Trong khoang xe im lặng chỉ có tiếng của lách cách khi Trần An bấm lên màng hình điện thoại, hắn như đang tìm kiếm thông tin gì đó. Còn tiến sĩ Viktor thì đang cúi người về phía trước, ánh mắt dán chặt vào màn hình laptop trên đùi, từng dòng chữ trong tài liệu hiện lên như mở ra một chân trời mới.
Tâm trí hắn như bị cuốn vào thế giới khoa học phức tạp nhưng đầy tiềm năng. Nhịp tim đập nhanh, không chỉ vì sự kích thích trí tuệ mà còn vì thứ mà hắn đã mơ ước trong suốt bao năm, “Hy vọng”.
Không kìm được nữa, tiến sĩ Viktor quay sang Trần An, giọng nói run run pha lẫn sự xúc động.
“Cậu Trần… thuốc này… liệu có thể…”
Trần An khẽ ngẩng đầu, cắt ngang với vẻ điềm tĩnh thường thấy. Hắn biết tiến sĩ muốn hỏi gì.
“Hoàn toàn có thể. Nó có thể chữa khỏi u·ng t·hư máu, nhưng cần một số loại thuốc bổ trợ để đạt hiệu quả tối đa và tránh các tác dụng phụ.”
Lời khẳng định chắc nịch khiến Viktor sững người, ngón tay siết chặt cạnh laptop, hơi thở dồn dập. Câu trả lời này không phải là một lời an ủi suông, mà là sự thật thứ mà ông đã tìm kiếm suốt cả đời mình.
Trần An tiếp lời với giọng thoải mái hơn.
“Và đừng gọi tôi là ‘Cậu Trần’ nữa, cứ gọi tôi là An, hoặc Tiểu An cũng được.”
Bất chấp xúc động dâng trào, Viktor thoáng ngạc nhiên.
Làm sao cậu thanh niên này có thể đọc được suy nghĩ của hắn nhanh đến vậy? Làm sao cậu Trần lại biết rằng hắn đang cần thuốc cho u·ng t·hư máu? Liệu cậu Trần có tìm qua gia cảnh của hắn, để mà tiếp cận?
Thực ra không phải. Trong tương lai, có một đoạn thời gian, tiến sĩ Viktor đã nói cho Trần An biết về lý do duy nhất khiến ông theo đuổi dự án này, tất cả là vì cứu sống người vợ quá cố, người đã q·ua đ·ời một năm trước khi mưa thiên thạch ập đến.
Chớ trêu là thứ thuốc đó chỉ được hoàn thành một năm rưỡi sau c·ái c·hết của vợ Viktor. Có thể nói, chính người vợ của Viktor đã cứu rất nhiều người trong mạt thế.
“An, cậu… làm sao biết…?”
Trần An chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì thêm, như thể muốn giữ bí mật.
Giây phút xúc động nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi lo ngại, khi tiến sĩ Viktor nhớ lại một nghi vấn lớn kể từ khi hắn đọc công dụng của loại thuốc ProtoVita này.
“An, cậu có nói rằng cần các loại thuốc bổ trợ… Có phải vì cậu cũng lo ngại về vấn đề đột biến tế bào miễn dịch cùng tự miễn không?”
Trần An khẽ gật đầu, biết rằng tiến sĩ đã nắm bắt ngay mặt trái của công nghệ đột phá này. Thuốc thì lúc nào cũng có ba phần là độc mà.
“Đúng vậy. Nếu không có thuốc điều chỉnh, hệ miễn dịch tăng cường quá mức sẽ coi cả tế bào lành là kẻ thù. Khi đó, nó không chỉ tiêu diệt mầm bệnh, mà còn hủy hoại chính cơ thể người bệnh.”
Thứ mà tiến sĩ Viktor cùng Trần An đang nói đến đó là.
[ Nguy cơ đột biến ] Sự tăng tốc tái tạo tế bào có thể gây ra đột biến tế bào nếu sử dụng sai liều lượng hoặc liên tục trong thời gian dài.
Và [ Phản ứng miễn dịch quá mức ] Trong một số trường hợp, hệ miễn dịch quá mạnh có thể t·ấn c·ông cả các tế bào lành, dẫn đến hiện tượng tự miễn.
Tiến sĩ Viktor nhíu mày sâu, lòng vừa lo lắng vừa phấn khích. Hắn hiểu rõ rằng nguy cơ tự miễn là tử huyệt của mọi loại thuốc tăng cường miễn dịch.
Nếu vượt qua được hạn chế này, không chỉ người vợ của ông mà hàng triệu người trên thế giới có thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã.
“Cậu… đã có giải pháp nào chưa?” Hắn hỏi khẽ, như sợ rằng chỉ cần nói to sẽ làm vỡ tan hy vọng vừa nhen nhóm.
“Có.” Trần An trả lời chắc chắn.
“Nhưng cần tài nguyên, thời gian, và cả… lòng tin.”
Câu nói như một lời mời gọi hợp tác, không chỉ trong nghiên cứu mà còn cho một hành trình thay đổi tương lai.
