Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 16: Lưới Trời Giăng Kín



Chương 16: Lưới Trời Giăng Kín

Trần Dương đang ngồi trong phòng làm việc với đống tài liệu trước mặt thì nhận được cuộc gọi từ Tống Hạo. Giọng Tống Hạo nghiêm trọng, báo cáo tình hình.

“Ngài Trần, Phạm Vân đã bị đưa vào một khu vực riêng. Hiện tại, cô ấy vẫn an toàn, nhưng có vẻ như việc nhận số tiền thưởng sẽ không dễ dàng.”

“Hơn nữa, chúng tôi phát hiện có dấu hiệu phạm pháp tại công ty này. Camera giá·m s·át bị tắt, và nhóm nhân viên tỏ ra không minh bạch.”

Trần Dương bất ngờ, nhất thời không nói được gì. Kế hoạch ban đầu chỉ là nhận số tiền thưởng vé số mà Trần An nhờ hắn đi nhận dùm. Không ngờ, phía sau công ty này lại lộ ra một vụ việc nghiêm trọng hơn.

Hắn nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi hạ giọng dứt khoát.

“Tống Hạo, nhiệm vụ quan trọng nhất là đảm bảo an toàn cho Phạm Vân. Nếu tình hình trở nên nguy hiểm, lập tức ưu tiên đưa cô ấy ra ngoài an toàn. Tôi sẽ đích thân đến đó ngay.”

Trần Dương cúp máy, đứng dậy khỏi ghế, nét mặt chuyển từ bất ngờ sang quyết tâm. Hắn không còn lo lắng việc mình bị phát hiện là người trúng vé số. Thành viên trong đội của hắn đang gặp nguy hiểm, và điều đó không cho phép hắn do dự.

Hắn nhấc điện thoại lên, gọi cho Thanh Phong.

“Thanh Phong, có chuyện rồi, nó liên quan đến tương lai.”

Nghe Trần Dương nói vậy thì hắn biết ngay truyện này có liên quan đến Trần An và mạt thế.

“Nói đi, ngươi cần ta hỗ trợ gì.”

“Không quá nghiêm trọng đâu, Trần An có nhờ ta lãnh tiền thưởng vé số. Nhưng bên đó lại không muốn giao tiền. Lát nữa ta sẽ đích thân đến, còn ngươi cứ huy động một đội lực lượng hỗ trợ đến công ty xổ số ngay lập tức.”

Bên kia, Thanh Phong chỉ đáp lại gọn gàng.

“Được.” Rồi hắn ngắt máy.

Trong một căn phòng kín thuộc tầng 3, Phạm Vân ngồi đối diện một chiếc bàn gỗ lớn. Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ khép nép, lo lắng, đôi bàn tay siết chặt mép túi đặt trên đùi.

Tuy nhiên, trong tâm trí, cô đang phân tích mọi động thái xung quanh. Từ ánh mắt dò xét của các nhân viên, cách bố trí căn phòng, cho đến hành động không ngừng kiểm tra điện thoại của các vệ sĩ.

Một lát sau, cánh cửa phòng bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, đi cùng hai vệ sĩ với dáng vẻ bặm trợn. Gương mặt người đàn ông này không giấu được sự mưu mô dưới vẻ thân thiện giả tạo. Hắn ngồi xuống đối diện Phạm Vân, đặt hai tay lên bàn, cười nhạt.

“Chào chị. Tôi là Lý Hạo, phụ trách xử lý các trường hợp trúng thưởng đặc biệt. Đầu tiên, chúc mừng chị đã trúng giải độc đắc. Chị thật đúng là người may mắn!”

Hắn ra hiệu cho nhân viên mang vào một khay trái cây, bánh ngọt và nước uống. Giọng hắn vẫn giữ vẻ lịch sự.

“Chị cứ thoải mái, đây là phần tiếp đón dành riêng cho những vị khách đặc biệt như chị. Tôi nghe nói chị trúng giải lớn, chắc gia đình chị vui mừng lắm?”



Phạm Vân cúi đầu cười nhẹ, vẫn giữ giọng điệu run rẩy và hồi hộp.

“Vâng, nhà tôi khó khăn, không ngờ trời lại thương cho trúng giải này. Tôi chỉ mong nhận tiền sớm để lo cho các con. Nhà cửa thì sắp dột nát hết rồi...”

Cô tiếp tục kể ra một câu chuyện giả, về một gia cảnh nghèo khó, chồng đã mất, còn hai đứa con đang tuổi đi học. Mỗi lời cô nói đều thật đến mức Lý Hạo không chút nghi ngờ.

Hắn gật gù, vẻ mặt tỏ ra đồng cảm, nhưng trong lòng thì mừng thầm. Gia cảnh này không có gì nổi bật, việc lấy lại tờ vé số sẽ không gặp quá nhiều rắc rối.

