Trong khoang xe yên tĩnh, Viktor Ivanovich Petrov nhìn chằm chằm vào Trần An khi hắn bước tới gần xe. Viktor vẫn chưa hết bất ngờ vì người đối diện quá trẻ so với hình dung của ông.
Dựa trên tài liệu gửi đến, ông nghĩ rằng người đó phải là một tiến sĩ kỳ cựu, có thâm niên nghiên cứu sâu rộng. Nhưng Trần An trông chỉ khoảng 22-25 tuổi, chẳng khác gì con trai ông.
Tuy vậy, Viktor không để thành kiến chi phối. Trong ngành khoa học, tuổi tác không phải là thước đo duy nhất của tài năng. Ông điều chỉnh lại sự tập trung, giữ giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng.
"Cậu là người đã gửi tài liệu cho tôi?"
Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt không chút dao động. "Phải, là tôi."
Viktor có chút nhíu mày, hiển nhiên là vẫn giữ chút hoài nghi.
"Cậu có thể cho tôi biết một chút về bản thân không? Dù sao, việc này quá quan trọng để tôi có thể tin tưởng ngay lập tức."
Đôi mắt của Viktor lộ rõ sự thăm dò. Dù cho không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng ông vẫn không thể gạt bỏ sự ngờ vực. Kinh nghiệm làm việc với những người tài năng nhưng đầy mưu mô khiến ông phải cảnh giác
Trần An giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bình thản đáp.
"Tôi hiểu. Tài liệu mà ông nhận được có nhắc đến một thành phần đặc biệt là NucleoVital-2 mà không nêu rõ, đúng không.”
“Đó là thành phần chiết xuất từ các nucleotide tổng hợp bao gồm....”
“Công dụng của nó là tăng cường khả năng tái tạo DNA và RNA, giảm thiểu sai sót trong quá trình nhân đôi tế bào."
“ProtoVita trong tài liệu của tôi có cách thức hoạt động khác với cái mà mọi người đang nghiên cứu. Và NucleoVital-2 chính là thành phần quan trọng trong đấy.”
Nghe đến đây, ánh mắt Viktor lóe lên. Những gì Trần An vừa nói rất đúng, quả thật ProtoVita trong tài liệu có công dụng và cách thức hoạt động khác với ProtoVita của bọn họ.
"Cậu thực sự là người đó..." Viktor lẩm bẩm, vẻ nghi ngờ gần như tan biến.
"Hoặc ít nhất cậu liên quan rất mật thiết đến tác giả của tài liệu."
Thấy thái độ của Viktor đã phần nào thay đổi, Trần An tiếp lời.
"Nếu ông cần thêm thông tin, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta nói chuyện chi tiết trong một không gian kín đáo hơn."
Viktor chợt nhận ra mình đã thất lễ khi để Trần An đứng ngoài trời quá lâu. Ông gật đầu, nghiêm giọng nhưng có phần thân thiện hơn.
"Cậu nói đúng. Mời vào trong."
Cánh cửa xe khép lại, không gian yên tĩnh và an toàn bên trong giúp cả hai thoải mái hơn. Trợ lý của Viktor ngồi ghế trước, thỉnh thoảng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, tò mò nhưng không dám xen vào.
Viktor xoay người đối diện Trần An, đôi mắt sắc bén nhưng đầy sự tò mò.
"Bây giờ, tôi muốn biết, tại sao cậu lại sở hữu những tài liệu đó? Và mục đích của cậu là gì khi gửi chúng cho tôi?"
Trần An hơi ngả người về phía trước, ánh mắt trầm lặng nhưng chứa đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ bàn về tất cả. Nhưng trước hết, hãy đảm bảo rằng những thông tin này không lọt ra ngoài. Đây không chỉ là vấn đề khoa học, mà còn liên quan đến sự sống còn của cả nhân loại."
Sau đó hắn có chút nữa đùa nữa thật thoải mái, nở một nụ cười đầy bí ẩn nói.
"Tiến sĩ, tôi nghĩ ông nên biết rằng tôi chính là tác giả của những tài liệu đó. Không phải ai khác, 100% là tôi."
Lời khẳng định của Trần An khiến Viktor thoáng nhíu mày. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Đây không phải lúc để đùa giỡn, cậu thanh niên. Chúng ta đang nói về một trong những bước tiến khoa học quan trọng nhất, không phải chuyện để cậu phô trương."
Trần An bật cười, vừa thích thú vừa hiểu rằng lời mình nói khó ai có thể tin ngay lập tức.
"Tôi biết ông nghĩ gì. Với tuổi tôi, ông không thể tin tôi là người tạo ra những tài liệu đó là đúng.”