Chiếc xe đen bóng lướt nhẹ trên con đường vắng dẫn vào khu phố yên tĩnh, nhưng trong khoang xe, bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt, căng thẳng, tập trung, và đầy nhiệt huyết.
Tiến sĩ Viktor gần như không để ý rằng xe đã dừng trước một căn nhà nhỏ ấm cúng. Tâm trí ông hoàn toàn bị cuốn vào hai tài liệu thuốc bổ trợ mà Trần An vừa cung cấp.
[ ImmunoCalm ] Giảm phản ứng miễn dịch quá mức bằng cách "lập trình lại" hệ miễn dịch để tránh hiện tượng tự miễn dịch, một giải pháp cực kỳ khó trong ngành y sinh học.
[ GenovaGuard ] Ngăn ngừa các đột biến nguy hiểm trong quá trình tái tạo tế bào, duy trì sự ổn định gen trong điều kiện cơ thể bị đẩy đến giới hạn sinh học.
Vừa đọc vừa suy ngẫm, hàng lông mày của tiến sĩ nhíu chặt, dấu hiệu cho thấy hắn đang cố tìm ra mối liên hệ tiềm ẩn.
“An… Tôi không thể không để ý rằng cả ba loại thuốc này… hình như không phải được thiết kế riêng lẻ.”
Trần An khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thâm trầm nhưng không nói gì.
“Tôi có cảm giác như chúng là một phần của thứ gì đó lớn hơn. Như thể còn thiếu một vài mảnh ghép cuối, đúng không?”
Thay vì trả lời ngay, Trần An vui vẻ cười khẽ, ánh mắt ánh lên tia nhìn tôn trọng.
“Ngài đúng là một nhà khoa học xuất sắc đấy, không hổ danh là tiến sĩ Viktor.”
Lời khen không phải là xã giao, mà là sự công nhận thật lòng. Chỉ bằng vài đoạn mô tả sơ lược mà tiến sĩ đã nhanh chóng nhận ra tính liên kết giữa các loại thuốc, một điều chỉ có thể đạt được với sự nhạy bén và kiến thức sâu rộng.
“Chúng thực sự thuộc về một dự án lớn hơn. Nhưng để hiểu rõ hơn, chúng ta cần thời gian và… một bữa tối ngon miệng trước đã.”
Ngay khi nói xong, Trần An khẽ vẫy tay ra hiệu cho trợ lý dừng xe. Tiến sĩ Viktor lúc này mới ngẩng đầu lên, nhận ra xe đã đỗ trước một căn nhà giản dị nhưng ấm áp.
“Đến rồi sao?” Hắn thầm nghĩ, có chút ngạc nhiên khi người thanh niên bí ẩn này sống trong một căn nhà bình dị đến vậy.
Trần An mở cửa xe, mời tiến sĩ xuống, ánh mắt có phần vui vẻ.
“Chúng ta cùng ăn tối trước đã. Sau đó, tôi sẽ cho ngài biết mảnh ghép còn thiếu là gì…”
“À, nếu có gì thì ngài cứ nhận là thầy của tôi.”
Trần An đẩy cửa bước vào nhà, cảm giác ấm áp và quen thuộc ập đến, khác xa những năm tháng lạnh lẽo nơi mạt thế khốc liệt.
Không phải là hầm ngầm dưới đất, không phải phòng nghiên cứu, không phải căn phòng lạnh giá trước kia, mà là một căn nhà có cha mẹ em trai đang chờ.
Hắn hít một hơi sâu, nén lại những ký ức đau buồn và cất giọng vang rền, đầy sức sống.
“Con về rồi!”
Tiếng bước chân vội vã vọng lại từ trong nhà. Trần Dương từ phòng làm việc bước ra, trong khi Lý Nguyệt từ bếp cũng lau tay vào tạp dề, nở nụ cười rạng rỡ.
Khi thấy hai người đàn ông ngoại quốc, cả hai đều có chút bất ngờ. Lý Nguyệt chớp mắt đầy ngạc nhiên.
“Đây là bạn của con ?” Hai người đàn ông trước mặt cô trông như người Nga vậy.
Trần Dương chỉ gật nhẹ, không ngạc nhiên lắm. Vì hắn đã biết con trai mình là người trở về từ tương lai.
“Cha, mẹ, đây là ngài Tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov, thầy của con, và trợ lý Alexei Volkov.”
Trần An giới thiệu cha mẹ bằng tiếng Nga lưu loát cho tiến sĩ rồi nhanh chóng dịch lại cho cha mẹ mình. Lý Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên.
“Con… từ bao giờ con biết nói tiếng Nga vậy?!”
Trước khi Trần An kịp trả lời, Trần Dương bật cười sảng khoái rồi cũng nói bằng tiếng Nga chuẩn xác.
“Chào ngài Tiến sĩ, chào cậu Volkov. Tôi là Trần Dương, cha của Trần An. Cảm ơn hai người đã hỗ trợ cho con trai tôi.”
Viktor và Alexei hơi sững người, nhưng ngay sau đó gật đầu chào hỏi lịch thiệp. Trần An cũng ngạc nhiên nhưng không để lộ vẻ mặt.
