Trần An đang ngồi bên bàn ăn, thưởng thức bữa sáng đơn giản với bánh mì và sữa. Trên bàn, chiếc laptop và một danh sách dụng cụ, tài liệu nghiên cứu đang được hắn kiểm tra cẩn thận.
Ánh nắng sớm len qua cửa sổ, làm sáng lên chiếc bàn bừa bộn tài liệu nghiên cứu. Trần An, với vẻ mặt trầm tư, nhấp một ngụm sữa cuối cùng trước khi kiểm tra lại danh sách dụng cụ cần mang theo.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn vào màn hình, Trần An thấy cái tên quen thuộc. Tiến sĩ Viktor, cộng sự và cũng là một người bạn đáng tin cậy của hắn, dù cả hai chênh lệch tuổi tác khá lớn.
Trần An bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn mang chút tò mò.
“Chào buổi sáng, tiến sĩ. Có chuyện gì mà gọi sớm thế?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Viktor vang lên, đầy năng lượng, có phần háo hức quá mức.
“Sớm gì mà sớm! Tôi đã đợi cậu dưới xe rồi. Xuống nhanh nào, chúng ta có nhiều việc phải làm hôm nay.”
Trần An cười khẽ, đứng dậy thu dọn đồ.
“Đợi một chút. Tôi ra ngay đây.”
Trần An bước ra khỏi tòa nhà, tay cầm một chiếc vali nhỏ chứa tài liệu và dụng cụ nghiên cứu. Ánh nắng sớm len qua những tán cây hai bên đường, phủ lên dáng người trẻ trung nhưng đầy cương nghị của hắn.
Dựa lưng vào chiếc xe đậu gần đó, Viktor, người đàn ông phong trần khoảng ngoài 35 tuổi, với mái tóc hơi hoa râm nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo, khẽ mỉm cười khi thấy Trần An xuất hiện.
“Chào buổi sáng, cậu Trần! Ăn gì chưa?”
Trần An bật cười nhẹ, nhướng mày đáp lại.
“Vẫn gọi tôi là cậu Trần sao? Đừng khách sáo thế, tiến sĩ! Tôi ăn sáng rồi, còn ông thì sao? Vẫn cà phê với bánh dinh dưỡng như mọi khi chứ?”
Viktor cười lớn, vỗ nhẹ vào bụng mình đầy thoải mái.
“Haha, cậu hiểu ta đấy. Một tách cà phê và vài cái bánh dinh dưỡng là đủ với ta rồi.” Hắn khẽ nghiêng đầu về phía xe.
“Lên xe đi, chúng ta có việc cần làm. Trợ lý bận việc rồi, ta sẽ chở cậu.”
Cả hai vào xe, đóng cửa lại với tiếng “cạch” chắc nịch. Khi động cơ vừa khởi động, Trần An không chần chừ hỏi ngay.
“Việc tìm phòng thí nghiệm thế nào rồi?”
Viktor thở dài, đánh tay lái ra khỏi bãi đỗ.
“Phải công nhận, tìm một phòng thí nghiệm đạt tiêu chuẩn của cậu trong thành phố này không dễ. Nhưng tôi có tin tốt. Phòng thí nghiệm ở Đại học Minh Khai tạm đáp ứng được.”
Hắn liếc nhìn Trần An, rồi tiếp tục.
“Tôi gửi thư đề nghị mượn dùng một tuần. Đổi lại, tôi phải đồng ý mở vài buổi giảng ở đó... trao đổi công bằng, nhỉ?”
Nghe đến “Đại học Minh Khai,” biểu cảm của Trần An khựng lại trong thoáng chốc. Những ký ức xưa cũ về nơi hắn từng học và tốt nghiệp chợt ùa về, kéo theo hình ảnh các phòng thí nghiệm thiếu thốn thiết bị mà hắn biết rất rõ.
Viktor liếc nhìn qua gương chiếu hậu, dễ dàng nhận ra vẻ lưỡng lự của người bạn trẻ. Giọng hắn dịu đi, đầy trấn an.
“Này, đừng lo quá. Tôi đã sắp xếp vận chuyển các thiết bị nghiên cứu cần thiết tới đó rồi. Cậu chỉ việc tập trung vào phần việc của mình.”
