ tay xem như đáp lại, nhanh chóng tới bên cạnh Tạ Hàm Hương.
Vị tiểu đội trưởng này cũng đang tự mình cầm một cái xẻng xúc đất. Dù tốc độ của nàng không cao, hiệu quả không lớn lắm, nhưng chỉ cần nhìn vào đó thì không ai có thể bắt bẻ gì được.
Thế đạo hỗn loạn, một chức lãnh đạo nho nhỏ cũng không đơn giản, phải cố mà nắm giữ cho chặt.
Thấy Hàn Phong tới, Tạ Hàm Hương vội đặt xẻng xuống, ra hiệu cho đội viên khác thế chỗ, chính mình tay đầy bùn đất tiến tới cúi chào:
- Đại đội trưởng.
Hàn Phong gật gật đầu hỏi thẳng:
- Có khó khăn gì không?
Tạ Hàm Hương do dự một chút rồi nói:
- Hiệu suất công việc không cao, ai cũng đều uể oải chán nản chờ tới giờ cơm… Cũng là do tôi đôn đốc chưa chu toàn…
Hàn Phong vẫn một câu nói cũ:
- Vấn đề này, cô trình bày trong cuộc họp tối nay.
- Dạ…
Sau khi lướt qua khu vực đào đất, Hàn Phong trở về bên phải căn cứ.
Nơi này có một khoảng sân rộng và 5 bia tập bắn, hơn 20 đội viên thuộc đội chiến đấu chủ lực đang tập luyện, thi thoảng lại có 1 tiếng súng vang lên, ai nấy đều tràn đầy hào hứng.
Họ tập luyện chủ yếu là tư thế ngắm bắn, góc độ ngắm bắn, cách cầm súng tinh chuẩn, cách tính toán khoảng cách, cách né tránh sau công sự… Về phần bắn thật, rất hạn chế.
Giáo quan phụ trách việc này chính là Nhạc Sơn.
Ngoài ra còn có phó giáo quan Tường Vi.
Đội ngũ tập luyện bắn súng hào hứng như vậy, có đến tám phần mười bởi vì sự xuất hiện của vị phó giáo quan này.
Tường Vi quá xinh đẹp. Sau khi nhận được đãi ngộ cấp cao, ở nơi ở ổn định, ăn thực phẩm tốt nhất, tắm nước nóng hàng ngày, nàng ta đã toả ra hào quang vốn có của mình. Hàn Phong chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả:
Kinh diễm.
Hắn hoài nghi nếu chẳng may trước đó nàng bị Tam Lang Hội bắt được, hẳn là ba tên não cơ bắp kia sẽ tranh nhau tới sống c·hết chỉ vì cái nữ nhân này.
Tất nhiên cũng có khả năng cao nàng sẽ bị biến thành công cụ tiết dục cho cả ba cùng một lúc.
Cái khí chất cao quý như ẩn như hiện kia không khác nào t·huốc p·hiện đối với nam nhân. Bất kể có là tầng lớp cao hay tầng lớp thấp, người nào cũng muốn lao lên hưởng dụng một phen, phát tiết hắc ám mà thô bạo chà đạp.
Tất nhiên không bao gồm Hàn Phong, hắn vừa tiêu tốn 1 trí lực cho kỹ năng Phá tâm linh. Nếu còn bị mê hoặc, hắn nên đâm đầu vào bông t·ự s·át tốt lắm.
Thấy Hàn Phong tới, cả Nhạc Sơn lẫn Tường Vi đều ra hiệu cho đội viên nghiêm chuẩn cúi chào.
Sau khi thủ tục xong xuôi, Hàn Phong cũng không có tiến hành hỏi han công việc đối với bọn họ mà trực tiếp rút khẩu Desert Eagle ra rồi nói:
- Huấn luyện cho tôi một chút.
Nhạc Sơn trầm ngâm sau đó đáp lại:
- Thật ra với loại súng ngoại nhập này thì tôi không quen thuộc lắm. Tường Vi tiểu thư, nhờ cô giúp đại đội trưởng.
Tường Vi thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn Hàn Phong làm động tác mời:
- Chúng ta tới bia tập bắn số 3.
Hai người đi tới bia tập bắn số 3. Phía xa 30 mét là một tấm sắt được gò ép cơ bản thành hình nhân loại, nhìn qua có chút méo mó, trái lại trông thực giống tư thế bình thường của thây ma.
Tường Vi rút từ bên hông ra một khẩu súng lục. Đây là khẩu M17 mà Hàn Phong đã theo thoả thuận trao cho nàng lần đầu gặp mặt. Nàng ta bắt đầu giảng giải chi tiết cách cầm súng, tư thế đứng, tư thế ngắm bắn, thủ thuật hạn chế độ giật, thủ thuật tính toán khoảng cách, cách đoán định hướng di chuyển mục tiêu, các bộ vị trọng yếu…
Hàn Phong lắng nghe rất chăm chú. Mặc dù hắn đã trải qua nghĩa vụ quân sự, thế nhưng kiến thức của Tường Vi luôn luôn mới mẻ và giá trị.
Sau đó là đến giai đoạn tập bắn. Hàn Phong bắn ra 7 viên đạn, viên nào cũng bị Tường Vi nhắc nhở, chính đốn, yêu cầu điều chỉnh. Tiêu chuẩn của nàng ta vô cùng cao, mà Hàn Phong cũng không hề tiếc đạn, sau khi bắn khoảng 40 phát thì hắn mới chịu ngừng lại.
Tường Vi nhìn bia tập bắn, sau đó nhìn Hàn Phong, có chút tức giận nói:
- Đại đội trưởng, anh có thật đã từng dùng súng không vậy? Nếu để chấm điểm, tôi sẽ cho anh 1 điểm.
Hàn Phong cười tươi nói:
- 10% là tốt rồi.
10% nghe qua rất cao, không hề mất mặt.
Tường Vi liếc hắn, thản nhiẻn dội một gáo nước lạnh: