(Chương này tác viết ko được quá tốt, vài đoạn đối thoại thiếu tự nhiên quá, ngủ đậy tác sẽ chỉnh lại sau, mong mọi người thông cảm.)
Ngoài trời nắng nhẹ, không khí trong khuôn viên Đại học Minh Khai tràn đầy tiếng động nhộn nhịp của buổi sáng.
Trần An, mặc áo blouse trắng, đang cúi người tháo các thùng dụng cụ của Tiến sĩ Viktor nằm phía ngoài phòng thí nghiệm.
Hắn đang lần mò tìm cách mở thì bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói rõ ràng nhưng mang chút sắc lạnh.
“Đừng có chạm vào những thứ này. Đây là dụng cụ của Tiến sĩ Viktor. Người không liên quan không được phép động vào.”
Trần An khựng lại, đôi tay vẫn giữ lấy nắp thùng. Hắn thở ra một hơi dài, trong đầu ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Trịnh Kỳ Thanh. Một trong những lý do khiến hắn không muốn đến nơi này.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, và không ngoài dự đoán.
Trước mặt hắn là một cô gái trẻ với dáng người cao ráo, phong thái kiêu sa đang đứng đó.
Trịnh Kỳ Thanh, trong bộ váy thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ, khoanh tay nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo pha chút kiêu kỳ. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ của cô buông xuống vai một cách hoàn hảo, làn da trắng mịn nổi bật dưới ánh mặt trời.
Thấy hắn quay lại, cô thoáng chút ngạc nhiên, rồi lập tức nở một nụ cười thân thiện.
“Trần An? Là anh thật sao? Không ngờ lại gặp anh ở đây. Dạo này anh thế nào? Cô chú vẫn ổn chứ?”
Nếu là Trần An trước đây, có lẽ hắn đã bối rối vì được người mình từng thầm mến bắt chuyện, đặc biệt là khi Kỳ Thanh tỏ vẻ gần gũi và quan tâm như vầy.
Nhưng giờ đây, với ký ức từ tương lai, hắn nhìn rõ hơn cả những lời lẽ và ánh mắt của cô. Sự thân thiện đó thực chất chỉ là bề ngoài, và trong lòng cô, hắn biết cô không thực sự coi trọng mình.
Kỳ Thanh, trong khi trò chuyện với Trần An, vẫn giữ phong thái lịch thiệp nhưng bên trong lại dâng lên một suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô nàng tự nhủ.
‘Lại là tên này. Không biết bằng cách nào mà hắn mò được đến đây. Chắc lại tìm cách tiếp cận mình. Hắn không thể hiểu là kiểu người như hắn chẳng bao giờ với tới mình được à. Phiền c·hết đi được.’
Dẫu vậy, cô cũng không để lộ sự khinh thường trong lòng. Thay vào đó, cô tiếp tục cười, như để tạo ấn tượng mình là một người dễ gần và thấu hiểu.
Bên cạnh đó, Kỳ Thanh còn tò mò về những người xung quanh Tiến sĩ Viktor. Đặc biệt, cô nhớ tới lời của trợ lý Alexei rằng, ngài Viktor đến trường này để thực hiện nghiên cứu cũng chỉ vì “học trò cưng” của ông ấy.
Đó cũng chính là lý do cô dùng hết các mối quan hệ để xin được đến nơi này canh giữ đồ cho tiến sĩ Viktor, hòng làm quen với bọn họ. Nếu thành công, proflie của cô sẽ có thêm dòng "đã từng làm việc với tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov."
Chắn chắn tiền đồ của cô sẽ càng sáng lạng hơn.
Cô thầm nghĩ.
'Học trò của tiến sĩ sao?.'
'Chắc hẳn là một người rất xuất sắc. Nếu mình có thể tạo quan hệ tốt với họ, không chừng sẽ mở ra nhiều cơ hội lớn. Dựa vào trí tuệ và vẻ ngoài của mình, mình chắc chắn sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ.'
Trần An không biết Kỳ Thanh đang suy nghĩ gì, và hắn cũng không muốn kéo dài cuộc nói chuyện không cần thiết này, nên hắn nhanh chóng tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện.
