Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 14: Những Con Tốt Trong Ván Cờ



Chương 14 : Những Con Tốt Trong Ván Cờ

Trong căn phòng làm việc rộng rãi nhưng ngăn nắp, Trần Dương đang ngồi sau chiếc bàn gỗ sẫm màu, ánh sáng từ chiếc đèn bàn tỏa xuống làm nổi bật những nét cương nghị trên gương mặt hắn.

Tập tài liệu trước mặt được hắn lật giở một cách chậm rãi, ánh mắt sáng rực tập trung cao độ.

Bầu không khí tĩnh lặng bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột reo lên, âm thanh dội lại trong không gian như một lời gọi khẩn cấp.

“Trung tá, Lưu Kỳ, Phạm Vân, và Tống Hạo đang chờ bên ngoài.” Giọng nói của trợ lý vang lên qua loa nội bộ.

Trần Dương khẽ ngước lên, nét mặt không đổi, nhưng đôi mắt ánh lên sự sắc lạnh. Hắn gật đầu nói ngắn gọn.

“Cho họ vào.”

Cánh cửa nặng nề mở ra. Ba người bước vào, mỗi bước chân đều mạnh mẽ và dứt khoát, như mang theo sức nặng của những sứ mệnh lớn lao.

Họ đứng nghiêm, ánh mắt hướng về Trần Dương, toát lên sự kính trọng tuyệt đối.

Ba người chỉnh tề chào theo đúng tác phong q·uân đ·ội.

Lưu Kỳ, cao lớn với vóc dáng rắn rỏi, ánh mắt sắc như dao, toát lên vẻ lão luyện của một chiến binh kỳ cựu.

Phạm Vân, người phụ nữ duy nhất trong đội, dáng người thanh thoát nhưng kiên cường, đôi mắt sáng lên vẻ quyết tâm không gì lay chuyển.

Tống Hạo, hắn là đội trưởng trong nhiệm lần này, từng bước hắn đi đều toát lên phong thái điềm tĩnh và đầy kiên định.

“Thưa ngài trung tá, đội của tôi đã có mặt đầy đủ.”

Trần Dương đứng dậy, gật đầu thay cho lời chào. Đó không phải là động tác khách sáo, mà là sự khẳng định mối liên kết chặt chẽ giữa hắn và các chiến sĩ.

“Ngồi đi.” Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy uy quyền.

Ba người lập tức ngồi xuống, lưng thẳng như một phản xạ tự nhiên. Không khí trở nên căng thẳng khi Trần Dương quét mắt nhìn cả đội, ánh mắt hắn sắc như dao, mang theo trọng trách nặng nề.

“Lý do tôi gọi các cậu tới đây hôm nay.” Hắn ngừng một nhịp, từng từ như nặng thêm bởi tầm quan trọng của chúng.



“Là vì một nhiệm vụ sống còn. Hàng trăm, thậm chí hàng ngàn sinh mạng đang đặt cược vào chúng ta.”

Ba người không hẹn mà cùng siết chặt tay khi nghe đến việc công việc này ảnh hưởng đến hàng ngàn mạng sống.

Lưu Kỳ, với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa cảm xúc, khẽ nhíu mày, chuẩn bị tinh thần cho một thử thách khốc liệt.

Phạm Vân hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

Còn Tống Hạo chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Nhiệm vụ này tuyệt đối cơ mật. Không được tiết lộ với ai, kể cả với những đồng đội khác trong đội và trong cơ quan.” Trần Dương tiếp tục, giọng hắn trầm xuống, như cố nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của lời nói.

“Nếu thất bại... hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Và có rất nhiều người sẽ phải c·hết.”

Phạm Vân nhíu mày, nhưng giọng nói lạnh lùng của cô vang lên đầy quyết tâm.

“Thưa ngài trung tá, đội chúng tôi đã sẵn sàng.”

Tống Hạo liếc nhìn đồng đội, gật đầu chắc nịch.

“Chúng tôi sẽ không để ngài thất vọng.”

Khi nghe bọn họ đều đồng ý, khi mà vẫn chưa biết nhiệm vụ là gì, khiến Trần Dương nhìn cả ba, ánh mắt dịu đi một chút, như truyền đạt niềm tin và sự tự hào mà hắn dành cho họ.

Hắn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ như ánh chớp thoáng qua trong cơn giông.

“Tốt.” Hắn nói, giọng nhẹ hơn nhưng vẫn không thiếu phần sắc bén.

“Hãy dốc toàn lực. Hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá.”

“Sau đây là nhiệm vụ của cả ba...”

Bầu không khí trong phòng như đông lại, sự im lặng bao trùm, Lưu Kỳ, Phạm Vân, và Tống Hạo không nói thêm bất kỳ lời nào mà chỉ im lặng chấp hành nhiệm vụ. Sự tin tưởng tuyệt đối và quyết tâm sắt đá đã ngấm vào máu của cả ba người họ.



Ba chiến sĩ rời đi, để lại Trần Dương một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Hắn nhìn qua cửa sổ, ánh mắt hướng về phía xa xăm, dù rất muốn bản thân tự đi thi hành nhưng việc hắn tự làm sẽ gây ra những nghi vấn không cần thiết.

