Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, ánh sáng trắng từ những dãy đèn huỳnh quang phản chiếu trên mặt bàn thép không gỉ, tạo nên một không gian lạnh lẽo nhưng ngăn nắp. Từ bên ngoài, tiếng ve kêu râm ran vang lên từ những tán cây xanh trong khuôn viên trường, báo hiệu buổi trưa đang đến gần.
Không khí bên trong, ngược lại, vẫn giữ nguyên sự nghiêm ngặt và tập trung tuyệt đối.
Trần An đứng trước hai ống hình trụ lớn được chế tạo bằng thuỷ tinh chịu lực đặc biệt, lớp vỏ ngoài được gia cố thêm các vòng kim loại chắc chắn để chịu được áp suất cực cao. Bên trong chúng là các mẫu vật quý giá.
Một nhóm tôm càng biển sâu và các cá thể Copepoda nhỏ bé, tất cả đều là sinh vật sống ở vùng biển sâu 4000m trở lên. Chúng là nguyên liệu không thể thiếu để chế tạo BioAdaptin-X.
Dù đã chuẩn bị đầy đủ, Trần An biết mình không thể tiến hành bất kỳ công đoạn chế tác nào một mình.
Vì quy trình chế tác lần này rất nghiêm ngặt đòi hỏi phải có ít nhất ba người cùng tham gia và mọi thao tác đều phải chính xác tuyệt đối. Không muốn lãng phí thời gian, hắn mở laptop, bắt đầu rà soát lại các bước chế tác, kiểm tra thông số cần thiết, ánh mắt sắc bén không bỏ sót chi tiết nào.
Kenji Takahashi, một nghiên cứu sinh người Nhật và là một học trò khác của tiến sĩ, đi ngang qua để ý đến Trần An.
Hắn có dáng người cân đối, chiều cao trung bình, mái tóc đen vuốt nhẹ ra sau, cùng cặp kính tròn thanh mảnh toát lên vẻ tri thức điềm tĩnh. Kenji vốn là người luôn tôn trọng quy tắc trong phòng thí nghiệm, và sự hiện diện của Trần An, một người ngoài ở đây khiến hắn có phần thắc mắc.
“Tại sao anh ta vẫn còn ở đây? Phòng thí nghiệm này chỉ dành cho nhóm của chúng thầy... Không lẽ đây không chỉ là sinh viên hỗ trợ?”
Hắn ta chậm rãi tiến lại gần, định dùng tiếng Anh để nhắc nhở Trần An rằng đây là không gian làm việc riêng của tiến sĩ Viktor và nhóm nghiên cứu. Tuy nhiên, trước khi kịp mở lời, Dimitri bất ngờ gọi hắn lại bằng tiếng Nga.
“Kenji, lại đây, tôi cần cậu kiểm tra mẫu phản ứng sinh hóa một lần nữa.”
Kenji thoáng chần chừ nhưng rồi cũng quay đi, gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.
Đúng lúc đó, Kỳ Thanh bước vào, trên tay là một túi giấy đựng đồ ăn nhẹ cùng hai chai nước, một ly cà phê và một chai nước cam mát lạnh.
Cô vừa định đặt chúng lên bàn trống bên cạnh thì giọng nói nghiêm nghị của Trần An vang lên, đều đặn nhưng đầy quyền uy.
“Kỳ Thanh, em không biết là trong nội quy phòng thí nghiệm, không được phép mang thức ăn và đồ uống vào phòng thí nghiệm à. Nếu muốn dùng, ra ngoài mà dùng.”
Câu nói lạnh lùng của hắn khiến Kỳ Thanh khựng lại. Ánh mắt cô loé lên một tia bực bội, nhưng cô không muốn gây chuyện lúc này. Cô có phần khó chịu nhưng cũng chỉ đành phải xách nó ra phía bàn bên ngoài.
Ở góc khác, Natalia, người luôn nghiêm khắc với các quy tắc trong phòng thí nghiệm, liếc nhìn Kỳ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng đầy khinh thường. Cô buông một câu mỉa mai bằng tiếng Nga, giọng nói đầy vẻ châm biếm.
("Ngay cả sinh viên ở đây cũng không biết rằng không được mang thức ăn vào phòng thí nghiệm.")
Dù không hiểu tiếng Nga, Kỳ Thanh vẫn nhận ra sự miệt thị trong ánh mắt Natalia. Cô mím môi đầy khó chịu, nhưng không muốn làm lớn chuyện.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Dimitri và Emma liền bước tới để xoa dịu tình hình. Dimitri cố giữ giọng vui vẻ.
"Không sao đâu, chúng ta ai cũng từng phạm lỗi nhỏ lúc mới làm việc trong phòng thí nghiệm. Chỉ cần nhớ kỹ quy tắc lần sau là được."
Emma gật đầu phụ họa, nở một nụ cười thân thiện với Kỳ Thanh.
"Đúng vậy không sao hết, cô cứ để bên ngoài đi, lát chúng tôi sẽ dùng sau. Rất cảm ơn sự hiếu khách của cô."
Dù lời nói nhẹ nhàng, Kỳ Thanh biết rằng những lời đó không chỉ là nhắc nhở mà còn mang hàm ý cảnh cáo kín đáo. Cô nén sự khó chịu, gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục tìm công việc trong phòng thí nghiệm để chờ tiến sĩ Viktor và người đệ tử bí ẩn kia đến.
Cô cũng bắt chước Trần An mở laptop lên làm việc, vì cô nghĩ Trần An chắc cũng dùng cách này để kéo thời gian.
Còn Trần An, sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ lẳng lặng ghi nhớ thái độ của từng người.
Vì hắn biết, để có thể quản lý tốt một đội nhóm, hắn cần phải biết tính cách của từng người trước cái đã. Để nhằm tránh sung đột không mong muốn...
Ở một nơi khác...
Tiến sĩ Viktor vừa hoàn thành cuộc phỏng vấn với hiệu trưởng và kí giả.
Hắn vội vàng bước nhanh trên hành lang dài dẫn đến phòng thí nghiệm. Với dáng người cao gầy, mái tóc hoa râm và gương mặt góc cạnh đầy cương nghị, ông tỏa ra phong thái của một người bận rộn và đầy quyền uy.
Những sinh viên xung quanh không khỏi ngoái nhìn, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tò mò khi có một tiến sĩ nước ngoài xuất hiện trong khuôn viên trường học.
Bên cạnh ông, trợ lý Alexei, với vóc dáng thấp hơn một chút nhưng phong thái nghiêm túc, cố gắng bắt kịp những bước đi đầy quyết đoán của vị tiến sĩ. Trên đường đi, Tiến sĩ Viktor không ngừng trách móc trợ lý của mình.
“Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho mấy thứ không cần thiết. Alexei, đáng lý cậu phải làm tốt hơn nữa chứ. Cậu có biết bây giờ chúng ta đang chạy đua với thời gian không!”
Alexei cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ
“Vâng, thưa ngài. Tôi xin lỗi.”
Khi cả hai đến trước cửa phòng thí nghiệm, ánh mắt của Tiến sĩ Viktor ngay lập tức dừng lại ở một góc gần cửa, nơi có mấy hộp đồ ăn và chai nước để lộn xộn. Gương mặt ông thoáng nhăn lại, đôi lông mày nhíu chặt.
“Thật không thể tin được. Ai lại mang đồ ăn đến gần khu vực này? Alexei, ngay cả việc này mà cậu không kiểm soát được sao?”
Alexei chỉ biết im lặng, bước tới dọn dẹp những thứ đó vào một bên để không làm phật ý tiến sĩ hơn.
Cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra, tất cả mọi người bên trong lập tức quay lại. Tiến sĩ Viktor bước vào, ánh mắt sắc bén của ông nhanh chóng quét qua toàn bộ căn phòng. Dường như ông đang đánh giá mọi thứ, từ cách sắp xếp thiết bị đến thái độ của những người có mặt.
Nhìn thấy chỉ có bốn học trò của mình đứng đó, ông không khỏi thở dài. Đôi mắt thoáng hiện sự thất vọng, nhưng ông nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh.
Dimitri, Natalia, Emma, và Kenji, nở nụ cười rạng rỡ.