“Cảm ơn em Kỳ Thanh, anh và gia đình vẫn ổn. Còn em thì sao? Học tập vẫn thuận lợi chứ?”
Kỳ Thanh khẽ cười, gật đầu.
“Tất nhiên là ổn rồi. Hiện tại em đang làm việc với cố vấn của mình. Thật may là nhờ quan hệ của ông ấy, em mới có thể tham gia trông coi và hỗ trợ Tiến sĩ Viktor. À, Trần An, anh đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ cũng chỉ muốn nhìn mặt tiến sĩ thôi sao?”
Lời nói của cô thoạt nghe như câu hỏi thông thường, nhưng Trần An nhận ra sự ngấm ngầm mỉa mai trong đó. Cô nàng chắc cho rằng hắn chỉ đơn thuần là một kẻ tò mò, không xứng đáng xuất hiện tại nơi này.
Trần An chỉ cười nhạt.
“Không hẳn. Anh đang kiểm tra dụng cụ, chuẩn bị cho một vài nghiên cứu quan trọng.”
Không muốn nói thêm, Trần An cúi đầu nhẹ, rồi quay lại tiếp tục công việc kiểm tra dụng cụ.
Sau khi trả lời ngắn gọn và cúi đầu lịch sự, Trần An quay lại tập trung vào việc kiểm tra chuẩn vận chuyển dụng cụ vào trong phòng thí nghiệm. Sự lạnh lùng và thái độ không mảy may bận tâm của hắn khiến Trịnh Kỳ Thanh càng thêm khó chịu.
Cô nàng khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn với ánh mắt không giấu được sự bực bội.
“Anh đúng là không từ thủ đoạn. Tưởng làm vậy sẽ gây được ấn tượng với em sao?
Câu nói của cô mang theo chút giễu cợt, nhưng cũng có ý cảnh cáo. Cô vốn cho rằng Trần An đang cố tình diễn trò để thu hút sự chú ý của mình.
“Nè, Trần An, tôi cảnh cáo anh, dừng tay lại trước khi ...”
Nhưng lời nói chưa kịp hết, hành động tiếp theo của Trần An khiến cô bất ngờ.
Hắn rút từ túi áo blouse ra một chiếc thẻ ra vào phòng thí nghiệm, quẹt nhẹ qua hệ thống khóa.
Cánh cửa tự động mở ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô và cả vài sinh viên đi ngang qua khu vực này. Không nói một lời, Trần An thản nhiên bưng từng thùng dụng cụ nặng nề vào phòng thí nghiệm, biểu cảm vẫn điềm tĩnh như thể cô chưa từng tồn tại.
Cảnh tượng ấy như một cú đánh mạnh vào lòng tự tôn của Trịnh Kỳ Thanh. Đứng trước cánh cửa phòng thí nghiệm đã mở, cô không khỏi sửng sốt.
“Khoan đã… Làm sao hắn có thẻ ra vào? Chẳng lẽ…”
Cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ rằng Trần An có thể quan trọng trong dự án này. Thay vào đó, cô tự thuyết phục bản thân.
'Chắc giảng viên nhờ anh ấy vận chuyển đồ đạc giúp tiến sĩ Viktor. Chắc chắn là vậy.'
Nhưng dù nghĩ gì đi nữa, Kỳ Thanh hiểu rằng nếu cứ cố chấp thái độ ban đầu, cô sẽ để lỡ cơ hội gây ấn tượng tốt với những người quan trọng ở đây. Lòng tự trọng bảo cô không nên làm vậy, nhưng lý trí lại thúc đẩy cô hành động.
Nén sự bối rối, Kỳ Thanh bước nhanh lên, nở nụ cười tươi tắn.
“Để em phụ anh một tay. Dụng cụ nghiên cứu chắc không dễ di chuyển, một mình anh thì mất thời gian lắm.”
Trần An liếc nhìn cô, một nụ cười thoáng qua khóe môi. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, để mặc cô tham gia vào công việc.
Trong lòng hắn, Kỳ Thanh vốn không có giá trị gì đặc biệt, chỉ là một người luôn hành động vì lợi ích cá nhân. Nhưng nếu cô muốn giúp đỡ, hắn cũng không phản đối, thêm một người làm không công thì công việc sẽ nhanh xong hơn.