“Thì ra… cha cũng biết tiếng Nga.”
Sau màn giới thiệu, Alexei Volkov bước tới, hai tay nâng một hộp quà gỗ thủ công, kính cẩn trao cho Lý Nguyệt.
“Đây là chút quà nhỏ từ chúng tôi, cảm ơn gia đình đã đón tiếp.”
Lý Nguyệt ngượng ngùng nhưng vui vẻ nhận lấy. “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Bữa cơm nhanh chóng trở nên đầm ấm và vui vẻ. Trần Kiệt, cậu em trai tinh nghịch, không giấu nổi tò mò khi thấy cha và anh trai nói chuyện trôi chảy bằng tiếng Nga.
“Anh hai! Anh dạy em nói tiếng Nga đi!”
Trần An nhướng mày cười.
“Tiếng Nga khó lắm đấy!”
Trần Kiệt bĩu môi.
“Không sao! Em sẽ học!”
Nhưng khi vừa nghe vài câu phát âm lưỡi xoắn của tiếng Nga, thằng bé bé đổi ngay thái độ:
“Thôi, em bỏ cuộc! Khó quá trời!”
Mọi người phá lên cười, tiếng cười giòn tan lan tỏa khắp căn nhà. Viktor đặc biệt thích thú với món chả giò và gỏi cuốn. Alexei cũng ăn rất ngon lành, không quên khen ngợi bằng tiếng Việt lơ lớ.
Sau bữa ăn Trần An lịch sự mời Tiến sĩ Viktor lên phòng riêng để thảo luận. Alexei thì ngồi lại dưới phòng khách, trò chuyện với Trần Dương. Trần Kiệt cũng được dặn dò là không được đến gần phòng của anh trai.
Tiến sĩ Viktor và trợ lý Alexei đứng trước cổng nhà Trần An, chuẩn bị ra về. Lý Nguyệt thân thiện nhờ chồng chuyển lời.
“Hai người nhớ ghé chơi khi rảnh nhé! Lần sau tôi sẽ làm thêm nhiều món hơn.”
Trần Dương bắt tay Tiến sĩ Viktor, điềm tĩnh nói.
“Mong rằng công việc hợp tác của các vị với An sẽ thuận lợi.”
Trần Kiệt thì vẫy tay đầy nhiệt tình.
“Hẹn gặp lại hai chú!”
Trần An tiến lên, cái bắt tay chắc nịch với Tiến sĩ Viktor, ánh mắt họ giao nhau trong sự tin tưởng.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sau.”
Viktor gật đầu chậm rãi, giấu đi vẻ trầm tư. Dù tiến vào xe, tiến sĩ vẫn không nói gì mà chỉ như suy nghĩ gì đó.
Alexei ngồi ghế lái, liếc nhìn Tiến sĩ qua kính chiếu hậu. Ngài tiến sĩ vẫn ngồi đấy im lặng một cách bất thường, khuôn mặt đầy căng thẳng và suy tư sâu sắc. Không kìm được tò mò, Alexei ngập ngừng hỏi.
“Thưa ngài, mọi chuyện… có vấn đề gì với cậu Trần sao?”
Viktor vẫn nhìn ra cửa sổ, như đang đấu tranh nội tâm. Một lúc sau, hắn mới lạnh lùng ra lệnh.
“Hủy toàn bộ kế hoạch sắp tới của ta đi Alexei.”
Alexei sững người.
“Ngài nói… hủy hết sao? Cả hội thảo quốc tế ở Geneva? Cả buổi báo cáo dự án với hội đồng khoa học cấp cao sao?”
“Hủy mọi thứ. Làm trống lịch của ta. Chúng ta sẽ chuyển bà ấy đến đây càng sớm càng tốt.”
“Bà ấy?” Alexei trợn tròn mắt.
“Ý ngài là... phu nhân sao? Nhưng… ngài từng nói bà ấy không thể chịu nổi việc di chuyển nữa cơ mà!”
Viktor siết chặt tay, đôi mắt lóe lên quyết tâm.
“Không sao, đây sẽ là lần cuối...”
Alexei vẫn còn bối rối.
“Nhưng nếu chúng ta hủy tất cả, các nhà đầu tư sẽ rút lui. Toàn bộ đội ngũ nghiên cứu sẽ hoảng loạn… Cả danh tiếng và sự nghiệp của ngài sẽ…”
“Mặc kệ họ!” Viktor ngắt lời, giọng sắc lạnh.
“Nếu họ không hiểu được thì ta cũng không cần họ. Cũng gọi tất cả học trò của ta đến đây, càng sớm càng tốt. Nếu ai không tới thì cũng mặc kệ nó.”
Alexei cắn môi, hiểu rằng không thể ngăn cản nữa. Tiến sĩ Viktor đã quyết định, và khi ông ấy quyết tâm, không ai có thể lay chuyển được.
“Rõ, thưa ngài.”
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trong đêm, mang theo hy vọng mong manh và quyết tâm cháy bỏng của một người đàn ông đã dành cả cuộc đời cho khoa học, giờ đây dám đánh đổi tất cả chỉ vì một tia sáng le lói nơi cuối con đường.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.