Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 88: Điều tra tình hình (2)



Chương 88: Điều tra tình hình (2)

Trần Diệu Âm hít sâu một hơi, ngón tay đặt trên cò súng quyết đoán bóp.

Pằng!

Nòng súng phụt ra tia lửa đỏ rực, viên đạn mang theo động năng cực cao, gần như chớp mắt đã bắn tới bờ bên kia, phụp một tiếng bắn trúng đầu thây ma tay to.

Đầu lâu vốn đã bạt mất một mảnh của nó lập tức bị xẻ toác ra thành hai nửa.

Thể thôn phệ E3 giống như hơi giật mình, sáu vòng răng cưa trong miệng của nó cấp tốc xoay tròn. Nó dường như cảm thấy một mùi vị khó chịu, nhưng mùi vị kia rất mờ nhạt, không phải nhằm vào nó, nhưng lại giống như nhằm vào nó.

Mùi vị đó tới từ đâu đó phía bên kia bờ sông.

Cái mồm đầy máu của nó cuồng nộ thét lên:

- Grekkkkkk…

Ngay khoảnh khắc Trần Diệu Âm bắn xong, Ngô Soái đã hoá thân cự nhân, thân thể cao vồng lên hơn 2 mét. Hắn tóm lấy eo nàng ta, cắp vào dưới nách, sau đó giày gia tốc điên cuồng kích hoạt, v·út một tiếng phóng thẳng qua tầng 2 căn nhà đối diện, sau đó nhảy vào một hẻm nhỏ, biến mất không thấy tung tích.

Mà dưới nách hắn, Trần Diệu Âm bị âm thanh tàn nhẫn khát máu của thể thôn phệ chấn tới đầu váng mắt hoa, ngay cả thở cũng phải vô cùng gắng sức. Trước mắt nàng ta nhoè đi, hình ảnh xung quanh hoàn toàn là một màu đỏ máu.

Chỉ một tiếng thét, thể thôn phệ đem một người thường cách nó hơn cây số chấn cho phun máu.

Ba chiếc xe nối đuôi nhau run rẩy loạng choạng một trận, thiếu chút đã đâm xuống sông. Chiếc xe bọc thép dẫn đầu tăng ga hết cỡ, phi vào một con hẻm nhỏ, chiếc thứ hai cũng nối đuôi đâm theo. Chỉ có chiếc cuối cùng lách qua lách lại, sau đó tông sập một bức tường, hoàn toàn nằm im bất động.

Ngô Soái nghiến răng nghiến lợi cắm đầu chạy. Chạy được 100 mét, hắn rút chai xăng bên hông, há miệng cắn vỡ nắp chai, sau đó đem toàn bộ xăng đổ lên trên người mình cùng Trần Diệu Âm, kế đó lại điên cuồng bỏ chạy.

Phía sau hắn, tiếng hét kia lại ré lên đầy điên cuồng. Nhưng từ khoảng cách cùng âm lượng, đoán chừng vẫn cách rất xa.

- Cũng may, quái thai kia dường như không có đuổi theo. Nếu nó có khả năng nhảy một cái vượt qua một con sông, vậy mình chấp nhận chịu thua.

Ngô Soái chạy thêm 200 mét nữa mới chịu ngừng lại, thả Trần Diệu Âm mềm nhũn xuống.

Hắn móc ra một cái vòng tay, lam quang đảo qua, Trần Diệu Âm đang thở gấp chợt bình tĩnh lại.

Nàng ta run rẩy bò lên, yếu ớt nói:

- Cảm… Cảm tạ anh…

Ngô Soái thân thể dần hoá nhỏ, nghiến răng chống lại cảm giác khó chịu khi thôi động kỹ năng tam giai, tuỳ ý nói:

- Về mà cảm ơn đại huynh của tôi. Nếu không phải hắn lo cô xảy ra chuyện, còn lâu mới chịu xuất ra thứ này.

