Đối với việc này, Hàn Phong chỉ có thể cười gượng. Hắn rút khẩu súng diệt quỷ level 4 ra đưa cho nàng ta rồi nói:
- Vậy mời Tường Vi giáo quan triển lộ quyền cước.
Tưởng Vi đầu tiên là không để ý lắm, tiếp nhận khẩu súng lục đen nhánh từ tay Hàn Phong, sau đó nàng khuôn mặt biến thành ngơ ngác, miệng nhỏ há lớn thốt lên:
- Đây… Đây… Trang bị level 4…
Nàng tiếp xúc nhiều người như vậy, tất nhiên có kiến thức nhất định. Theo nàng biết, trang bị level 3 đã là cao nhất rồi.
Hàn Phong vội vã giơ tay bịt miệng của nàng ta lại, nhỏ giọng nói:
- Nói bé một chút, em họ của tôi rất mê súng ống.
Thấy khuôn mặt đối phương có chút kỳ quái, hắn sáng suốt vội vã buông tay, sau đó làm như không để ý mà chỉ tấm bia nói:
- Bắn đi.
Tường Vi liếc nhìn Hàn Phong, tức giận nói:
- Hàn tiên sinh, chủ động bịt miệng phụ nữ là hành động không thân sĩ… Không, là thô lỗ, lưu manh.
Hàn Phong cười gượng, thành khẩn đáp:
- Ách… Được rồi, tôi xin lỗi vì không thân sĩ… Tôi chỉ là một công dân bình thường, không hiểu những điều này. Lần sau tôi sẽ chú ý.
Thấy thái độ của đối phương không giả dối, Tường Vi mới hừ nhẹ một tiếng, cẩn thận kiểm tra súng trong tay.
Càng nhìn nàng càng không nhịn được xuýt xoa. Súng này thật sự quá tốt.
Thiết kế chuẩn xác, trọng lượng vừa phải, kết cấu tinh xảo.
Pằng pằng pằng pằng…
Tường Vi bắn liền một lúc 9 viên đạn mới dừng lại. Hàn Phong nheo mắt nhìn bia ngắm số 3 xa xa, 7 viên 10 điểm, 2 viên 9 điểm.
Thật sự là kinh khủng.
Tường Vi vuốt ve thân súng, rất nghiêm túc đánh giá:
- Uy lực lớn hơn Desert Eagle một chút, ừm, khoảng 11%. Độ chính xác cực kỳ cao, gần như đường đạn không có một chút độ lệch nào. Độ giật tương đối lớn, nhưng vẫn nhẹ hơn D.E. Kết cấu súng bên trong có lẽ rất ổn định khiến cho tốc độ xả đạn lớn, nếu có kỹ thuật có thể trong 3 giây xả toàn bộ 9 viên đạn. Độ ồn ngược lại rất thấp, thật giống như được lắp giảm thanh vậy…
Tường Vi là người có nghề, nhận xét rất chuẩn xác. Hàn Phong nghe xong cũng không khỏi dâng lên kỳ vọng với trang bị level 4 này.
Tường Vi dừng một chút, vuốt ve thân súng rồi nói tiếp:
- Có điều chất lượng không phải tuyệt đối hoàn hảo, chỉ đạt 99,3% độ mới, có lẽ đã qua sử dụng. Ừm, nhưng không ảnh hưởng gì tới uy lực hay độ chính xác. Chất liệu cấu thành kỳ quái khiến nó có thể bắn 10.000 viên đạn nữa mà không có vấn đề.
Hàn Phong nghe nàng ta nói vậy, đồng tử lập tức thu nhỏ thành hình mũi kim.
Nhưng hắn nhanh chóng ổn định tâm thần, thản nhiên đáp lại:
- Haha, chỉ cần bắn được liền tốt rồi, tôi hôm nay cũng bắn nó rất nhiều, chắc bắn sai cách nên làm nó hư hao… Cảm ơn cô…
Tường Vi trả lại súng cho Hàn Phong, cười nói:
- Anh phải chăm chỉ luyện tập mới không lãng phí hào quang của nó.
Hàn Phong tiếp nhận khẩu súng, nhét nó vào bao da, nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ cố gắng. Về sau còn làm phiền cô nhiều lần.
Tường Vi khẽ vuốt tóc, giống như tuỳ ý mà nói:
- Không có gì, chỉ cần mục tiêu trở về căn cứ chính phủ của anh vẫn đi đúng hướng, tôi vẫn sẽ hỗ trợ hết mình.
Hàn Phong chính khí lẫm nhiên đáp lại:
- Tôi luôn cố gắng vì mục tiêu này.
Hắn nói xong, lập tức đổi chủ đề:
- Cũng muộn rồi, tôi muốn trở về dùng bữa tối.
Tường Vi từ tốn gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi:
- Hàn Phong, anh đặt 4 con thây ma trước cửa căn cứ là có dụng ý gì vậy?
