Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 89: Căn cứ người sống sót



Chương 89: Căn cứ người sống sót

Ba nam một nữ trong trang phục công nhân nhà máy đang nấp sau một công sự. Một nam nhân cao lớn mặt sẹo trong đó cầm theo một khẩu AK74, những người còn lại cầm theo trảm mã đao, gậy bóng chày. Thấy nhóm người mới tới, những người này đều đề cao cảnh giác rất nhiều, nhưng cũng không có dâng lên bao nhiêu địch ý.

Ít nhất nhìn từ bên ngoài, Ngô Soái thấy khẩu AK74 kia đang chĩa xuống đất, chốt an toàn vẫn khoá, ngón tay không để vào cò súng.

Đó là dấu hiệu của việc không sẵn sàng nổ súng.

Chiếc xe bọc thép chạy tới gần, nam nhân cao lớn nhìn thấy khẩu súng đại liên 12ly7 trên nóc thì ánh mắt co rút, tinh thần cảnh giác tăng lên rất cao.

Ngô Soái bước xuống, sau đó là Trần Diệu Âm, Quan Bình, hai đội viên cấp 5. Một đội viên còn lại vẫn trấn thủ súng máy, những người bình thường đều ở lại trên xe.

Ngô Soái trải qua gió tanh mưa máu, dù mới qua 6 ngày nhưng vẻ non nớt thiếu niên đã mất sạch, thay vào đó là khí chất thiện chiến bức người. Quan Bình là nhân viên chính phủ, cũng là người phi phàm mạnh mẽ, có tư thái trầm ổn đáng tin cậy. Trần Diệu Âm thì lạnh lùng như một sát thủ, vừa nhìn liền biết không hề dễ chọc.

Những người khác không ít thì nhiều đều thể hiện ra tố chất tinh nhuệ mơ hồ.

Quan trọng nhất, người nào bên hông cũng đeo một khẩu súng trường đột kích MP5A3 cùng trảm mã đao hoặc gậy bóng chày, xác nhận cái thân phận phi phàm giả.

Nam nhân mặt sẹo nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ lại đụng độ phải cái đoàn thể gì thế này.

Nhưng họ là chủ, đối phương là khách, tuyệt đối không được để lộ yếu nhược. Hắn bước lên một bước trầm giọng nói:

- Xin chào, tôi gọi Kha Mã, xin hỏi mọi người đang đi đâu mà qua đây vậy?

Ngô Soái nhún nhún vai, dùng ngón cái chỉ mấy người còn lại rồi thoải mái nói:

- Tôi gọi Ngô Soái, đang vâng lệnh Hàn thủ lĩnh hộ tống đám người này đi tìm đường tới căn cứ chính phủ.

Nghe thấy căn cứ chính phủ, nam nhân mặt sẹo lập tức thay đổi sắc mặt, mà ba người đứng sau cũng đều kinh ngạc. Nữ nhân trẻ tuổi mừng rỡ kêu lên:

- Thật sự? Chính phủ thành lập căn cứ rồi sao?

Kha Mã tuy có vui mừng nhưng vẻ cảnh giác vẫn còn giữ nguyên. Hắn do dự một chút rồi hỏi:

- Các người có gì chứng minh sao?

Quan Bình đáy lòng thầm hô may mắn. Những người này có vẻ có ấn tượng tốt với chính phủ, đối với tình hình hiện tại của hắn thì vô cùng phù hợp kết nối quan hệ. Bởi vậy hắn lập tức bước lên, từ trong ngực lấy ra một huy hiệu và một thẻ cứng màu đỏ nói:

- Tôi là nhân viên chính phủ, đây là thẻ chức nghiệp cùng huy hiệu.

Kha Mã dùng tay tiếp nhận sau đó cẩn thận quan sát.

Quan Bình, thiếu uý bộ binh thuộc lữ đoàn 291… Hoá ra đây là một quân nhân.

Kế đó, Quan Bình lại từ trong ngực lấy ra một tờ giấy A5 đưa cho Kha Mã.

Người kia sau khi xem xét lập tức ánh mắt hiện lên vui mừng.



Đây là giấy xác nhận phi phàm giả do cục cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang cấp.

Những giấy tờ này đều có đóng dấu mộc đỏ, chữ ký của người liên quan, trong tận thế rất khó làm giả. Nhất là thẻ quân nhân kia là vật tương đối cũ kỹ, bên trên có hình ảnh Quan Bình, càng không thể làm giả.

Có được xác nhận này, Kha Mã buông xuống rất nhiều cảnh giác, sau khi trả lại vật phẩm cho Quan Bình thì tươi cười nói:

- Xin chào các vị, các vị là đang tìm kiếm các căn cứ người sống sót nhằm giải cứu dân chúng sao?

- …

Không ai lên tiếng trả lời. Ngô Soái thì vẻ mặt tràn đầy quái dị, còn Quan Bình thì đắng chát cười khổ.