Hắn vừa nói vừa chỉ vào vòng tay trị liệu.



Trần Diệu Âm cắn môi. Nàng biết giá trị của bản thân đến đâu. Không phải vì nàng, mà là vì thoả thuận của Hàn Phong với Tường Vi.

Bảo hộ.

Sau khi lấy lại cảm giác khoẻ mạnh, Trần Diệu Âm mới hỏi:

- Tiếp theo làm gì? Chúng ta thất lạc với mấy người kia rồi.

Ngô Soái phất tay nói:

- Tôi đã sớm hẹn bọn họ địa điểm tập kết. Hiện tại chúng ta phải xác nhận tình hình quái thai kia.

- Được…

Kế đó, Ngô Soái vác theo Trần Diệu Âm lên một toà nhà 4 tầng. Tại đây bọn họ đơn độc lấy ra ống nhắm quan sát.

Trần Diệu Âm tìm kiếm phương vị, sau đó chỉ cho Ngô Soái. Tiểu Im Lặng xem xong, tâm thần cũng khẽ buông xuống.

Quái vật kia vẫn ở chỗ cũ, vừa rồi chỉ hét doạ 2 tiếng mà thôi.

Trần Diệu Âm lo lắng nói:

- Khẳng định súng ngắm không g·iết được nó, chúng ta phải dùng cách khác thôi.

Ngô Soái thản nhiên nói:

- Cái đó không phải tôi hay cô có thể nghĩ ra, trừ khi cô điều tới một vài quả t·ên l·ửa chống tăng… Được rồi, trở về thương lượng tiếp.

- Đ-Được…

Trần Diệu Âm chỉ có thể bỏ qua. Mắt thấy tai nghe, nàng đã coi con đường cầu Lệ Giang này đứt đoạn khả năng thông quan rồi.

Cố chấp xông qua khẳng định là c·ái c·hết.

Ngô Soái khuôn mặt còn âm trầm hơn nhiều. Thể thôn phệ kia bị băng thương của biểu đệ Hàn Phong đâm tới nát đầu còn không c·hết, nó chỉ c·hết vì lửa thiêu, đ·iện g·iật, lý nào một khẩu AWM có thể tiêu diệt chứ.

Sợ rằng nó có để cho bắn, bọn họ cũng không biết bắn vào đâu.

Đó cũng là lý do Ngô Soái không chọn bắn nó mà bắn thây ma bên cạnh nó. Vừa để thử phản ứng, vừa để thử năng lực kẻ thôn phệ. Còn muốn g·iết quái vật kia, khó khó khó…

Trừ khi có một dàn súng máy điên cuồng xả bừa không tiếc, hoặc đại sát khí như súng chống tăng hay bom đạn tương đương, quản cái gì điểm yếu, một viên đạn liền đem nổ tan xác.

Một lúc sau, Ngô Soái và Trần Diệu Âm đã tụ họp được với 2 chiếc xe còn lại.



Một chiếc xe bán tải gồm 2 người sống sót và cơ số lương thực đã coi như thất lạc.

Đội viên tên Triệu Tứ bước lên báo cáo sơ qua tình hình.

Nhân số dưới trướng có người ù tai, có người hoa mắt, có người buồn nôn. Cũng may tổng thể không có ai chịu thương tổn quá nặng, nhất là 3 người phi phàm cấp 5, hiện tại đã ổn định hoàn toàn trạng thái.

Ngô Soái nhận lấy một cái nhẫn từ tay Triệu Tứ cẩn thận quan sát.

Đây là “nhẫn hồn giáp” có thể chống cự lại công kích linh hồn, là do Hàn Phong đưa cho Ngô Soái nhằm trang bị cho đội viên trực tiếp lái xe bọc thép.

Xe bọc thép là vật tư quan trọng. Trong lúc nguy cấp, lái xe phải được đảm bảo có thể vững vàng chống chọi lại tác động từ bên ngoài, tuyệt đối không thể để thất lạc phương tiện này.