“Âyy, thôi được rồi, chờ tôi một chút.” Hắn biết rằng để thuyết phục Viktor, chỉ lời nói là không đủ
Trần An mở laptop, nhanh chóng truy cập vào một tập tin đặc biệt. Sau vài thao tác, hắn đẩy laptop về phía Viktor, để ông đọc các thông tin bổ sung.
"Đây là phần còn lại của tài liệu." Trần An nói, ánh mắt tự tin. "Bao gồm năm thành phần chính và quy trình chế tạo ProtoVita hoàn chỉnh."
“Có cả công dụng cuối cùng của nó luôn đó.”
Viktor lướt qua từng dòng, khuôn mặt dần chuyển từ hoài nghi sang ngạc nhiên và cuối cùng là kinh ngạc. Các mô tả chi tiết về các thành phần và công dụng khiến ông không thể không trầm trồ.
[ Tăng cường tái tạo cơ bắp ]
ProtoVita thúc đẩy cơ thể tự tái tạo và phục hồi cơ bắp sau hoạt động cường độ cao, giảm đau nhức và tổn thương một cách đáng kể.
[ Cải thiện tốc độ phản xạ và sức bền ]
Sản phẩm này cải thiện liên kết giữa hệ thần kinh và cơ bắp, tăng hiệu suất vận động, giúp cơ thể phản ứng nhanh nhạy hơn và duy trì sức bền vượt trội.
[ Tăng cường hệ miễn dịch ]
Leukogen Enhancer huấn luyện bạch cầu để chiến đấu với các chủng vi khuẩn, virus mới. Khác với vắc-xin, không cần phải giới thiệu các mẫu mầm bệnh vào cơ thể mà thay vào đó, cải tiến tăng khả năng tự thích nghi của bạch cầu. Nâng cao khả năng tự thích nghi của hệ miễn dịch.
[ Khả năng chống chịu của cơ thể ]
NanoCatalyst tối ưu hóa việc hấp thụ oxy và chất dinh dưỡng, giúp cơ thể hoạt động hiệu quả trong các điều kiện khắc nghiệt như thiếu oxy hoặc môi trường độc hại.
Viktor chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đầy sự ngỡ ngàng pha lẫn phấn khích.
"Đây là... bản nâng cấp, một bản nâng cấp hoàn thiện của ProtoVita. Đây không còn đơn thuần là một chất bổ trợ, mà là sự tiến hóa của con người!"
Trần An gật đầu, giọng trầm hẳn.
"Chính xác. Và tôi cần sự giúp đỡ của ông để đưa nó vào thực tiễn. Không chỉ để cải thiện đời sống, mà còn để chuẩn bị cho tương lai."
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời nói của Trần An, Viktor ngồi thẳng dậy, vẻ mặt chuyển sang suy tư.
"Tôi không biết cậu là ai, hoặc làm thế nào cậu có được những kiến thức này. Nhưng nếu những gì cậu nói là sự thật... thì đây sẽ là bước ngoặt lịch sử.”
Một bước đi thay đổi cả tương lai.
...
Trong khi đó, ở một nơi khác, chiếc xe gia đình nhỏ lăn bánh trên con đường ngoại ô.
Ánh chiều dần buông xuống, nhuộm sắc cam lên bầu trời. Trần Dương đang lái xe, bên cạnh là vợ, Lý Nguyệt, và con trai út Trần Kiệt ngồi ở ghế sau.
Không khí trong xe thoải mái, chỉ có Trần Kiệt thỉnh thoảng phàn nàn về việc muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Điện thoại Trần Dương reo lên, màn hình hiển thị tên Trần An. Hắn đeo tai nghe rồi bắt máy.
"Alo cha, con đây." Giọng Trần An vang lên từ bên kia, trầm ổn nhưng không giấu được có chút hưng phấn.
"Con đang trên đường về nhà. Lát nữa còn có hai người bạn con đến chơi, cha nói mẹ mua thêm nguyên liệu làm món chả giò với gỏi cuốn giúp con nha. Hai người đó ăn khỏe lắm."
Trần Dương nhíu mày, lướt mắt qua gương chiếu hậu để chắc chắn không ai trong xe nghe thấy cuộc gọi.
"Được, có gì nữa không?"
"À đúng rồi có một chuyện này cha cần biết. Con đã kiểm tra kết quả xổ số hôm nay. Tất cả đều đúng như những gì tương lai xảy ra. Số tiền trúng thưởng sau khi trừ thuế là... 217 tỷ 500 triệu."