“Cẩn thận, thùng này có vài dụng cụ rất dễ vỡ.” Hắn nói, giọng trầm và lãnh đạm.
Kỳ Thanh vội vàng đáp lại với vẻ hứng khởi.
“Yên tâm, em biết cách xử lý.”
Hai người bắt đầu cùng nhau vận chuyển dụng cụ vào phòng thí nghiệm. Kỳ Thanh, dù có chút ngại ngùng, vẫn cố giữ phong thái tự nhiên nhất có thể. Cô không ngừng tìm cách bắt chuyện với Trần An.
“Dạo này anh đang học ở đâu vậy? Vì sao anh có vẻ thay đổi cùng biết nhiều về mấy dụng cụ này vậy?”
Trần An đáp gọn.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là học từ người quen mà thôi.” Thật vậy, trong tương lai hắn đã thao tác trên các dụng cụ này không dưới một ngàn lần.
Câu trả lời ngắn gọn khiến cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Hắn hoàn toàn không có ý định mở rộng thêm bất kỳ cuộc đối thoại nào, càng không muốn mất thời gian với những câu hỏi xã giao.
Kỳ Thanh thấy vậy, lòng thầm ấm ức nhưng không để lộ ra ngoài. Cô biết nếu muốn được chú ý và coi trọng, cô phải kiên nhẫn hơn.
Trịnh Kỳ Thanh đứng bên trong phòng thí nghiệm, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa kính. Cô vẫn luôn chờ đợi thời khắc mà tiến sĩ Viktor hoặc ít nhất là trợ lý của ngài ấy xuất hiện.
Cô hi vọng có thể gây ấn tượng tốt với họ, giúp mình có cơ hội được chú ý. Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân vang lên cùng những lời nói ồn ào bằng tiếng Nga.
"Đây rồi!" Kỳ Thanh thầm nghĩ trong lòng, mắt cô sáng lên. Cô mỉm cười và tự tin bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Cô chắc chắn rằng những người ngoài kia chính là tiến sĩ Viktor hoặc trợ lý của ông, vì chỉ có những người quan trọng mới được phép vào khu vực này.
Nhưng khi cô mở cửa, Kỳ Thanh không thấy bóng dáng của tiến sĩ cùng trợ lý của ông ấy.
Thay vào đó, cô nhìn thấy bốn người ngoại quốc hai nam, hai nữ đang bận rộn vận chuyển thêm các thiết bị vào trong khu thí nghiệm.
Cô không dám coi thường họ, bởi một phần trong lòng, Kỳ Thanh vẫn nghi ngờ rằng bọn họ có thể là những cộng sự thân cận của tiến sĩ Viktor.
Với dáng vẻ tự tin, Kỳ Thanh bước về phía nhóm người đó và sử dụng tiếng Anh để chào hỏi. Cô nhắm đến người đàn ông có vẻ ngoài cao lớn nhất trong nhóm, người đang cầm một chiếc thùng thiết bị.
Người đàn ông mà Kỳ Thanh đang tiến lại gần là Dimitri Volkov, quốc tịch Nga, hắn có vẻ ngoài nổi bật với vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng và phong thái điềm tĩnh. Dimitri khoảng 28 tuổi, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng và đôi mắt xám lạnh lùng.
Kỳ Thanh khéo léo bắt chuyện.
"Chào anh, tôi là Trịnh Kỳ Thanh, rất vui được gặp anh. Anh cần giúp gì không?"
Dimitri mỉm cười gật đầu, với một chút thiện cảm.
"Chào cô, tôi là Dimitri. Chúng tôi là học trò của tiến sĩ Viktor và đang vận chuyển một số thiết bị cho ông ấy. Cô có thể chỉ chúng tôi đường vào phòng thí nghiệm không?"
Kỳ Thanh nhanh chóng chỉ dẫn, vẫy tay cho họ theo mình vào bên trong. Cô cảm thấy mình có thể thu hút được sự chú ý của Dimitri, và thậm chí cũng có thể gây ấn tượng với những người khác trong nhóm.