Lúc này nhẫn hồn giáp vẫn giữ nguyên vẻ sáng bóng mờ ảo, lượt tự động ngăn chặn công kích linh hồn vẫn còn nguyên chưa hề bị sử dụng.

Ngô Soái nhướng mày lẩm bẩm:

- Tức là tiếng thét kia của Thể thôn phệ E2 không phải công kích trí lực? C·hết tiệt, sóng âm đơn thuần cũng mạnh tới vậy?

Hắn trong trạng thái cự nhân hoá chẳng cảm thấy gì, nhưng từ tình hình của Trần Diệu Âm có thể đoán được phạm vi công kích của E3 rất xa.

Nhưng không ngờ không phải công kích trí lực mà lại là công kích vật lý.

- Cũng tốt, xem như nó bớt đi phần quỷ dị.

Có được tình báo này Ngô Soái đã tương đối thoả mãn. Hắn quay qua hỏi Trần Diệu Âm:

- Kế tiếp cô muốn đi tiếp hay về căn cứ?

Trần Diệu Âm vẫn còn rất sợ hãi, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt trầm giọng nói:

- Đi tiếp, còn một con đường gần chỗ này, nó dẫn tới bến phà Giang Lăng.

Siêu thị Thanh Hà.

Hàn Phong sau khi cắt đuôi thể sức mạnh thì vòng một vòng lớn, sau đó mới từ tốn chạy ngược trở lại. Phương hướng hắn dụ P2 đi đương nhiên là ngược với hướng căn cứ trấn Hi Vọng.

Lúc này hắn đang ngồi trong phòng một toà nhà 3 tầng, nơi này cách siêu thị khoảng 120 mét, dựa vào kính cửa che chắn mà nhìn ra ngoài.

- Con quái vật này lại không bị dụ đi, nó thế mà trở về siêu thị. C·hết tiệt, nó đang canh chừng điều gì? Đừng nói đang ấp trứng nhé…

Hàn Phong lẩm bẩm mấy câu, hắn vốn muốn dụ dỗ P2 chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt, thậm chí dụ đi xa cả chục cây cũng được. Nhưng sinh vật kia lại không hề ham chiến, sau khi mất dấu thì trở lại địa điểm lúc trước.

Cả thể thôn phệ E2 khi trước lẫn con P2 này đều canh chừng siêu thị. Siêu thị kia có gì mà lại hấp dẫn tới vậy.



Nếu có Ngô Soái ở đây, tên kia khẳng định đã liếm mép rồi hô to bảo bối.

Mà Hàn Phong cũng nghĩ bên trong siêu thị có bảo bối thật. Chỉ từ việc hai thây ma mạnh mẽ canh chừng, địa điểm kia đã đủ thần bí hấp dẫn.

Nhưng hắn không có ngu mà dò xét. P2 mặc dù không tới mức bất khả chiến bại, nhưng một mình Hàn Phong thì đừng hòng làm được trò trống gì.

Hắn bây giờ chỉ có cố gắng thu thập thêm tin tức về nó.

Hắn khẽ phất tay, 4 cái băng nô lần lượt xuất hiện.

Hàn Phong hơi nhíu mày sau đó lại giãn ra. Kỹ năng tự động luyện tinh hoá thần vừa rồi kích hoạt, tiêu hao của hắn 3 thể lực, hồi lại 12 trí lực. Đây quả thật là đại sát khí cho người phi phàm hệ tinh thần mà.

Không hổ là kỹ năng tam giai hệ hồi phục. Sau này điểm trí lực của hắn tăng lên, lượng hồi phục cũng theo đó sẽ tăng lên nữa.

Tạm bỏ qua cảm khái, Hàn Phong chia băng nô ra làm 4 hướng. 3 con băng nô từ các góc độ khác nhau đứng sừng sững dưới đất, trên nóc nhà, sau ô tô. Con còn lại thì từng bước tiến về siêu thị.