“Thầy! Thầy đã đến rồi!”
Họ lần lượt cúi chào, bày tỏ sự kính trọng dành cho người thầy đáng kính của mình. Trợ lý Alexei đứng một bên, giữ sự im lặng quen thuộc của mình.
Ở phía sau, Trịnh Kỳ Thanh kiên nhẫn đứng chờ cơ hội. Khi Tiến sĩ Viktor nhận ra sự hiện diện của cô, ông hơi nhướn mày, như đang cố gắng nhớ lại cô là ai.
Thấy vậy, Kỳ Thanh lập tức bước lên, cúi đầu một cách lễ phép, bắt đầu giới thiệu bằng tiếng anh với giọng nói ngọt ngào.
“Thưa Tiến sĩ, em là Trịnh Kỳ Thanh. Em đã được thầy của mình nhờ hỗ trợ vận chuyển đồ và chuẩn bị một số việc nhỏ ở đây. Em rất ngưỡng mộ công việc của ngài và rất vinh dự được góp một phần công sức.”
Tiến sĩ Viktor nở nụ cười hiền hòa, gật đầu rồi đáp lại bằng tiếng anh.
“Cảm ơn em, Kỳ Thanh. Thay tôi gửi lời cảm ơn đến giảng viên của cô vì đã sắp xếp mọi thứ chu đáo. Sự hỗ trợ này là rất quý giá.”
Những lời cảm ơn ấy khiến Kỳ Thanh cảm thấy mình đang đến gần mục tiêu hơn. Tuy nhiên, cô hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu và việc được tham gia vào nghiên cứu của Tiến sĩ không phải là chuyện dễ dàng.
Ngay lúc này, mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn vào Trần An, người vẫn đang tiếp tục ngồi gõ laptop cùng chuẩn bị các thiết bị mà không hề ngẩng đầu lên. Sự thờ ơ của hắn làm cho không khí có chút kỳ lạ.
Dimitri nhíu mày, quay sang thì thầm với Emma.
“Này emma, em có thấy cậy ấy kỳ lạ không. Nếu chỉ là người hỗ trợ, thì tại sao không lên chào hỏi thầy?”
Emma nhún vai, có vẻ không biết câu trả lời.
Thậm chí Kỳ Thanh cũng cảm thấy khó hiểu. Cô vừa ngạc nhiên vừa bực mình, không hiểu tại sao Trần An lại không nhân cơ hội quý giá này để tiếp cận Tiến sĩ Viktor.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là Tiến sĩ Viktor không hề tỏ vẻ khó chịu hay yêu cầu Trần An dừng công việc để chào hỏi. Ngài ấy chỉ quan sát Trần An trong vài giây, rồi quay lại với các học trò của mình.
Như thể đây là điều bình thường.
Trước khi cô kịp lên tiếng hỏi về Trần An hoặc tìm cách gây thêm ấn tượng, trợ lý Alexei tiến đến gần Kỳ Thanh. Hắn cúi đầu lịch sự nhưng giọng nói có phần cứng rắn.
“Cô Trịnh, cảm ơn vì sự hỗ trợ của cô. Tuy nhiên, giờ chúng tôi cần không gian để làm việc. Cô có thể ra ngoài được không?”
Kỳ Thanh thoáng giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại phong thái tự tin. Cô gật đầu mỉm cười.
“Vâng, tôi hiểu. Chúc tiến sĩ và mọi người làm việc thuận lợi.”
Kỳ Thanh bước ra ngoài, lòng vẫn còn thắc mắc về việc tại sao Trần An lại bình tĩnh ngồi ở đó như vậy. Không lẽ chiếc thẻ của Trần An là từ tiến sĩ Viktor.
Nhưng cô biết, đây chưa phải là lúc thích hợp để tìm hiểu mọi chuyện. Trong đầu cô, một kế hoạch khác đang dần hình thành.
Khi cửa phòng thí nghiệm khép lại, bầu không khí bên trong trở nên nghiêm túc hơn. Tiến sĩ Viktor quay sang nhóm học trò của mình, hắn gọi Trần An lại để chuẩn bị giới thiệu hắn cho mấy tên học trò.