Một lúc sau, đoàn người đã ngồi trong căn cứ người sống sót này.

Đây là một căn cứ có khoảng 40 người, thành phần chủ yếu là công nhân nhà máy. Khu vực này tập trung khá nhiều nhà máy như dệt may, gỗ, nước sạch và cả một nhà máy phân bón nữa.

Dưới chiêu bài nhân viên chính phủ, Quan Binh khai thác được khá nhiều thông tin.

Tình trạng căn cứ này không được tốt lắm, bọn họ chỉ có 3 khẩu súng AK74 và 200 viên đạn lấy được từ đồn cảnh sát gần đây. Phi phàm giả dường như cũng không nhiều, người mạnh nhất là thủ lĩnh Kha Thành, anh trai của nam nhân mặt sẹo Kha Mã.

Theo Ngô Soái đoán định, Kha Thành trước mặt chỉ khoảng tối đa là cấp 7. Lý do là trên tay hắn chỉ đeo có 4 chiếc nhẫn.

Ngô Soái có tới 7 chiếc.

Kha Thành sau khi trao đổi một lúc thì thở dài, chán nản nói:

- Hoá ra các vị cũng đang bị mắc kẹt… Ôi nếu các vị muốn đi về phía trước thì tôi khuyên nên ngừng lại, đường phía trước tuyệt đối không thể đi.

Trần Diệu Âm nhướng mày, lập tức hỏi lại:

- Vì sao?

Kha Thành chua xót nói:

- Phía trước có quái vật rất khủng bố. Nó là một con rắn dài tới 13, 14 mét, bề ngang to bằng hai lần bắp đùi tôi. Con rắn kia ngay cả đạn cũng bắn không thủng, sức lực còn vô cùng lớn, có thể cuốn nát một chiếc ô tô. Chúng tôi đã thử thăm dò, 7 người đ·ã c·hết trong miệng nó. Ân, chính xác hơn là bị nó phun ra khói độc, tất cả đều hoá thành nước mủ.

Ngô Soái nghe thì nhướng mày, đây là sinh vật biến dị?

Quan Bình là nhân viên chính phủ, kiến thức tương đối sâu rộng, âm thầm gật đầu xem như xác nhận.

Trần Diệu Âm đã từng tiếp xúc mèo biến dị và cá biến dị, cũng đã có hiểu biết cơ bản.

Nhưng càng là như vậy, nàng càng dâng lên tuyệt vọng.

Con đường thứ hai cũng đoạn tuyệt rồi.

Nàng hiện tại không dám đề nghị trêu chọc bất kỳ tồn tại không rõ ràng nào cả.



Sau khi thấy ba người Ngô Soái không nêu ý kiến, Kha Thành càng chán nản hơn. Bọn họ bị vây ở chỗ này, xung quanh toàn là khu công nghiệp, lương thực thực phẩm rất hạn chế. Vốn còn muốn chờ đợi chính phủ cứu trợ, nhưng tình hình này thì…

Hắn bỗng nhiên dò hỏi:

- Ba vị lưu lạc như vậy, không sợ đứt đoạn ăn uống sao?

Tận thế nguy cơ trùng điệp, ăn uống là vấn đề khiến người ta đau đầu.

Ngô Soái thản nhiên nói:

- Chúng tôi có một căn cứ người sống sót, dân số gần 250 người. Ừm, dường như đang có khoảng 5 tấn lương thực dự trữ…

Kha Thành hai mắt mở to. 5… 5 tấn?

Ở chỗ này của bọn họ chỉ còn không tới 300kg cho 40 người. Bên kia có tới 5 tấn?

Nếu là bình thường, một tháng lương của họ cũng mua được 1 tấn gạo. Nhưng trong tận thế, 1 tấn lương thực là tài sản trân quý vô cùng.

Còn nữa, căn cứ người sống sót?

Hắn vội vã nghi hoặc:

- Không phải các vị đang đi tìm kiếm căn cứ sao?

Thấy Kha Thành kinh ngạc, Ngô Soái nhún vai nói:

- Căn cứ của bọn tôi không được đứng đầu bởi chính phủ. Mấy người này muốn ly khai, bởi vậy mới có chuyện tôi dẫn bọn họ đi dò đường.

Quan Bình nghe vậy, khuôn mặt lập tức tái xanh.

Mà Kha Thành thì nghe ra mùi vị tương đối kỳ quái. Căn cứ người sống sót có nhân viên chính phủ bên trong, nhưng lại không phải của chính phủ làm chủ. Còn nữa, đám người này còn hỗ trợ người của chính phủ đi tìm đường tới căn cứ chính phủ?

Đây là cái dạng dây mơ rễ má gì?

Hắn sau một hồi r·ối l·oạn, cẩn thận sắp xếp lại mạch tư duy thì không khỏi tự hỏi:

Đám “thổ phỉ” này không khỏi quá nhân đạo đi? Sao đã “làm phản” rồi còn ra tay hỗ trợ?