Một lúc sau, trong siêu thị lại vang lên thanh âm ghê rợn.

- Grekkkkk…

P2 to như một ngọn núi nhỏ phá tan cửa lao ra, nó thò tay tát một tát đem băng nô tiếp cận gõ bạo. Sau đó nó bịch bịch bịch chạy về phía con băng nô trốn sau ô tô, đá ra một đá, đem cả ô tô cả kẻ núp sau đều đá bay.

Hàn Phong âm thầm lẩn đi. Có hai băng nô phơi bày đánh lạc hướng, hắn thuận lợi phân tán sự chú ý của P2, nhẹ nhàng tránh thoát nguy hiểm.

- Tốc độ tổng thể khoảng 30 điểm nhanh nhẹn, sức mạnh thì khỏi nói, khẳng định phải gần 70 điểm, chống chịu cũng phải chừng đó, thậm chí hơn. Về phần thể lực… Aizzz, e rằng cả trăm điểm. Không, có lẽ là nghìn điểm…

Hàn Phong nhìn P2 chỉ sút một cái đã bẹp dúm chiếc ô tô thì rùng mình. Hắn dựa trên chỉ số của bản thân để tự suy luận, sau đó đưa ra đánh giá đại khái về đầu quái vật kia. Nếu để P2 đấm hoặc đá trúng, hắn sẽ c·hết chắc, ngay cả Ngô Soái cũng không thể chịu nổi quá lâu.

Nhất là xung quanh P2 còn có sóng trọng lực mơ hồ, khiến cho tất cả đối tượng tiếp cận gần nó đều bị ảnh hưởng. Nếu không giải quyết được vấn đề này, dù P2 chỉ có hơn 30 nhanh nhẹn, nhưng nhanh nhẹn của toàn bộ đội ngũ đều sẽ bị nó áp chế giảm xuống, kéo theo việc ai cũng chậm hơn nó.

Kẻ nào càng nhanh càng bị ảnh hưởng nhiều.

P2 nhìn qua có vẻ đần độn hơn thể tốc độ F2 và mấy con thể thôn phệ, hoặc nó đang bị “bảo bối” bên trong siêu thị hai tầng thu hút hết sự chú ý. Quái vật này không chịu rời xa chỗ kia quá 500 mét, chỉ cần vượt xa khoảng cách này, nó sẽ mất kiên nhẫn mà vòng ngược trở lại.

Đây là điểm khó giải quyết, cũng là điểm có thể lợi dụng. Nếu P2 thua trận mà bỏ chạy, dám chắc nó sẽ chạy trở về siêu thị.

Hàn Phong vung tay, 4 băng nô lại xuất hiện, từ các góc độ khác nhau lao lên tìm c·hết.

10 phút sau, hắn đứng trên một toà nhà 3 tầng khẽ lẩm bẩm:

- Quái vật này khứu giác không quá nhạy bén. Nó không thể phát hiện nhân loại trong phạm vi ngoài 100 mét, nếu nhân loại che giấu mùi đủ tốt, nó thậm chí chỉ có thể phát hiện trong bán kính 10 mét…

- Hơn nữa, nó có “sở thích” dùng man lực đập phá chứ không dùng kỹ thuật quá cao siêu, hoặc là chưa thể hiện ra… Tốc độ nhanh nhưng lại tương đối vụng về, nếu bị vây công từ nhiều hướng, chưa chắc nó đã có thể nhanh chóng làm ra quyết định…

Tình báo đã tương đối đầy đủ, thể lực và trí lực của hắn cũng đang cạn dần. 30 phút nữa mới có thể lại một lần tự động kích hoạt luyện tinh hoá thần, chi bằng trước hồi phục một chút….

Bên phía bờ sông Lệ, đoàn xe của Ngô Soái đang di chuyển thì chậm dần, sau đó dừng hẳn.

Lý do chính là phía trước có người chặn đường.