Nghe đến con số khổng lồ, tay lái của Trần Dương khẽ run khiến chiếc xe hơi lệch làn. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được sự bất ngờ.
"Gì cơ?!" Hắn gần như hét lên, nhưng ngay lập tức hạ giọng khi thấy Lý Nguyệt nhìn qua với vẻ lo lắng.
"Không có gì đâu, em." Hắn trấn an vợ rồi nói nhỏ vào điện thoại.
"Con đang trên đường đúng không, gần đó còn ai khác nghe không? Đừng nói to quá kẻo thu hút sự chú ý."
"Cha yên tâm, con hiện đang an toàn lắm. Với cả con muốn nhờ cha tìm cách nhận số tiền này một cách an toàn, đừng để ai khác biết để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch về sau." Trần An nói với giọng chắc nịch.
Trần Dương thở dài, trong đầu nhanh chóng hình dung ra trách nhiệm nặng nề mà mình đang phải gánh.
"Được, cha sẽ xử lý.”
Trần An cúp máy, để Trần Dương ngồi đó có chút suy nghĩ.
Hắn nhớ về xấp vé số cất ở ngăn kéo trong văn phòng, dù nơi đó là văn phòng cơ quan nhà nước độ bảo mật phải gọi là rất cao... Nhưng tự nhiên giờ hắn thấy không an toàn nữa.
Trần Dương quay sang vợ, cố giữ giọng điềm tĩnh. "Anh quên đồ ở cơ quan. Mình quay lại một lát nha."
Lý Nguyệt ngồi bên ghế lái phụ nhận ra điều khác thường ở chồng, có chút thắc mắc hỏi.
"Anh quên gì à?" Ánh mắt cô thoáng chút tò mò, vì chồng cô là người kỹ tính, chưa bao giờ quên thứ gì cả.
"Ừ, quên một số tài liệu quan trọng." Trần Dương đáp ngắn gọn.
Sau đó, như chợt nhớ ra, hắn tiếp lời với giọng thoải mái hơn.
"À, An nó bảo hôm nay có 2 đứa bạn qua chơi. Em với con đi mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn nha."
“Nó có nói là phải làm món chả giò với món giỏi cuốn và bạn của nó ăn cũng rất khoẻ.”
Nghe vậy, Lý Nguyệt lập tức rạng rỡ, ánh mắt đầy phấn khích.
"Thật hả? Trần An hôm nay dẫn bạn về à? Thằng bé biết chọn lúc ghê, để em đi chợ mua thêm đồ ngay!"
Cả buổi sáng nay, Lý Nguyệt không giấu nổi sự lo lắng về con trai mình. Giờ thấy thằng bé không chỉ ổn mà còn dẫn bạn về, cô như cất được gánh nặng.
Trái ngược với Lý Nguyệt, Trần Kiệt ngồi phía sau lẩm bẩm.
"Lại đi chợ ! Cha con muốn về nhà nghỉ ngay bây giờ, hay cha cứ chở con về rồi đưa mẹ đi sau..."
Nhưng lời phàn nàn của hắn nhanh chóng bị bỏ qua khi Lý Nguyệt vội vã thúc giục Trần Dương.
"Em nhớ gần cơ quan của anh có một cái siêu thị, anh để mẹ con em ở đó cũng được!"
Trần Dương gật đầu, liếc qua Trần Kiệt. Cậu nhóc đang nhăn nhó.
"Cha, con chỉ muốn về nhà nằm thôi. Hôm nay mệt quá!"
Lý Nguyệt cười, xoa đầu Trần Kiệt.
"Con trai ngoan, chịu khó chút đi. Anh hai dẫn bạn về mà, mình phải tiếp đãi chu đáo chứ."
Trần Kiệt thở dài, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ bất mãn nhưng không cãi lại.
Khi đến gần cơ quan, Trần Dương dừng xe. Ông quay sang vợ và con trai.
"Hai mẹ con xuống đây đi siêu thị mua thêm đồ đi. Anh sẽ quay lại ngay sau khi lấy đồ ở văn phòng."
Lý Nguyệt hớn hở đồng ý, kéo tay Trần Kiệt ra khỏi xe. Trần Kiệt thì chỉ biết ngán ngẩm nhưng vẫn theo mẹ, miệng lẩm bẩm.
"Thôi thì cho xong rồi về nhà ngủ."
Nhìn theo bóng vợ con đi khuất, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. Hắn nhanh chóng nhanh chóng đổi hướng quay xe, trở về cơ quan để kiểm tra những tấm vé số.
Ánh mắt hắn lộ rõ sự căng thẳng, như thể cảm nhận được một gánh nặng lớn đang đè nặng trên vai mình.