( Để có những chương gần đây, trước hết tác xin cảm ơn bạn “Tạm Vô Đạo” đã khai mở thêm kiến thức, giúp tác càng hoàn thiện hơn, cảm ơn bạn rất nhiều.)
Chiếc xe van màu đen lặng lẽ đỗ ở một góc khuất trong con hẻm vắng, ánh nắng buổi sáng chiếu ẩn hiện lờ mờ những bóng người thưa thớt qua lại. Bên trong, không khí trở nên ngột ngạt hơn bởi sự tập trung cao độ của cả ba người.
Tống Hạo ngồi trước bàn điều khiển, ánh mắt không rời khỏi màn hình chính, nơi hiển thị các thông tin liên quan đến nhiệm vụ. Ánh sáng xanh từ màn hình khiến gương mặt hắn thêm phần sắc lạnh. Phía sau, Phạm Vân và Lưu Kỳ đang gấp rút hoàn thiện việc cải trang.
Phạm Vân ngồi trước một chiếc gương nhỏ gắn trên vách xe, tay cầm cọ trang điểm, tỉ mỉ dặm từng lớp phấn nâu xỉn lên khuôn mặt.
Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm và chiếc quần vải bạc màu cô đang mặc khiến dáng vẻ của cô trở nên khắc khổ, như một phụ nữ trung niên đang sống một cuộc đời vất vả. Cô còn cẩn thận đeo thêm một đôi kính cũ kỹ, dây kính thậm chí còn được buộc lại bằng một sợi dây nhỏ.
Lưu Kỳ ngồi bên cạnh, mặc một bộ đồng phục xe ôm công nghệ xanh lá, chiếc áo khoác có mấy vết bụi bẩn trông rất thật.
Hắn đội mũ bảo hiểm kèm kính chắn, đeo thêm túi giao hàng phía sau lưng. Hắn vừa cài tai nghe siêu nhỏ vừa kiểm tra chiếc điện thoại giả làm công cụ làm việc.
Lưu Kỳ khẽ liếc nhìn Phạm Vân qua gương, vẻ tò mò hiện rõ trong mắt.
“Cô thực sự định vào đó với bộ dạng này à? Trông... khác quá.”
Phạm Vân mỉm cười nhạt, không rời mắt khỏi gương.
“Khác mới tốt. Không ai chú ý đến một người phụ nữ trung niên khắc khổ. Còn ngươi thì sao? Hóa thân thành xe ôm công nghệ, liệu có qua mắt được bọn họ không?”
Lưu Kỳ nhún vai, vỗ nhẹ vào túi giao hàng.
“Chỉ cần không bắt tôi giao hàng thật thì ổn cả.”
Tống Hạo ngẩng lên từ màn hình, giọng hắn trầm thấp.
“Đừng coi thường nhiệm vụ lần này. Không đơn giản chỉ là lấy tiền thưởng vé số đâu. Công ty lottery này đã từng bị đồn đoán có liên quan đến hoạt động rửa tiền và không minh bạch trong các hoạt động. Nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn, chưa có bằng chứng cụ thể.”
Phạm Vân quay lại, ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Nhưng chẳng phải những công ty kiểu này thường xuyên bị kiểm tra để đảm bảo tính minh bạch sao? Làm sao họ có thể qua mặt được mọi người?”
Tống Hạo trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn điều khiển. Sau một hồi im lặng, hắn nói.
“Có rất nhiều cách để che giấu. Quan trọng hơn, lần này chúng ta không chỉ đối đầu với một công ty, mà có khả năng là cả một hệ thống phức tạp phía sau. Hẳn là vụ này liên quan đến một b·ê b·ối lớn hơn nhiều.”
Lưu Kỳ nhướn mày, nhìn chằm chằm vào Tống Hạo.
“Vậy tại sao chỉ có ba người chúng ta thực hiện nhiệm vụ này? Ngài Trần biết rõ chuyện lớn như vậy cần phải có đội ngũ hỗ trợ tốt hơn chứ?”
Phạm Vân xen vào, giọng cô hạ thấp.
“Lại là một lần tự ý hành động của ngài ấy. Chắc mọi người vẫn nhớ vụ hôm qua, khi ngài Trần bị khiển trách vì huy động lực lượng trái phép.”
Không khí trong xe chùng xuống khi tất cả đều nhớ lại sự kiện trước đó. Họ biết, Trần Dương luôn sẵn sàng đặt cược để đạt được mục tiêu, nhưng lần này, bọn hắn cảm giác được mức độ nguy hiểm đã vượt xa dự đoán của họ.
Tống Hạo quay sang hai đồng đội, ánh mắt hắn không hề nao núng.
“Dù có thế nào, ngài ấy vẫn tin tưởng giao nhiệm vụ này cho chúng ta. Đó không chỉ là một mệnh lệnh, mà còn là niềm tin. Đừng quên điều đó.”