Hàn Phong cười nhạt đáp:
- Nhắc nhở bản thân và cư dân trấn Hi Vọng thôi. Thây ma luôn bao quanh chúng ta, mỗi thời mỗi khắc đều đối diện nguy hiểm. Nếu họ tiếp xúc ngày qua ngày, ít nhất sẽ có lực đề kháng nhất định, không tới mức vừa nhìn thấy thây ma liền sợ tới nhũn chân.
Tường Vi gật đầu:
- Rất hay.
Chủ đề đi vào ngõ cụt nên chấm dứt, Hàn Phong rất “thân sĩ” không yêu cầu bắt tay, chỉ chào nàng ta rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hàn Phong, Tường Vi khẽ lẩm bẩm:
- Chỉ thật sự là nhắc nhở thôi sao? Hay là đe doạ? Hay là anh còn có dụng ý gì khác?
Hàn Phong sau khi xoay người, khuôn mặt lập tức chuyển thành âm trầm.
Súng đã qua sử dụng? Haha…
Vật phẩm này hắn vừa mới rút ra từ hệ thống, đạn còn chưa bắn một viên, nào có chuyện đã qua sử dụng. Vậy thì hệ thống lấy nó từ đâu ban thưởng cho hắn?
Hệ thống lấy những kỹ năng, những vật phẩm này từ đâu? Từ hư vô, từ đầu lâu đỏ máu trên trời, hay từ quyền năng của các vị thần?
Hay…
Vấn đề này, Hàn Phong đã luôn tự hỏi suốt năm ngày qua. Hiện tại…
Càng thêm mù mờ…
Cấp độ của hắn quá thấp, không có tư cách dò xét. Không biết rõ, vậy thì không suy đoán. Suy đoán sai, mạch tư duy sai, đi đường sai, vạn kiếp bất phục.
Về vấn đề 4 thây ma trước cửa căn cứ. Hắn đương nhiên có dụng ý khác, có để cho Tường Vi đoán cũng đoán không ra.
Hàn Phong quả thật khá là đói rồi, vì vậy sau khi trở về phòng tắm lại một lượt, lại “miễn cưỡng” hưởng thụ hai cái nữ hầu mát xa cổ vai gáy, hắn mới chậm rì rì bước tới nhà ăn.
Nhà ăn sĩ quan buổi tối đông đúc hơn buổi trưa một chút. Dẫu sao trải qua cả ngày mệt mỏi, bọn họ những người đứng đầu này cũng muốn giao lưu trao đổi một phen, thuận tiện bàn bạc kế hoạch hợp tác tác chiến.
Thấy Hàn Phong tới, bọn họ đều vội vã đứng lên chào hỏi.
Hàn Phong không nhìn thấy Ngô Soái, nhất thời không biết ngồi vào đâu, đành phải gọi một phần thức ăn rồi kiếm một chỗ bắt đầu từ tốn hưởng dụng.
Phần ăn hôm nay của hắn có cơm, nui gạo xào gân bò, pate hộp chiên cùng trứng, đậu hầm đuôi lợn, canh bí đỏ và một miếng dừa.
Đội ngũ tìm kiếm vật tư của Từ Thôi tìm thấy một cửa hàng bán bí đỏ, bởi vậy thực đơn hôm nay từ thường dân tới sĩ quan đều có bí đỏ.
Bí đỏ là loại rau củ để được rất lâu, có lẽ chỉ sau khoai, sắn, cà rốt mấy cái củ này.
Hàn Phong ăn uống rất ngon miệng, đầu bếp nấu mấy món này còn vượt quá kỳ vọng của hắn, nhưng hắn vẫn nhớ tới con cá vàng biến dị hôm nay. Kia là thịt tươi, nếu có thể ăn, sau này bọn họ sẽ có thêm một nguồn cùng mới.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết vẫn là phải săn bắt được.
Giải quyết xong bữa tối, Hàn Phong nhìn đồng hồ, 6h23 phút, sắp tới cuộc họp rồi. Hắn cũng không muốn chậm trễ thêm, trực tiếp đi tới phòng hội nghị.
Mỗi ngày 2 lần vào trưa và tối, trấn Hi Vọng sẽ họp bàn công tác, tổng kết chiến quả, chiến tổn, sau đó phân chia nhiệm vụ.
Tận thế ập tới, thực lực của mỗi người biến đổi từng ngày, thậm chí từng giờ, mà thi đàn cũng di động bất quy tắc khi nhiều khi ít. Công tác đương nhiên sẽ mỗi lúc mỗi khác, họp nhiều là việc làm cần thiết.
Phòng họp đã sớm có 2 người, không phải ai khác chính là Phương Tường và Liễu Huyên. Hai người này từ khi chuyển tới trấn Hi Vọng thì bận tới tối tăm mặt mày, Phương Tường mái tóc đã bạc thêm mấy phần, còn Liễu Huyên kia không cả còn thời gian đi quyến rũ Hàn Phong.