Bây giờ chỉ còn cách chọn ba đội viên mà hắn tin tưởng nhất đi làm. Cả ba bọn họ theo khía cạnh nào đó cũng được xem là mang ơn Trần Dương vì hắn đã giúp đỡ họ rất nhiều. Nhưng trước cám dỗ tiền bạc thì mấy ai có thể giữ bản thân mình trong sạch.

...

Trong căn phòng kính rộng lớn của tòa nhà chọc trời. Không gian văn phòng mang vẻ uy quyền tuyệt đối với nội thất gỗ tối màu, được chăm chút từng chi tiết nhỏ.

Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn hắt lên, tạo nên bầu không khí lạnh lẽo, tựa như một nơi mà mọi âm mưu đều được vạch ra trong bóng tối.

Phía sau chiếc bàn làm việc lớn là Bạch Thiên, giám đốc của công ty Lottery, người đàn ông trung niên với dáng vẻ lịch lãm và phong thái uy nghiêm. Ánh mắt sắc lạnh như dao, phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính trước mặt, nơi hiển thị những con số khổng lồ đang nhảy múa.

Hắn gõ nhẹ những ngón tay thon dài lên mặt bàn gỗ, từng nhịp đều đặn nhưng chứa đầy áp lực.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, chậm rãi nhấn từng từ.

“167 tỷ 857 triệu 142 nghìn 857...”

Mỗi lần nhắc đến con số, ánh mắt hắn càng thêm sắc bén, như một con thú săn mồi vừa phát hiện ra kẻ thù nguy hiểm.

Đứng trước bàn làm việc là Lý Hạo, một nhân viên cấp cao của tập đoàn. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt như sáp, đôi tay run rẩy bám chặt vào mép áo, như thể chỉ cần buông ra sẽ rơi vào vực thẳm.

“Ngươi có biết con số này nghĩa là gì không?” Bạch Thiên cất giọng, từng chữ như lưỡi dao xé toạc không gian yên tĩnh.

Lý Hạo run rẩy, giọng lắp bắp như sắp khóc.

“D-Dạ… đó là… một số tiền… rất lớn.”

Bạch Thiên nhếch môi, nụ cười lạnh lùng như băng giá.

“Rất lớn... Đúng, lớn đến mức có thể mua được vài chục, thậm chí vài trăm cái mạng của ngươi.”

Lời nói sắc bén như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tâm trí Lý Hạo. Cơ thể hắn run lên bần bật, chân gần như khuỵu xuống.



Bạch Thiên từ tốn đứng dậy, từng bước đi chậm rãi nhưng mang theo khí thế của kẻ thống trị.

Ánh mắt hắn không rời khỏi đối phương, như mãnh thú đang rình rập con mồi. Dừng lại trước mặt Lý Hạo, hắn đặt bàn tay lên vai đối phương, lực siết vừa đủ để khiến Lý Hạo giật thót.

“Nghe cho rõ.” Giọng hắn hạ thấp, từng từ một rót vào tai như lời nguyền rủa.

“Có kẻ đã trúng giải độc đắc. Không chỉ 167 tỷ, mà còn 143 tỷ khác… Cùng một thời điểm. Ngươi nghĩ đây là ngẫu nhiên sao?”

Lý Hạo há hốc miệng, mắt mở lớn kinh hãi. Hắn không tin những gì mình vừa nghe.

Bạch Thiên nghiêng người, gằn giọng, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn đối phương.

“Đây không phải là trúng số, đây là có kẻ đang p·há h·oại. Và số tiền mà đối phương lấy là số tiền của một ông lớn đang cần rửa tiền. ”

“Làm họ phật lòng thì không chỉ ngươi mà cả ta cũng sẽ bị m·ất t·ích.”

Câu nói như tiếng sấm vang lên trong đầu Lý Hạo, làm hắn đứng không vững. Bàn tay của Bạch Thiên trên vai hắn siết chặt thêm, cảm giác đau thấu xương truyền xuống khiến hắn tỉnh táo lại.

“Ngươi có hai lựa chọn.” Giọng nói của Bạch Thiên hạ thấp đến mức lạnh lùng đáng sợ. “Xử lý êm đẹp chuyện này, hoặc...”

Hắn dừng lại một nhịp, đôi mắt tối đen như vực sâu nhìn thẳng vào Lý Hạo.

“...đi nuôi cá cùng gia đình của ngươi.”

Lý Hạo run lẩy bẩy, gần như sụp xuống, miệng thì thào không thành tiếng.

“...T-Tôi... Tôi chọn... số một! Số một!”

Bạch Thiên nở một nụ cười nhạt, nhưng không hề mang theo chút hơi ấm nào. Hắn rút điện thoại ra, bấm vài nút, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Hạo.

“Và đừng có nghĩ đến việc trốn chạy.”

Giọng nói của hắn trầm xuống, âm điệu như từ vực sâu vọng lại, làm sống lưng Lý Hạo lạnh toát.

“...Vì giờ này bọn họ đã đến nơi rồi.”

Lý Hạo sững người. Một tia hy vọng cuối cùng trong mắt hắn vụt tắt. Hắn biết rằng gia đình mình đã b·ị b·ắt giữ, mọi đường lui đều bị cắt đứt. Lời nói của Bạch Thiên như những gọng kìm siết chặt lấy hắn, đẩy hắn vào hố sâu tuyệt vọng.

Từ giây phút đó, Lý Hạo hiểu rõ, cuộc đời hắn giờ chỉ còn là một con tốt trong tay người đàn ông trước mặt.
— QUẢNG CÁO —