Lưu Kỳ siết chặt nắm đấm, gật đầu.
“Phải rồi. Chúng ta đã từng đối mặt với những tình huống tệ hơn thế này. Lần này cũng vậy, chúng ta sẽ không để ngài ấy thất vọng.”
Phạm Vân chỉnh lại kính, đứng dậy, giọng chắc nịch.
“Được rồi, tôi đã sẵn sàng. Lưu Kỳ, nhớ bá·m s·át tôi. Còn Tống Hạo, nhiệm vụ chỉ huy là của anh.”
Tống Hạo khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén như con dao xuyên qua bóng tối. Hắn tổng kết nói lần cuối.
"Mọi người nghe rõ." Giọng Tống Hạo trầm thấp như một lưỡi dao sắc lẻm.
"Một khi vào trong, không có chỗ cho sai lầm. Đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cuộc chiến với một hệ thống lớn hơn chúng ta tưởng. Đừng để bất kỳ ai phát hiện... hoặc sẽ không ai đến cứu được chúng ta."
“Mọi người giữ liên lạc và cẩn thận. Không ai được hành động một mình. Đừng quên mã lệnh.”
“Nếu có vấn đề gì, trước hết rút lui.”
“Rõ.” Lưu Kỳ cùng Phạm Vân đồng thanh nói lên.
Cả ba người trao nhau ánh mắt kiên quyết. Nhiệm vụ lần này có thể sẽ rất nguy hiểm, nên bọn họ không dám xem thường.
Phạm Vân cùng Lưu Kỳ mang theo những tờ vé số, nhanh chóng hoà mình vào nhịp sống đô thị. Thoạt nhìn họ không khác gì một người dân lao động bình thường đang có phần vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng vì niềm vui đó.
...
Đại sảnh của công ty Lottery là một không gian sáng rực với ánh đèn neon trắng xanh, tấp nập người ra vào.
Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân hòa lẫn với âm thanh từ loa thông báo khiến nơi đây đầy sức sống, nhưng cũng không kém phần hỗn loạn.
Phạm Vân, trong bộ dạng một phụ nữ trung niên khắc khổ, bước vào đại sảnh với dáng vẻ khép nép.
Cô khẽ siết chặt quai túi vải trong tay khi có người khác đi gần. Những ngón tay cô ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn giữ vẻ bối rối nhu nhược của một người phụ nữ quê mùa.
Ánh mắt cô kín đáo quét quanh, ghi nhớ từng lối đi, từng gương mặt. Cảm giác như những bước chân dẫn cô vào một cái bẫy kín mít, nơi mọi ngõ ngách đều bị khóa chặt.
Cô hòa mình vào dòng người đang xếp hàng ở quầy tiếp khách, giữ đầu cúi thấp để tránh gây chú ý.
Cách đó không xa, Lưu Kỳ với bộ đồng phục xe ôm công nghệ đứng gần cửa, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt không rời khỏi Phạm Vân.
Hắn giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát mà không gây nghi ngờ, đôi lúc giả vờ bấm máy, như đang bận rộn chờ đợi một đơn hàng mới.
Phạm Vân chậm rãi tiến đến quầy tiếp tân. Sau vài câu hỏi cơ bản, cô nhẹ nhàng đặt tờ vé số lên bàn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
“Đây là tờ vé tôi trúng độc đắc, tôi muốn nhận thưởng.”
Nhân viên tiếp tân, một cô gái trẻ với vẻ mặt niềm nở thường trực, ngay lập tức thay đổi thái độ. Nụ cười của cô ta khựng lại trong giây lát trước khi trở nên cứng nhắc. Cô liếc mắt về phía một nhân viên khác ngồi ở góc quầy, như ra dấu điều gì đó.
Phạm Vân vẫn duy trì vẻ hoang mang, hoàn toàn nhập vai thành một người phụ nữ không biết gì ngoài việc muốn nhận tiền. Nhưng bên trong, cô cảm nhận rõ sự bất thường.
Đôi mắt sắc bén kín đáo quan sát mọi động thái từ phía nhân viên, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất.
Chỉ trong vài phút, một nhóm ba vệ sĩ mặc vest đen từ đâu xuất hiện, nhanh chóng ngăn dòng người lại. Một nhân viên khác, có vẻ là quản lý, bước tới với nụ cười giả tạo.
Chúc mừng chị đã trúng giải đặc biệt!" Cô tiếp tân mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến kỳ lạ.
"Giải thưởng lớn như thế này cần một thủ tục đặc biệt. Mời chị lên phòng riêng... để tránh phiền phức."
Câu cuối vừa như một lời đề nghị, vừa như một lời cảnh cáo ngầm.
