Trần An đứng trước tấm bảng trắng đầy những công thức phức tạp, ánh mắt dán chặt vào đó, đôi lông mày hơi cau lại.
Nét mặt hắn pha lẫn giữa sự tập trung cao độ và chút mệt mỏi. Những dòng chữ chi chít trên bảng như mã nguồn của một chương trình sinh học phi thường, nơi khoa học hòa quyện với khát vọng sống còn.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, kéo Trần An ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Cha đây.”
Trần An mở cửa, thấy Trần Dương đứng đó, tay cầm khay trái cây cùng ly nước mát.
“Cha mang chút đồ ăn cho con, có tiện không? Cha vào được chứ?”
“Dạ được, cha vào đi.”
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, tiếng khóa cài khẽ vang.
Trần Dương đặt khay trái cây lên bàn, ánh mắt lướt qua căn phòng. Không gian giờ đây khác xa ngày trước, tài liệu, máy tính chất đầy, mọi thứ ngổn ngang. Nổi bật nhất là tấm bảng trắng với những công thức rối rắm khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Trần Dương đứng lặng trong phòng nghiên cứu của con trai.
Căn phòng này giờ đây không còn chút dấu vết nào của đứa trẻ ham chơi ngày trước. Thay vào đó, là hình ảnh một nhà khoa học trẻ tuổi, đôi mắt luôn sáng lên quyết tâm nhưng cũng chất đầy mệt mỏi.
“Thằng bé đang gánh vác điều gì vậy? Liệu mình có đủ sức làm điểm tựa cho nó?”
Trần Dương thở dài, ánh mắt thoáng vẻ lo âu. Nhưng hắn không muốn để lộ điều đó.
Hắn quay sang nhìn con trai, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.
“Con đang làm gì vậy?”
Trần An ăn miếng táo rồi từ từ nói.
“Đây là công thức của một loại thuốc cường hóa mà con đang nghiên cứu… trong tương lai.”
Hắn mỉm cười, giọng pha chút hài hước.
“Nhưng chưa kịp hoàn thiện thì con đã… tạch.”
Trần Dương nhíu mày, nhưng rồi hắn cũng bật cười nhẹ.
“Cố gắng là tốt, nhưng con cũng phải biết giữ sức khỏe. Đừng làm việc quá sức. Thuốc bổ cha mua, con có cần thêm không?”
Trần An khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
“Không cần đâu cha, sắp tới con sẽ phối hợp với Tiến sĩ Viktor để chế tạo ra ProtoVita.”
Trần Dương sững lại, đôi mắt đầy tò mò khi nghe đến tên loại thuốc này.
“ProtoVita? Nó là gì?”
Trần An giải thích ngắn gọn.
“Nó là một loại thuốc có khả năng tái tạo cơ thể, tăng cường sức bền, và mang lại hệ miễn dịch gần như hoàn hảo. Thậm chí có thể chống lại u·ng t·hư.”
Nghe vậy, Trần Dương không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Thần kỳ như vậy?! Thật không thể tin được trong tương lai lại có thứ thuốc thần kỳ như vậy.”
Trần An đăm chiêu, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một quá khứ đầy đau thương. Hắn khẽ mỉm cười cay đắng, giọng nói nhẹ bẫng nhưng chứa đựng cả một bể ký ức nặng nề.
“Những thứ sinh ra từ thời kỳ mạt thế... từng thứ đều là những kỳ quan vượt thời đại nếu nó xuất hiện ở thời bình. Nhưng... chúng cũng là bằng chứng cho sự tuyệt vọng của nhân loại.”
“Những phát minh ấy chỉ tồn tại vì chúng ta đã đứng bên bờ vực diệt vong.”
“Tại sao... thời kỳ đó lại có nhiều bước đột phá đến vậy?”
Trần An ngẫm nghĩ một lúc, rồi giọng trầm xuống.
“Vì... không còn thứ gì để mất.”
Hắn chậm rãi bước tới tấm bảng chi chít công thức, vẽ một đường thẳng chia đôi bảng như một ranh giới vô hình rồi tiếp tục nghiên cứu công thức.
“Trong thời kỳ đó, mọi thứ sụp đổ chỉ trong một đêm.” Trần An nói, giọng trầm xuống.
“Con nhớ mình đã bước qua những con phố đầy xác c·hết. Không phải vì đói, mà vì chính họ tự kết thúc cuộc đời mình... Họ không thể chịu nổi cảnh nhìn người thân bị quái vật xé xác ngay trước mắt.”
Ánh mắt hắn tối lại, giọng nói như chìm vào hư không.
“Cũng chính lúc ấy, con nhận ra, nhân loại chỉ thật sự sáng tạo khi không còn gì để mất. Vì vậy, mọi giới hạn đều bị xóa bỏ. Những phát minh ra đời... nhưng không còn đạo đức nào được giữ lại.”
“Không còn đạo đức... Không còn luật pháp... Chẳng ai có thời gian mà lo nghĩ về cái gọi là nhân quyền khi đang bị lũ quái vật vây quanh.”