Hắn nuốt nước bọt rụt rè, nhìn điệu bộ thoải mái của Ngô Soái, lại cẩn thận hỏi:

- Anh không sợ đi nửa đường sẽ gặp biến cố sao…

Hắn là người tương đối thông minh. Hắn đang lo sợ đây là một hồi âm mưu của thủ lĩnh căn cứ kia, muốn dẫn “nhân viên chính phủ” ra ngoài rồi thừa cơ g·iết người diệt khẩu.



Nghe hắn hỏi, Quan Bình mới đột nhiên giật mình, sau đó gai ốc chi chít nổi lên.

Đúng vậy, hắn từ đầu đến cuối đều quên mất một sự thật rằng Ngô Soái có thể thoải mái tiêu diệt hắn.

Nếu hắn c·hết ngoài dã ngoại, ai biết mà điều tra?

Ngô Soái không thèm chú ý tới Quan Bình, chỉ thản nhiên xoa cằm rồi nói:

- Biến cố gì được chứ. Nếu gặp nguy hiểm, tôi trực tiếp đứng ra giải quyết. Nếu khó quá, tôi cũng thừa năng lực bỏ chạy. Huống hồ bên ngoài còn một xe bọc thép với súng đại liên 12ly7 và 800 viên đạn trấn thủ. Ngay cả con rắn kia, bọn tôi cũng có phần nào đó tư cách chống cự.

Kha Thành nghe vậy thì âm thầm gật đầu. Có súng đại liên 12ly7, bọn họ đúng là có năng lực tự vệ.

Hắn lại nghĩ tới tình hình lương thực gần đây của căn cứ, trong lòng vô cùng rối rắm.

Một mặt, hắn vui mừng vì có sự tồn tại của căn cứ người sống sót, hơn nữa căn cứ kia còn rất sung túc tài nguyên.

Một mặt, hắn lại e ngại tính chính thống của căn cứ này. Nếu không phải do chính phủ đứng đầu, vậy ai đảm bảo duy trì trật tự đây?

Bởi vậy dù rất có ý muốn nương tựa, hắn vẫn là không dám nói ra lời trong lòng.

Quan Bình chứng kiến đoạn hội thoại của Ngô Soái và Kha Thành, trong lòng không nhịn được vô cùng chua xót.

Chính phủ huyện Liễu Lâm bên này bị đám thổ phỉ Tam Lang hội bóp c·hết từ trong trứng nước. Bằng không, hắn cũng không đến nỗi chật vật như vậy.

Không tham gia được vào bất kỳ lời giao tiếp nào, đừng nói đến lôi kéo quan hệ cùng đối phương.

Hắn chẳng có gì hấp dẫn đối phương cả.

Nhưng hắn chung quy vẫn là nhân viên chính phủ. Dù có tư tưởng “đoạt quyền” nhưng tính chính nghĩa vẫn còn khá cao, không thể thấy thảm trạng của họ mà bỏ qua được.

Sau khi cân nhắc, Quan Bình chậm rãi nói:

- Căn cứ kia nằm tại khu đô thị Thanh Hà, cách nơi này tầm hơn 4 cây số… Ừm, nó có tên là trấn Hi Vọng, hoàn cảnh tương đối an toàn. Đường đi cụ thể là…

Hắn miêu tả đại khái tình hình trong trấn cùng con đường dẫn tới trấn Hi Vọng.

Lời miêu tả của Quan Bình so với bất kỳ ai ở đây đều có giá trị. Bởi vì hắn là người của chính phủ.

Người của chính phủ xác nhận an toàn, ngươi nếu vẫn nghi ngờ, vậy tốt nhất bốc đất mà ăn đi.

Kha Thành trong lòng chợt động, hắn đã hiểu ý tứ của Quan Bình.

Nói tốt như vậy, không nghi ngờ là cổ động cùng dẫn dắt.

Hắn tròng mắt xoay chuyển, chợt ngụ ý hỏi:

- Không biết căn cứ trấn Hi Vọng có bao nhiêu quân số chiến đấu…

Ngô Soái chợt xua tay nói:

- Tôi không có thẩm quyền quyết định. Những thứ anh muốn đều phải đổi lấy bằng cống hiến, bằng chiến công. Tôi nói đơn giản, một lạng lương thực được đổi bằng 1 chiến công, 1 chiến công nhận được khi tiêu diệt một thây ma. Ở trấn Hi Vọng, muốn làm tiểu đội trưởng, vậy ít nhất phải có 3 ngày đứng đầu bảng chiến công.

Đây là Hàn Phong dặn dò hắn trước khi đi. Nói nếu có gặp người phi phàm hoang dã muốn nương tựa thì chớ có dùng lợi dụ dỗ, phải dùng quy tắc mà trao đổi.