Phạm Vân gật đầu, cố tỏ ra bối rối nhưng ngoan ngoãn đi theo nhóm người này.
Cô bước theo họ với vẻ lo lắng đúng chuẩn một người phụ nữ nghèo khổ vừa trúng số.
Nhưng trong lòng, mọi giác quan của cô đều căng như dây đàn. Cô biết mình đang bước vào vùng nguy hiểm, một sai lầm nhỏ cũng có thể kết thúc nhiệm vụ... và mạng sống của cô.
Lưu Kỳ, đang quan sát từ xa, lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn chạm tay lên tai nghe, báo cáo nhanh với Tống Hạo.
“Phạm Vân vừa bị đưa ra khỏi đại sảnh. Hiện giờ tôi không còn thấy cô ấy nữa.”
Tống Hạo, vẫn ngồi trong xe van với ánh mắt tập trung vào màn hình, nhanh chóng hỏi lại.
“Cậu có thể bám theo không? Đừng để mất dấu cô ấy.”
“Có thể, nhưng nơi này có rất nhiều came...”
Lưu Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh quét qua trần nhà.
Hăn ngay lập tức nhận ra điểm bất thường, không có đèn báo hiệu từ camera. Chúng lẽ ra phải nhấp nháy mỗi giây, nhưng giờ đây tất cả như đ·ã c·hết.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Ai đó đang điều khiển mọi thứ từ phía sau bức màn... và họ biết chính xác khi nào cần ra tay. Như thể tất cả đã được chuẩn bị từ trước.
Hắn ngay lập tức báo lại cho đội trưởng.
“Camera ở đây bị tắt hết rồi. Có người đang cố tình che giấu hành động của họ. Phạm Vân đang gặp nguy hiểm.”
Tống Hạo lập tức hiểu tình hình trở nên nghiêm trọng.
“Chắc chắn họ đang muốn độc chiếm giải thưởng, có khả năng xóa sạch mọi dấu vết. Lưu Kỳ, bám theo. Bất cứ giá nào cũng không được để mất dấu Phạm Vân!”
Lưu Kỳ quan sát xung quanh, nhanh chóng nhận ra một nhân viên từ quầy tiếp khách vừa rời khỏi khu vực làm việc. Hắn lặng lẽ đi theo người này đến một hành lang khuất.
Khi nhân viên kia dừng lại để kiểm tra điện thoại, Lưu Kỳ bất ngờ tiến tới từ phía sau, dùng thuốc mê làm hắn b·ất t·ỉnh.
Sau đó, anh kéo nhân viên vào một phòng trống gần đó, thay nhanh bộ đồng phục và chỉnh trang lại cho giống hệt nhân viên công ty.
Kéo khóa áo khoác lên, Lưu Kỳ chỉnh thẻ nhân viên trước ngực. Mỗi bước chân đều nặng trĩu sự cảnh giác.
Chỉ cần một cái liếc mắt nghi ngờ từ bảo vệ cũng đủ khiến hắn bị lộ. 'Giữ bình tĩnh,' hắn tự nhủ.
'Mình đã làm việc này hàng chục lần, lần này cũng sẽ không khác.'
Rồi hắn lấy bộ đàm thông báo với Tống Hạo.
“Tôi đã trà trộn được vào, giờ sẽ tiếp tục bám theo.”
Từ xe van, Tống Hạo nhận được tín hiệu mã lệnh từ Phạm Vân, báo cáo vị trí cô đang ở.
“...-..._-...-..._.....”
‘3, B,15.’
Hắn nhanh chóng chuyển thông tin cho Lưu Kỳ.
“Đi thẳng tới tầng 3, dãy B, phòng 15. Đó là nơi họ đưa Phạm Vân tới.”
Lưu Kỳ lặng lẽ tiến đến cầu thang bộ, vừa đi vừa để ý các dấu hiệu xung quanh. Từng hành lang, từng căn phòng đều bị hắn ghi nhớ kỹ lưỡng.
Tống Hạo, trong khi đó, liên lạc ngay với Trần Dương để báo cáo tình hình.
“Thưa ngài, kế hoạch có biến. Có vẻ như công ty này không đơn giản chỉ che giấu hoạt động rửa tiền, mà còn có một nhóm nội bộ đang thực hiện hành vi phạm pháp ngay trong hôm nay. Chúng tôi cần chỉ thị mới.”
Ánh mắt Tống Hạo vẫn không rời màn hình giá·m s·át, sẵn sàng ứng biến trước mọi tình huống. Ở phía bên kia, Lưu Kỳ tiếp cận tầng 3, dãy B. Đôi chân hắn dừng lại trước hành lang dẫn đến phòng 15, hắn nín thở, chuẩn bị bước vào một kịch nếu có người để ý tiếp cận.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.