“Vậy là các nhà khoa học bắt đầu buông thả mọi giới hạn, không còn bị kiềm chế. Họ nghiên cứu, thử nghiệm... tất cả... kể cả nhân thể.”
Trần Dương nhíu mày, trong lòng nặng trĩu. Hắn biết con trai mình đang nói về một thế giới không còn nhân tính, một thời kỳ mà sinh tồn của giống loài được đặt lên bên trên đạo đức.
“Hơn nữa.”
Trần An vừa viết vừa nói tiếp.
“Khi bị động vật biến dị đe dọa từng giờ, mọi người buộc phải tìm cách vượt qua giới hạn của chính mình.”
“Chính áp lực sống còn đó đã thúc đẩy khoa học đi xa hơn bất cứ ranh giới nào... Nhưng rồi cuối cùng thì mọi thứ cũng vẫn bị sụp đổ.”
"Con người luôn tự tin rằng mình có thể chế ngự và uốn nắn thiên nhiên theo ý muốn để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, nhưng họ quên rằng bản thân chỉ là một mắt xích nhỏ bé trong vòng xoay vĩ đại của tạo hóa."
Hắn khẽ siết chặt nắm tay, như thể nhớ lại những gì đã mất.
Trần Dương thở dài, rồi bước lại gần, đặt tay lên vai con trai, ánh mắt nghiêm nghị dịu dàng.
“Con à... làm người không chỉ ở hình hài, mà còn ở lòng người. Nếu chúng ta đánh mất nhân tính, thì dù có tồn tại, ta cũng chẳng còn là con người.”
Trần An nhìn cha, đôi mắt thoáng ánh lên sự ấm áp giữa những u tối ký ức. Hắn khẽ mỉm cười nhưng không dám hứa chắc vì điều gì. Vì trước đó đã có quá nhiều người phá vỡ lời hứa.
“Con biết... Và con sẽ không quên điều đó.”
Trần Dương gật đầu, như đã nhẹ lòng hơn.
Trước khi Trần Dương quay bước, Trần An khẽ nhắc.
“À... cha lo vụ vé số giúp con nhé. Nó sẽ quyết định phần lớn kế hoạch đấy.”
“Yên tâm... cha sẽ lo.”
Trần Dương quay người rời khỏi, để lại Trần An đứng lặng một mình, ánh mắt quyết liệt nhưng vẫn sáng ngời hy vọng.
Cánh cửa khép lại, tách Trần An khỏi sự ấm áp của cha mình. Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn hắn và những công thức dở dang, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực ý chí.
Cánh cửa ấy như chặn đứng quá khứ đầy đau thương, để lại ngọn lửa hy vọng đang âm ỉ cháy trong trái tim hắn.
...
Sáng sớm, Trần An vật vờ tỉnh giấc, đầu vẫn gục lên đống tài liệu chằng chịt công thức. Ánh nắng yếu ớt rọi qua khe cửa sổ, khiến hắn phải nheo mắt. Khẽ vươn vai, hắn ngáp dài, tự hỏi sao hôm nay cha không gọi mình dậy như thường lệ để tập thể dục.
Tiếng nói chuyện rì rầm từ phòng khách bên dưới vọng lên khiến hắn cau mày, đầy thắc mắc.
“Ai tới sớm vậy?”
Lững thững bước xuống cầu thang, hắn trông thấy cha mình đang nói chuyện vui vẻ với một chàng trai trẻ, khoác áo sơ mi trắng lịch lãm, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sắc sảo đầy tự tin.
Có điều gì đó rất quen thuộc, nhưng trong trạng thái mơ màng, hắn chỉ gật nhẹ đầu rồi đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.
Khi đang đánh răng, hình ảnh chàng trai trẻ kia cứ lởn vởn trong đầu Trần An.
“Rõ ràng mình đã thấy hắn ở đâu rồi... nhưng ở đâu chứ?”
Bỗng trong trí nhớ siêu việt của hắn, một ký ức vụt hiện lên! Mắt hắn mở lớn, tay cứng đờ, bàn chải đánh răng rơi xuống bồn nước.
“Lâm Chấn Vương!”
Không kịp sửa sang ngoại hình, Trần An tức tốc chạy thẳng ra phòng khách, mặc kệ bộ dạng còn lôi thôi.
“Lâm Chấn Vương?! Anh là Lâm Chấn Vương đúng không?”
Chàng trai trẻ ngạc nhiên đến sững người, hơi lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhưng vẫn lịch sự đáp lời.
“Dạ... đúng rồi... Tôi là Lâm Chấn Vương. Chúng ta... đã gặp nhau trước đây sao?”
Trần An khựng lại, biết mình vừa lỡ lời, vội điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười gượng gạo.
“À... không, chưa từng... Tôi chỉ... là vô tình thấy anh trên mạng.”
Trần Dương, nhạy bén như thường lệ, mỉm cười nhẹ nhàng giải vây.
“Chấn Vương, đây là con trai tôi, Trần An.”
