Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 10: Phép Thử Của Định Mệnh



Chương 10: Phép Thử Của Định Mệnh

Trần An ngồi lặng lẽ trong một góc của quán cafe nhỏ, vị trí ngay cạnh cửa sổ, từ đây ta có thể nhìn ra cổng trường đại học Minh Khai.

Khung cảnh xung quanh vẫn quen thuộc như ngày nào, con đường lát gạch trải dài, hàng cây xanh mướt, và những sinh viên đi lại tấp nập.

Hắn nhấp một ngụm cafe đen, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. Đây là nơi hắn từng ngồi học bài, ôn thi hay đôi khi chỉ đơn giản là lẩn trốn khỏi những áp lực của cuộc sống.

Đại học Minh Khai, nơi hắn từng tốt nghiệp ngành công nghệ sinh học, giờ đây chỉ còn là một phần ký ức.

"Kiếp trước, mình chưa bao giờ trân trọng những gì học được ở đây..." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt thoáng chút tự trách.

Tấm bằng đại học từng được hắn cất vào góc tủ, phủ bụi theo năm tháng. Thay vì tìm kiếm một con đường sự nghiệp đàng hoàng, hắn đã chìm đắm trong những năm tháng lông bông vô định.

Trần An khẽ cười nhạt khi nhớ lại thời điểm mọi thứ bắt đầu thay đổi. Đó là lúc hắn gặp Trịnh Kỳ Thanh. Ký ức về Kỳ Thanh như một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời hắn.

Đó là người khiến hắn thoát ra khỏi vòng xoáy u mê, đưa hắn quay lại con đường nghiên cứu và học tập.

Dù không thích nhưng hắn vẫn phải nên cảm ơn cô ấy về việc này.

“Bạc xỉu của anh đây.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Quán cà phê này mang một phong cách giản dị với ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc nền jazz hòa quyện cùng âm thanh lách cách của máy pha cà phê tạo nên một không gian yên tĩnh, hoàn hảo cho những người cần tập trung làm việc.

Trên bàn là chiếc laptop và một tập giấy ghi chép chi chít các con số. Hắn lật qua lật lại từng trang, mắt dán chặt vào màn hình hiển thị kết quả xổ số trong hôm nay.

Bên cạnh laptop, một ly cà phê đen nguội lạnh khác, chứng tỏ Trần An đã chìm đắm vào công việc từ lâu.

Nếu người khác nhìn vào thì hắn bây giờ không khác gì một con nghiện cờ bạc đang ngồi tính lô đề.

Nhưng Trần An không phải đang đ·ánh b·ạc với số phận, mà là phân tích sự thay đổi của tương lai.

Việc hắn kêu cha đi cứu giám đốc Lâm cũng không phải ngẫu hứng hay là động lòng gì cả, mà đó là một phép thử. Hắn muốn dựa vào việc hắn thay đổi tương lai là cứu ông Lâm cùng xổ số sẽ cho ra kết quả như thế nào.

Hắn tự nhủ, nếu hành động cứu giám đốc Lâm có thể tác động đến toàn bộ kết quả xổ số, thì đây sẽ là dấu hiệu cho thấy mức độ ảnh hưởng của hắn lên dòng chảy thời gian tại thời điểm này là rất lớn.

Kết quả hiện lên trên màn hình khiến hắn khẽ mỉm cười. Những giải thưởng lớn vẫn giữ nguyên, chỉ có vài giải nhỏ là thay đổi.



"Ổn." hắn nghĩ thầm. Điều này chứng minh rằng không phải mọi hành động của hắn đều làm đảo lộn tương lai. Những sự kiện nhỏ có thể bị xáo trộn, nhưng những sự kiện lớn vẫn đang đi đúng quỹ đạo.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc, những sự kiện không thể tránh khỏi, như trận mưa thiên thạch, gần như chắc chắn sẽ xảy ra.

Sau khi kiểm tra và ghi chú cẩn thận, Trần An gấp laptop lại, tựa lưng vào ghế. Hắn nhắm mắt lại, đầu óc chạy qua hàng loạt suy nghĩ.

"Mình chỉ cần điều chỉnh các sự kiện nhỏ, tạo nền móng cho kế hoạch. Những thứ lớn lao hơn, mình sẽ để dành cho những thời khắc quyết định."