Sau một hồi trò chuyện, Lý Hạo nhẹ nhàng nói.

“Chị thật may mắn, đúng là trời thương. Nhưng để hoàn tất thủ tục nhận thưởng, chúng tôi cần kiểm tra tờ vé số của chị một lần nữa. Chị có thể lấy ra được không?”

Phạm Vân nhìn thấy ánh mắt Lý Hạo lóe lên sự gấp gáp khi nhắc đến tờ vé số. Cô hiểu ngay rằng việc này không hề đơn giản, đồng thời ở đây cũng không có máy quay hay camera như đúng thủ tục.

Giữ nguyên vẻ mặt căng thẳng, cô ngập ngừng nói.

“Ờ... Tôi có thể quay video lại không? Không phải tôi không tin các anh, nhưng con tôi dặn phải cẩn thận. Sợ bị mất tờ vé số...”

Nụ cười của Lý Hạo hơi khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ thân thiện.

“Haha, chị cẩn thận như vậy cũng đúng thôi. Nhưng tôi đảm bảo với chị rằng đây là quy trình chuẩn của công ty. Chúng tôi chỉ muốn phục vụ chị một cách tốt nhất.”

Dù nói vậy, sự khó chịu đã thoáng hiện trên khuôn mặt hắn. Phạm Vân không bỏ sót chi tiết này, hiểu rằng mình đã làm chậm lại kế hoạch của hắn. Hắn chắc chắn không phải chỉ là một nhân viên bình thường, và mục đích của hắn không dừng lại ở việc kiểm tra tính hợp lệ của tờ vé số.

Bên ngoài, nhóm vệ sĩ vẫn đứng nghiêm ở cửa. Không khí trong căn phòng dần trở nên ngột ngạt, cả hai bên đều giữ những toan tính riêng. Trong đầu Phạm Vân, từng bước tiếp theo được cô cẩn thận tính toán, chờ tín hiệu từ Tống Hạo hoặc bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.

Lưu Kỳ, sau khi nhận lệnh từ Tống Hạo, nhanh chóng tìm cách kéo dài thời gian. Quan sát tình hình và các lối đi trong tòa nhà, hắn phát hiện ra phòng điều khiển điện nằm ở phía cuối hành lang tầng trệt.

Với kinh nghiệm thực chiến, Lưu Kỳ lẻn vào phòng một cách nhanh chóng, hạ gục một nhân viên kỹ thuật bên trong bằng thuốc.

Hắn bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển, cắt toàn bộ nguồn điện của tầng 3, nơi Phạm Vân đang bị “Mời vào làm việc.”

Một âm thanh "phụt" nhỏ vang lên, cả dãy tầng chìm vào bóng tối. Các bóng đèn hành lang nhấp nháy rồi tắt hẳn, kéo theo đó là tiếng hốt hoảng của nhân viên và khách hàng phía ngoài.

Trong căn phòng nơi Phạm Vân đang ngồi, bóng tối ập xuống khiến cả nhóm người bất ngờ. Lý Hạo vừa định tiếp cận thì theo phản xạ, Phạm Vân nhanh chóng giấu tờ vé số vào lớp áo trong, giữ chắc trong tay. Cô đẩy ghế ra sau, giữ khoảng cách với hắn. Lý Hạo gắt lên.

“Chuyện gì thế này?!”



Một nhân viên bật đèn pin điện thoại, nhưng ánh sáng yếu ớt đó không đủ giúp hắn hành động ngay lập tức. Lý Hạo vội vàng ra lệnh.

“Đưa cô ta ra ngoài, tránh phiền phức!”

Nhân viên hộ tống đến đưa Phạm Vân ra khỏi phòng, nhưng cô cố tình bước chậm, kéo dài thời gian hơn nữa.

Không lâu sau, bên ngoài công ty xổ số, hàng loạt xe cảnh sát hú còi inh ỏi, đèn chớp xanh đỏ sáng rực một góc đường. Thanh Phong dẫn đầu đội tác chiến, nhanh chóng phong tỏa hiện trường.

Trần Dương bước xuống từ một chiếc xe khác, dáng vẻ dứt khoát, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ khu vực.

Ngay khi tiến vào tòa nhà, Trần Dương gặp Tống Hạo và Lưu Kỳ. Tống Hạo báo cáo nhanh.

“Tình hình đang trong tầm kiểm soát. Phạm Vân đã được đưa ra khỏi phòng. Nhưng có vẻ đối phương có tổ chức, không chỉ là vụ chiếm đoạt vé số bình thường.”

Trần Dương gật đầu, ra hiệu cho Thanh Phong chỉ huy lực lượng cảnh sát áp sát từng tầng.