Lâm Chấn Vương gật đầu lễ phép, bắt tay Trần An, ánh mắt vẫn hơi dò xét, như đang đánh giá người vừa gọi chính xác họ tên mình, dù hai người chưa từng gặp.
Trong lòng Trần An, một cơn sóng cảm xúc trào dâng, vì hắn biết rất rõ Lâm Chấn Vương trong ký ức của mạt thế, một nhân vật huyền thoại, một trong những cố vấn cấp cao của liên minh kháng chiến “Thánh Địa Khải Hoàn”.
Một Liên Minh bao gồm các nhà lãnh đạo, nhà khoa học, và chiến binh hàng đầu từ các khu vực còn sót lại của nhân loại, chịu trách nhiệm hoạch định chiến lược.
“Thánh Địa Khải Hoàn” không chỉ là liên minh quân sự, mà còn là biểu tượng tinh thần, nơi khơi dậy hy vọng và lòng kiên cường cho nhân loại trong thời kỳ đen tối nhất.
Nơi hắn làm trước kia cũng chỉ là một nhánh nhỏ của “Thánh Địa Khải Hoàn.”
Trần An vội vã quay lại nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt và thay đồ chỉnh tề. Khi hắn bước ra, phòng khách trống trơn, chỉ còn cha hắn đang dọn dẹp.
“Anh ấy... đi rồi sao?” Trần An khẽ thở dài, ánh mắt dõi về hướng cổng, nơi mà Lâm Chấn Vương vừa rời khỏi.
Trần Dương, nhận thấy con trai mình thất thần, bước lại gần và nhẹ giọng hỏi.
“Con quen biết gì với Chấn Vương à? Từ khi con trở về đến giờ, đây là lần đầu cha thấy con... mất kiểm soát như vậy.”
Trần An hơi khựng lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, hắn nói ngắn gọn.
"Trong tương lai, anh ấy không phải là người mạnh nhất, cũng chẳng có năng lực đặc biệt.”
Trần An nói, ánh mắt thoáng trầm tư.
“Nhưng khi tất cả đều từ bỏ, anh ấy vẫn đứng lên. Khi mọi người chỉ biết chạy trốn, anh ấy tìm cách xây dựng lại thế giới. Sự quyết đoán và lòng kiên định của anh ấy đã thắp sáng hy vọng cho hàng triệu người.”
Trần Dương lặng người, như đang hình dung ra người thanh niên trẻ tuổi ấy trong những lời con trai kể.
Trần An, như bừng tỉnh, xoay người đối diện cha, nheo mắt nghi ngờ.
“Nhưng... tại sao cha lại biết anh ấy? Con nhớ kiếp trước, cha chưa từng nhắc gì về anh ta... mà con cũng chưa từng gặp mặt.”
Trần Dương, hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn mỉm cười như nhớ ra điều gì quan trọng.
“Chấn Vương là con trai của giám đốc Lâm, người mà cha đã cứu trong vụ án b·ắt c·óc đó... nhờ thông tin con cung cấp.”
“Gì cơ?!” Trần An sững người, tim đập mạnh, như vừa nhận ra một mắt xích quan trọng.
Trần Dương tiếp lời.
“Sau khi biết cha mình được cứu, Chấn Vương đã tức tốc bay từ nước ngoài về. Hôm qua vì quá khuya nên cậu ta không tiện đến, nhưng sáng nay đã đến đây để cảm ơn.”
Trần An lặng người, những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Hắn không hề biết Lâm Chấn Vương là con trai ông Lâm. Vụ án hắn giúp cha chỉ là một phép thử nhỏ, một sự ngẫu hứng, nhưng giờ đây lại thay đổi số phận của một trong những người quan trọng nhất trong tương lai.
“Thay đổi... thật sự đã bắt đầu rồi.”
Trần An, giờ đây vừa lo vừa mừng, hít sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang cha nói.
“Cha, tiền vé số không chỉ là may mắn. Nó là cơ hội duy nhất để con khởi động dự án ngay từ bây giờ. Con cần nó để xây dựng phòng thí nghiệm, mua thiết bị, và đặc biệt là đầu tư vào việc tạo ra ProtoVita.”
“Càng sớm càng tốt, tránh để tương lai tiếp tục thay đổi.”
Trần Dương hơi nhíu mày, nhưng rồi ông gật đầu, nhận ra quyết tâm trong ánh mắt con trai.
Trần Dương gật đầu hiểu ý, nhưng trước khi rời đi, hắn chần chừ.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Trần An, sau một thoáng suy tư, nói tiếp.
“Con cần số liên lạc của Lâm Chấn Vương... đúng lúc con đang cần một cố vấn và một chuyên gia kinh tế đáng tin cậy.”
Trần Dương, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười trước sự quyết đoán của con trai.
“Cha sẽ sắp xếp.”
Trần An nhìn theo cha, trong lòng vẫn ngổn ngang lo lắng, nhưng ý chí kiên định đã trở lại.
“Nếu đã thay đổi... thì mình sẽ biến sự thay đổi này thành lợi thế.”