Bọn họ đang tranh thủ bàn bạc gì đó, khi thấy Hàn Phong bước vào thì đều ngừng lại, đồng loạt đứng dậy cúi chào.
Hàn Phong đưa tay ra hiệu, sau đó hứng thú hỏi:
- Hai người đang bàn bạc gì vậy?
Phương Tường mệt mỏi đáp:
- Có vài cư dân muốn lập tức chạy tới huyện Tam Giang bên kia.
Liễu Huyên chìa một tờ giấy ra nói:
- Đây là thư yêu cầu của bọn họ, 5 người bọn họ muốn xin tài nguyên đi đường.
Hàn Phong nhướng mày, sau đó mỉm cười thản nhiên nói:
- Tốt, một lát các người báo cáo trong cuộc họp.
Hàn Phong không cần đọc nội dung trong thư, cũng không cần biết ai là người đứng đầu đề xuất.
Hắn còn đang mong thư này sớm một chút xuất hiện đây.
Ba người Hàn Phong cũng không có chờ đợi lâu, những tiểu đội trưởng rất nhanh đã lục tục kéo tới. Bọn họ sau khi nhìn thấy Hàn Phong sớm ngồi ở ghế chủ vị thì đều có chút chột dạ.
Không phải nói lãnh đạo thường sẽ tới sau cùng sao. Vị đại đội trưởng họ Hàn này, lúc nào cũng là người đến sớm trước nhất.
Thật ra cũng không thể trách họ. 5 ngày trước, Hàn Phong vẫn còn là một gã nhân viên quèn, vẫn luôn tới sớm trong các cuộc họp.
Hắn cũng lười phân biệt tới trước tới sau, miễn không quá trễ giờ là được. Phân biệt mấy điều này, nhạt nhẽo.
Ngoài những người đã rất quen mặt, cuộc họp hôm nay còn có thêm hai người Trương Húc và Quan Bình.
Sau khi tất cả tề tựu đông đủ, Hàn Phong nhẹ nhàng giơ tay lên nói:
- Bắt đầu đi.
Như thường lệ, Phương Tường là người dẫn đầu báo cáo tổng kết.
- Hôm nay chúng ta thu thập được tổng cộng 872 kg lương thực các loại gồm gạo, bột mỳ, mỳ sợi, rau khô, củ cải, bí đỏ, thịt hộp… Tất nhiên tạm thời chưa tính hơn 100 kg cá biến dị… 517 lít xăng dầu các loại… Tìm kiếm được tổng cộng 14 người sống sót, thu được 19 gậy bóng chày… Còn có rất nhiều vàng bạc, trang sức…
- Lập chiến công tiêu diệt thây ma nhiều nhất là tiểu đội của Chu tiểu đội trưởng, sau đó là Châu tiểu đội trưởng…
- Tiêu hao đạn dược nhiều nhất thuộc về tiểu đội của Kiều tiểu đội trưởng…
- Đóng góp tìm kiếm tài nguyên nhiều nhất là tiểu đội của Từ tiểu đội trưởng, tiếp đó là Mã tiểu đội trưởng…
- Buổi chiều có thêm 1 thành viên hi sinh thuộc về đội nhóm của Lục tiểu đội trưởng…
- Diện tích mở rộng địa bàn đã tăng thêm 400 mét…
- Số lượng kỹ năng thư, thẻ vật phẩm kiếm được lần lượt là 4 và 3, đánh rớt bởi thành viên thuộc tiểu đội…
Từng số liệu báo cáo được thông báo công khai, đồng thời Liễu Huyên cũng phân phát rõ từng bản báo cáo chi tiết hơn về điểm chiến công của mỗi thành viên trong tiểu đội đến cho tiểu đội trưởng.
Sau khi Phương Tường báo cáo xong, Hàn Phong vẫn như cũ đưa ra thưởng phạt, sau đó dựa trên cống hiến mà phân chia tài nguyên hệ thống, các loại tinh thạch exp, bổ sung nhân số, đạn dược, v·ũ k·hí cho các đội ngũ.
Trương Húc và Quan Bình ánh mắt đều lấp loé. Đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia cuộc họp của trấn Hi Vọng. Cả hai đều không ngờ tổ chức của Hàn Phong lại vận hành có hệ thống và quy củ như vậy.
Trương Húc từng là người phi phàm của một căn cứ người sống sót, hắn hiểu giá trị của sách kỹ năng, thẻ vật phẩm. Ngay lúc này đây, hắn trong lòng đã có dao động nhè nhẹ.
Không ngờ ngay cả thứ như vậy mà Hàn Phong cũng chấp nhận đem ra phân phối.
Mà Quan Bình bên ngoài không chút gợn sóng, nhưng trong lòng ngược lại dâng lên lo lắng không nhỏ.