Sau khi vào trong phòng thí nghiệm, một trong các thành viên nữ, Natalia Orlova quốc tịch Nga, bước vào. Cô có vóc dáng thanh mảnh, mái tóc vàng bạch kim được búi gọn gàng, gương mặt sắc nét và đôi mắt xanh biếc.
Cô là một người cầu toàn, rất khắt khe với bản thân và đồng nghiệp. Khi nhìn thấy điều kiện của phòng thí nghiệm nơi này, cô không thể giấu được vẻ khó chịu.
Cô lẩm bẩm bằng tiếng Nga, không thèm để ý rằng Kỳ Thanh đứng gần đó có thể nghe được.
“C·hết tiệt! Tại sao thầy lại huỷ bỏ hết các công việc ở Nga để đến cái nơi tệ hại này?”
Nếu Kỳ Thanh hiểu được tiếng Nga, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất khó xử. Nhưng lúc này, cô chỉ im lặng, cố gắng duy trì vẻ tự tin.
Mặc dù có phần khó chịu, nhưng cô vẫn không bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ nhóm của Dimitri, hi vọng sẽ gây được sự chú ý với họ.
Nhóm của Dimitri nhanh chóng nhận ra Trần An đang đứng một mình trong góc phòng, chăm chú lắp đặt các thiết bị và kiểm tra chúng. Dimitri, người vốn có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành, nhìn Trần An làm việc và không khỏi thắc mắc.
“Cậu ấy là ai vậy? Làm sao cậu ấy lại biết rõ về những thiết bị này?”
Kỳ Thanh cười nhẹ, cố tỏ ra hiểu biết.
“À, anh ấy là một người được giảng viên nhờ đến đây để giúp vận chuyển thiết bị. Cũng coi là có kinh nghiệm trong việc lắp đặt và kiểm tra thiết bị.”
Dimitri vẫn nhìn Trần An một cách thắc mắc, trong lòng có phần nghi ngờ.
Một trong những thành viên nữ khác, Emma Müller, người mang quốc tịch Đức, có vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc nâu ngắn, tiến lại gần Dimitri. Cô hơi lo lắng khi nhìn thấy Trần An đang làm việc với các thiết bị đắt tiền và tinh vi.
“Dimitri, anh thấy chưa? Coi chừng anh ta làm hỏng mấy thiết bị đó! Đây đều là những thiết bị mới nhất, nếu làm hỏng thì rất khó mà tìm được linh kiện thay thế ở đây.”
Emma nói với một chút lo lắng trong giọng nói, nhưng Dimitri chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, trấn an.
“Yên tâm, Emma. Theo anh thấy thì cậu ấy biết mình đang làm gì. Không có gì phải lo.”
Trần An, mặc dù nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, vẫn không thèm để ý. Hắn tiếp tục làm việc một cách bình thản, không hề nhìn lên dù có sự quan sát của cả nhóm người.
Kỳ Thanh không thể chịu được sự thờ ơ và lạnh lùng của Trần An. Cô không kìm được, lên tiếng một cách khó chịu.
“Anh thật vô lễ với các học trò của Tiến sĩ Viktor! Sao anh không chào hỏi một lời nào.” Tất nhiên cô nói bằng tiếng anh, như để thể hiện với mấy vị đây.
Dimitri chỉ cười khẽ, nói với Kỳ Thanh.
“Cô cứ để anh bạn này làm việc của mình. Có vẻ cậu ấy cần sự tập trung.”
Lời nói của Dimitri khiến Kỳ Thanh có phần ngượng ngùng. Cô hơi cúi đầu, nhận ra có lẽ cô đã đánh giá Trần An quá thấp. Nhưng trong lòng, cô vẫn quyết không bỏ cuộc, không ngừng nghĩ cách để tạo ấn tượng tốt với nhóm người này.
Trần An tiếp tục công việc của mình, không bận tâm đến những lời nói xung quanh. Hắn chỉ quan tâm đến việc chuẩn bị cho nghiên cứu, bởi mỗi phút giây đều quý giá. Còn Kỳ Thanh, dù bị làm lơ, vẫn không thể ngừng nghĩ về cách để gây dựng mối quan hệ với Tiến sĩ Viktor và những người quan trọng trong nhóm của ông.