Hắn hiểu rằng không thể hoàn toàn kiểm soát mọi thứ, cũng như cứu hết tất cả mọi người, nhưng có thể chuẩn bị tốt nhất để đối mặt với những điều không thể tránh khỏi.

Trước mắt, việc xây dựng lực lượng và phát triển ProtoVita là ưu tiên hàng đầu. Nhưng sâu trong tâm trí, hắn cũng biết rằng mỗi quyết định đều mang đến hệ quả, và hắn phải sẵn sàng chấp nhận chúng.

Hơn bao giờ hết ngay lúc này, hắn tin vào những tồn tại luôn giữ cho thế giới này được cân bằng và sợ một ngày nào đó, những gì hắn làm sẽ bị xoá sổ khỏi dòng thời gian này.

Sau khi kiểm tra xong kết quả xổ số, Trần An nhìn đồng hồ có phần suy nghĩ về người bạn mà hắn sắp gặp mặt.

"Mọi việc cần chuẩn bị thật kỹ càng. Nếu Viktor chấp nhận hợp tác, giai đoạn kế tiếp sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng liệu ông ta có đủ niềm tin vào một kẻ xa lạ như mình không?"

...

Ở một vị trí khác ngay lúc này. Một chiếc xe hiện đại lướt đi êm ái trên con đường cao tốc.

Bên trong chiếc xe là không gian được thiết kế tối giản nhưng đầy đủ tiện nghi, tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov với khuôn mặt có hơi thiếu kiên nhẫn, được điểm xuyết bởi bộ râu muối tiêu dày và gọn gàng ngồi ở hàng ghế sau.

Trong xe chỉ có tiếng lật trang tài liệu cùng âm thanh nhè nhẹ từ hệ thống điều hòa.

Viktor giữ một vẻ mặt trầm ngâm, đôi lông mày hơi cau lại khi đọc những dòng thông tin trên đó.

Đó là những dữ liệu chi tiết về công trình nghiên cứu về ProtoVita. Một dự án mà hắn từng nghĩ là đã bị hủy bỏ mãi mãi. Thế nhưng, một người bí ẩn đã liên lạc rồi cung cấp cho hắn thông tin hoàn thiện về công thức, cùng những cải tiến, chỉnh sửa bổ sung cho dự án này.

Thậm chí trong đó còn nói đến một loại thuốc khác được xem là bản nâng cấp của ProtoVita.

Không chỉ dừng ở đó, trong tài liệu cung cấp thêm một số thông tin khác về lý thuyết của công nghệ kích hoạt, cường hoá gene.

Viktor dứt khoát tắt màn hình, hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc sảo nhìn qua tấm gương chiếu hậu hướng vào người trợ lý ngồi ghế trước.

"Bao lâu nữa thì đến nơi?" Viktor Ivanovich Petrov hỏi, giọng ông vang lên lần nữa, pha lẫn sự nôn nóng hiếm thấy.



Người trợ lý trẻ tuổi ngồi phía trước nhoài người kiểm tra bản đồ GPS trên màn hình rồi hướng ánh mắt vào gương chiếu hậu nhìn ngài tiến sĩ Viktor thở dài một cách kín đáo trước khi đáp.

"Thưa tiến sĩ, chúng ta sẽ đến trong khoảng 20 phút nữa."

Trả lời xong, gã trợ lý có phần mệt mỏi khi đây đã là hơn trăm lần ngài tiến sĩ hỏi câu này.

Hắn thật sự tò mò, không biết thứ gì đã biến ngài tiến sĩ nổi tiếng với việc “Điềm tĩnh và kiên nhẫn” trở thành một con người như thế này.

Người trợ lý không nhịn được, quyết định phá tan bầu không khí căng thẳng.

"Tiến sĩ, ngài có chắc rằng người chúng ta sắp gặp thật sự quan trọng đến vậy không? Ngài đã không ngừng nghĩ về cuộc gặp này từ khi chúng ta nhận được email đó."

Viktor hướng đôi mắt sắc bén thông qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm vào người trợ lý nói.

"Quan trọng ư? Ngươi không hiểu đâu. Nếu những thông tin trong tập tài liệu này là thật, thì người chúng ta sắp gặp, chính là chìa khóa để nhân loại có thêm một bước đột phá nữa trong công nghệ gene và công nghệ sinh học."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy sức nặng khiến người trợ lý chỉ biết im lặng.

Viktor dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại, nhưng đầu óc ông không nghỉ ngơi mà tiếp tục suy ngẫm.