“Còn nữa...” Viktor cười nhẹ, thêm phần khích lệ.
“Học trò của tôi cũng sẽ đến hỗ trợ. Có khi còn giúp được khối việc ấy chứ.”
Trần An thở phào, khóe môi nhếch lên trong một nụ cười biết ơn.
“Cảm ơn, Viktor. Nếu không có ông, mọi thứ chắc chắn đã rối tung lên rồi.”
Bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn. Viktor bẻ lái vào con đường vắng, rồi bất ngờ chuyển sang giọng tò mò.
“Vậy hôm nay, chúng ta bắt đầu chế tạo NucleoVital-2 chứ? Tôi nhớ cậu nhấn mạnh nó là ưu tiên số một mà.”
Trần An lắc đầu, nét mặt nghiêm nghị trở lại.
“Không. Tôi quyết định sẽ ưu tiên chế tạo NanoCatalyst trước.”
Câu trả lời làm Viktor thoáng bất ngờ. Hắn cau mày hỏi lại, vẻ băn khoăn.
“Thay đổi kế hoạch à? NucleoVital-2 chẳng phải là quan trọng nhất sao? Tại sao lại chuyển sang NanoCatalyst?”
Giọng Trần An trầm thấp nhưng kiên định.
“NanoCatalyst là phần không thể thiếu của ProtoVita. Nó không chỉ tăng cường khả năng hấp thụ oxy và lưu thông máu, mà còn giúp ProtoVita thâm nhập vào tế bào nhanh hơn.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trở nên xa xăm, như bị kéo về một ký ức khó quên.
“Quan trọng hơn... có người cần NanoCatalyst ngay lập tức. Nếu không hoàn thành sớm... có thể sẽ không kịp cứu.”
“À đúng rồi, chúng ta cũng sẽ làm BioAdaptin-X luôn.”
[BioAdaptin-X ] Một hợp chất sinh học nhân tạo, được chiết xuất từ protein cấu trúc của các sinh vật biển chịu áp lực cao (như cá biển sâu).
Có khả năng điều chỉnh và tăng cường tốc độ tái tạo tế bào, đặc biệt là mô cơ và mô liên kết. Thành phần quan trọng thứ 2 trong ProtoVita.
Khoang xe trở nên yên lặng. Viktor trầm ngâm trong giây lát, như cân nhắc từng lời Trần An vừa nói. Rồi hắn khẽ gật đầu.
“Nếu cậu đã quyết định, thì ta ủng hộ. Chúng ta sẽ làm hết sức để kịp thời hoàn thành.”
Chiếc xe lao đi trong ánh nắng buổi sáng, mang theo cả hai nhà khoa học, một người dày dạn kinh nghiệm và một người đầy nhiệt huyết.
...
Đại học Minh Khai ...
Trường Đại học Minh Khai, tọa lạc trong khuôn viên rộng lớn với những tòa nhà mang kiến trúc hiện đại xen lẫn cổ điển, đang tấp nập hơn thường lệ. Hôm nay, nơi đây đón một vị khách đặc biệt “Tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov” người được xem là biểu tượng toàn cầu trong lĩnh vực sinh học và y học.
Trường Minh Khai vốn được biết đến như ngôi trường danh tiếng thứ hai chỉ sau Đại học Quốc gia, đặc biệt nổi bật trong các nghiên cứu khoa học và công nghệ cao.
Việc Viktor đến làm việc không chỉ khiến giới học thuật sôi động mà còn là cơ hội lớn để trường khẳng định vị thế của mình.
Tiến sĩ Viktor chở Trần An dừng ngay trước cổng trường, vị trí mà trợ lý gửi cho tiến sĩ.
Trước cổng, một đám đông gồm giáo sư, giảng viên, sinh viên và thậm chí cả báo chí đã tụ tập sẵn, chờ để được gặp mặt vị khoa học gia lừng danh. Họ cầm theo biển chào mừng, máy ảnh nháy liên tục, và những tiếng xì xào không ngừng vang lên.
“Đó là Tiến sĩ Petrov sao?”
“Nghe nói ông ấy từng nhận giải thưởng Khoa học Lomonosov danh giá của Nga và Giải thưởng Kavli trong Sinh học! Làm sao trường mình mời được nhỉ?”