Trong lúc này, Lý Hạo đứng trong phòng điều hành trên tầng 3, tay run rẩy bấm số gọi cho Bạch Thiên. Ở đầu dây bên kia, Bạch Thiên đang thảnh thơi ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là cô thư ký nhỏ đang massage vai cho hắn. Khi điện thoại đổ chuông, Bạch Thiên nhấc máy, giọng uể oải.

“Có chuyện gì?

Giọng Lý Hạo gấp gáp và run rẩy.

“Thưa ngài, chúng ta gặp rắc rối! Cảnh sát đã ập vào công ty, khu vực tầng 3 đã bị phong tỏa. V.. Vé số, tôi vẫn chưa lấy được vé số, thưa ngài!”

Ở đầu dây bên kia, không có tiếng trả lời ngay lập tức. Không gian như đông cứng lại trong vài giây căng thẳng.

Rồi, giọng Bạch Thiên vang lên, trầm thấp và lạnh lẽo như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ:

“Chưa lấy được?”

Lý Hạo cứng người, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Tôi... tôi sẽ thử cách khác...”

Bạch Thiên ngắt lời, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa sức ép như ngọn núi đè nặng.

“Ngươi biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại... đúng không?”

Lý Hạo nắm chặt điện thoại, cảm giác nghẹt thở lan tỏa trong lồng ngực.

“Vợ con ngươi... vẫn đang chờ.”



Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng đủ sức bóp nghẹt mọi ý nghĩ phản kháng trong đầu Lý Hạo. Hắn nuốt khan, giọng run rẩy đáp.

“Tôi hiểu... Tôi sẽ không để ngài thất vọng.”

Cuộc gọi kết thúc với tiếng "tút tút" lạnh lẽo, để lại Lý Hạo đứng c·hết lặng trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Một hình ảnh lướt nhanh trong đầu hắn ‘vợ hắn, mặt tái nhợt vì sợ hãi, đôi tay ôm chặt đứa con nhỏ, mắt đẫm lệ...’

Hắn siết chặt điện thoại, mồ hôi rịn ra từng giọt, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

Lời đe dọa như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí Lý Hạo. Hắn nuốt khan, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Khi tiếng bước chân của cảnh sát dần tiến lại gần, Lý Hạo không còn lựa chọn nào khác. Hắn ra lệnh cho các vệ sĩ.

“Bắt cô ta lại! Mang tờ vé số về đây cho tôi!”

Hai vệ sĩ có hơi ngập ngừng nhưng cũng ngay lập tức tiến về phía Phạm Vân. Cô thoáng nghiêng người khi vệ sĩ đầu tiên lao đến.

Bằng một động tác nhanh như chớp, cô xoay người né cú vồ, đồng thời tung một cú đá mạnh vào đầu gối hắn. Vệ sĩ gục xuống với tiếng rên đau đớn.

Tên thứ hai lập tức xông tới, nhưng cô đã chụp lấy tay hắn, bẻ mạnh khiến hắn mất thăng bằng. Với cú đánh vào thái dương chính xác, hắn ngã vật xuống sàn, b·ất t·ỉnh ngay lập tức. Tiếng rên yếu ớt của chúng vang lên trong bóng tối đầy căng thẳng.

Lý Hạo há hốc mồm kinh ngạc.

“Ngươi...ngươi là ai?! Ngươi không thể chỉ là người bình thường được.”

Không để hắn kịp phản ứng, Phạm Vân tiến đến khóa tay hắn ra sau, ép hắn quỳ xuống sàn. Ngay lúc đó, đội cảnh sát của Thanh Phong ập vào phòng, khống chế toàn bộ vệ sĩ còn lại.

Trần Dương và Thanh Phong tiến vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Hạo đang bị khống chế. Lưu Kỳ và Tống Hạo cũng xuất hiện, cung cấp thông tin thêm về việc camera bị tắt và những hành vi đáng ngờ của công ty xổ số.

Trần Dương bước tới gần Lý Hạo, ánh mắt sắc lạnh.

“Ngươi tốt nhất là hợp tác. Công ty các ngươi đang làm gì ở đây? Tại sao lại cố chiếm đoạt tờ vé số của người khác?”

Lý Hạo im lặng, ánh mắt lảng tránh. Nhưng khi thấy ánh nhìn đầy uy h·iếp của Trần Dương, hắn bắt đầu run rẩy, miệng lắp bắp.

“Tôi... tôi chỉ làm theo lệnh! Mọi chuyện... đều do Bạch Thiên chỉ đạo... Hắn đang bắt lấy vợ con tôi.”

Trần Dương gật đầu, quay lại ra lệnh cho Thanh Phong.

“Dẫn hắn về đồn để điều tra thêm. Đồng thời, phong tỏa toàn bộ công ty này, không để bất kỳ ai ra ngoài.”
— QUẢNG CÁO —