Những công thức này, nếu đúng như những gì tài liệu ghi, có thể thay đổi cả ngành sinh học. Nhưng người đằng sau chúng là ai?

Tại quán cafe...

Trần An ngồi lặng lẽ trong góc quán, đôi mắt chăm chú vào màn hình laptop, tay không ngừng ghi chép thứ gì đó vào cuốn sổ bên cạnh.

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng lách cách của bàn phím và tiếng máy pha cà phê kêu ro ro.

Đột nhiên, tiếng ồn ào từ phía ngoài quán khiến Trần An bị thu hút. Giữa những âm thanh lẫn lộn, hắn nghe thấy tiếng Nga, một ngôn ngữ mà không mấy người sử dụng ở khu vực này.

Bản năng thúc giục, hắn ngẩng đầu lên, rồi hướng ánh mắt ra cửa sổ.

Ở bên ngoài, một người đàn ông cao lớn, tóc vàng, dáng vẻ khẩn trương, đang đi qua đi lại, mắt nhìn quanh như tìm kiếm ai đó. Dáng vẻ ấy ngay lập tức khiến Trần An nghĩ đến người mà hắn đang chờ.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Trần An bước ra khỏi quán, vẫy tay gọi bằng tiếng Nga.

"Эй, вы кого-то ищете?" (Ê, anh đang tìm ai à?)



Người trợ lý giật mình, quay phắt lại, ánh mắt đầy hy vọng. Khi thấy một chàng trai trẻ đang vẫy tay và nói tiếng Nga lưu loát, hắn mừng rỡ như bắt được vàng.

"Да, вы знаете кого-нибудь здесь, кто ждет кого-то?" (Đúng, cậu có biết ai ở đây đang chờ người không?)

Trần An mỉm cười khi biết ông bạn già của mình đã đến.

"Có phải Tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov đang tìm người không?"

Người trợ lý trợn tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Đúng, đúng vậy! Ngài Viktor đang tìm một tiến sĩ sinh học đã gửi tài liệu cho ngài ấy. Cậu biết vị tiến sĩ đó sao?"

"Không chỉ biết." Trần An nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự tự tin.

"Người mà tiến sĩ đang tìm chính là tôi."

Tên trợ lý thoáng ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ sự hoài nghi khi nhìn Trần An từ đầu đến chân. Một thanh niên trẻ tuổi thế này lại là người đứng sau những tài liệu mang tính bước ngoặt?

"Thật khó tin, nhưng nếu đúng thật là vậy, ngài Viktor chắc chắn sẽ xác nhận." Tên trợ lý nói sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định để việc lại cho tiến sĩ.

"Mời cậu theo tôi, xe của tiến sĩ đang đợi gần đây."

Cả hai nhanh chóng rời khỏi quán, bước dọc theo con phố đông người. Sự chú ý của người qua đường không ngừng đổ dồn về phía họ.

Một thanh niên trẻ nói tiếng Nga trôi chảy, đứng giữa phố giao tiếp với một người nước ngoài, đúng là hiếm có.

"Nhanh thôi, chúng ta đang thu hút quá nhiều sự chú ý." Trần An hối thúc.

Người trợ lý gật đầu, dẫn Trần An tiến về phía chiếc xe đỗ bên đường. Cửa kính xe mờ tối, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của một người đang ngồi bên trong, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng.

"Ngài Viktor, người gửi tài liệu đã ở đây." trợ lý nói khi mở cửa xe.

Viktor Ivanovich Petrov ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt Trần An. Trong một thoáng, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau.

Dường như thời gian ngừng trôi, khi hai con người từ hai thế hệ, hai quốc gia, nhưng cùng chia sẻ một mục tiêu, cuối cùng cũng đã gặp mặt.

Một người thì như bồi hồi nhớ về quá khứ, một người thì có phần ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

Người đứng trước mặt trẻ hơn ông tưởng. Trong khoảnh khắc, Viktor tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa không. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của cậu trai trẻ này, sự trầm tĩnh và đầy tự tin đã nói lên điều ngược lại.

“Ngài tiến sĩ đây là Viktor Ivanovich Petrov, phải không?" Trần An hỏi, nét mặt không hề nao núng. Viktor cau mày, đánh giá từng lời nói và cử chỉ của chàng trai trẻ trước khi gật đầu chậm rãi
— QUẢNG CÁO —