“Thậm chí có tin ông ấy đã huỷ cả kế hoạch tham dự hội thảo quốc tế ở Geneva, và cả buổi báo cáo dự án với hội đồng khoa học cấp cao chỉ để đến đây!”
“Không biết trường Đại học Minh Khai có gì mà có thể mời vị đại thần này đến đây được vậy.”
Tiến sĩ Viktor bước xuống xe, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ rõ chút khó chịu. Hắn quay sang trợ lý Alexei, một thanh niên mặc vest gọn gàng, đang vội vã bước theo sau.
“Alexei, ta đã dặn cậu là phải làm mọi thứ trong yên lặng. Đây là cái gì?”
Alexei gãi đầu, lúng túng giải thích.
“Thưa tiến sĩ, chuyện này… hiệu trưởng muốn tận dụng cơ hội này để nâng cao danh tiếng của trường. Tôi đã cố gắng ngăn cản, nhưng ông ấy không nghe.”
Nghe vậy, Viktor thở dài, vẻ mặt thoáng bất mãn. Hắn quay sang nói nhỏ với Trần An.
“An, cậu thấy đấy, ta luôn phải làm việc trong tình trạng thế này. Rắc rối thật.”
Trần An khẽ cười, không muốn làm mất tinh thần người bạn lớn tuổi của mình.
“Đừng lo. Chỉ là chút nghi thức thôi. Ông cứ xử lý công việc ở đây trước đi. Tôi sẽ đến phòng thí nghiệm chuẩn bị trước.”
Alexei nhanh chóng tiến lên, đưa cho Trần An một bộ quần áo phòng thí nghiệm và một chiếc thẻ ra vào đặc biệt. Hắn ta nói với giọng đầy trách nhiệm.
“Phòng thí nghiệm đã được nâng cấp theo yêu cầu bảo mật của Tiến sĩ Viktor. Hiệu trưởng đồng ý toàn bộ cải tiến này, vì dù sao khi Tiến sĩ rời đi, mọi thứ vẫn thuộc về trường. Đây là thẻ ra vào, chỉ những người được cấp phép mới có thể sử dụng.”
Trần An nhận lấy đồ, cảm ơn Alexei. Trước khi rời đi, hắn nhìn Viktor và nói.
“Tôi sẽ làm tốt nhất phần việc của mình. Chúng ta gặp lại sau.”
Viktor gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm tin.
“Tôi không mong gì hơn. Cậu là người duy nhất ta tin tưởng cho dự án này.”
Viktor miễn cưỡng bước về phía đoàn người chào đón, nơi hiệu trưởng và các giáo sư đứng chờ.
Hiệu trưởng, một người đàn ông lịch lãm với dáng vẻ tự hào, cùng với phiên dịch viên bước lên bắt tay Viktor.
“Tiến sĩ Viktor! Thật là một vinh hạnh lớn khi được đón tiếp ông tại đây. Tôi tin rằng sự hiện diện của ông sẽ mang lại nguồn cảm hứng to lớn cho giảng viên và sinh viên.”
Phiên dịch viên dịch lại lời của hiệu trưởng sang tiếng Nga.
Viktor chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự nhưng không quá hào hứng. Việc mà ông thường làm trong các buổi thăm hỏi xã giao như vầy.
“Cảm ơn ông. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có một tuần làm việc hiệu quả.”
Trong khi đó, đám đông xung quanh vẫn không ngừng xôn xao, và những câu hỏi, ánh nhìn tò mò liên tục hướng về phía ông. Viktor cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp nhưng trong lòng thì chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nghi thức này để bắt tay vào công việc.
Khi đó, Trần An một mình tiến đến khu vực phòng thí nghiệm.
Hắn nhận ra nơi này, từng góc nhỏ ở đây đều gợi nhớ những ngày tháng nghiên cứu miệt mài của hắn trước kia. Nhưng giờ đây đã có phần thay đổi.
Sạch sẽ và đẹp hơn, Trần An có phần thắc mắc, không biết làm cách nào mà trợ lý của tiến sĩ lại cải tiến nơi này nhanh đến vậy.
Bên ngoài cửa phòng vẫn còn một vài thùng hàng chưa mở, được niêm phong rất kỹ càng, có ghi “Trang thiết bị của tiến sĩ Viktor, cấm người ngoài chạm vào”.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.