Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 20: Thành Công



Chương 20: Thành Công

Trong phòng thí nghiệm, không khí có phần lắng động khi trợ lý Alexei đi ra ngoài, nhường chỗ lại cho thầy trò bọn họ.

Tiến sĩ Viktor bước chậm rãi đến giữa phòng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn học trò. Hắn đưa tay ra hiệu cho họ tập trung, rồi chậm rãi lên tiếng bằng giọng trầm uy nghi.

“Dựa vào biểu cảm của mấy em, có lẽ các em đang thắc mắc về cậu thanh niên này, đúng không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trần An, người vẫn đứng điềm tĩnh bên bàn thí nghiệm, như thể những gì sắp diễn ra không liên quan đến mình.

Tiến sĩ Viktor tiếp tục, ngữ điệu trở nên nghiêm trang hơn.

“Giới thiệu với mấy em, đây là Trần An. Từ hôm nay, cậu ấy sẽ là người phụ trách toàn bộ thí nghiệm của dự án ProtoVita tại đây.”

Cả bốn người Natalia, Kenji, Dimitri, và Emma đều sững sờ, khi thầy bảo rằng chàng trai trẻ này sẽ là người phụ trách dự án, chứ không phải là thầy.

Dimitri không kìm được, lẩm bẩm bằng tiếng Nga.

“Không thể nào... Một sinh viên trẻ tuổi như vậy?”

Chưa kịp phản ứng thêm, Trần An đã bắt đầu giới thiệu tiếng bằng tiếng Nga trôi chảy, giọng nói bình thản nhưng chất chứa đầy uy lực, cùng sự tự tin hiếm thấy ở độ tuổi này.

“Tôi là Trần An, 24 tuồi. Rất vui được gặp và làm việc cùng mọi người.”

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Natalia tròn mắt nhìn hắn, hoàn toàn bất ngờ trước khả năng nói tiếng Nga trôi chảy của tên này.

Đồng thời thì cô cũng có chút ngại ngùng, vì nếu Trần An biết tiếng Nga. Thì không phải những gì cô nói từ đầu đến giờ đều bị nghe được hết sao. Thậm chí người ta còn không lên tiếng và xem cô nói chuyện như một đứa dở người.

Emma khẽ che miệng, còn Kenji thì cố giấu sự bối rối, cùng thầm cảm ơn vì hắn đã không lỡ lời với cậu bạn trẻ này.

Tiến sĩ Viktor thấy biểu hiện của mấy đứa học trò thì cũng lên tiếng giải thích.

“Tôi biết các em đang nghĩ gì.” Tiến sĩ Viktor lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Tại sao phải nghe lệnh từ một người trẻ như vậy? Tôi sẽ trả lời.”

Hắn dừng một chút.

“Bởi vì Trần An là một thiên tài có kiến thức ngang tầm với tôi.”

Lời khẳng định như sét đánh ngang tai. Khiến cả bốn người đều cứng đờ, không nói nên lời.

Viktor tiếp tục, giọng nghiêm nghị nhưng đầy tự hào.

“Không ai khác ngoài Trần An, người đã cải tiến công thức ProtoVita, hợp chất sinh học sẽ được xem là mở ra thời đại mới cho ngành dược sinh học.”

Hắn tin rằng mấy đứa học sinh sẽ có điều hoài nghi, nên hắn lập tức mở màn hình lớn hiển thị sơ đồ cấu trúc sinh hóa phức tạp của ProtoVita.

“ProtoVita không chỉ tái tạo tế bào tổn thương, kích thích tái sinh mô ở cấp độ phân tử, giúp kéo dài tuổi thọ, phục hồi các chức năng sinh học vượt trội.”

“Mà còn cải tiến hệ miễn dịch.”



“Như các em đã biết, có hai cách cơ bản để cơ thể chống lại mầm bệnh. Một là dựa vào kháng sinh cùng thuốc, hai là dựa vào vaccin.”

“Nhưng với ProtoVita, hệ miễn dịch sẽ gần như sẽ được nâng cấp hoàn toàn, nó sẽ tự thích nghi để chống chọi lại với mầm bệnh mà không cần thuốc mồi.”

Mọi n·gười c·hết lặng khi nghe công dụng của thứ thuốc này, một loại thuốc thoạt nghe không khác gì thuốc trong phim khoa học viễn tưởng.

Emma ngỡ ngàng thì thầm.

“Nếu điều này là thật... thì đây đúng là phép màu khoa học.”

Natalia, Dimitri và Kenji giờ đây chỉ biết im lặng, không thể tin rằng một người trẻ như Trần An lại có thể tạo ra thứ thần kỳ.

Không để họ có thời gian suy nghĩ nhiều, tiến sĩ Viktor lấy ra bốn bản hợp đồng bảo mật tuyệt đối.

“Nếu muốn tham gia dự án này, các em phải ký hợp đồng bảo mật này. Đây không phải là một đề nghị đây là điều kiện tiên quyết để được tham gia.”

Cả bốn người nhìn nhau, không ai muốn từ bỏ cơ hội. Những chữ ký nhanh chóng được đặt xuống, với tham vọng và khát khao hiện rõ trong mắt họ.

Vì nếu loại thuốc này thành công, bọn họ không chỉ có tiền tài, danh vọng mà còn được ghi danh vào sử sách.

Thấy bọn họ đều đã ký xong, Viktor gật đầu ra hiệu cho Trần An bắt đầu được rồi.

Trần An cũng không để mất thời gian. Hắn bắt đầu phân công công việc.

“Dimitri, anh phụ trách đưa mẫu vật qua quá trình ly tâm tốc độ cao trong môi trường áp suất, cách làm cùng số liệu tôi đã có sẵn, anh cứ dựa theo đó mà làm.”

“Kenji, kiểm tra độ ổn định của hợp chất gốc.”

“Emma, chuẩn bị dung dịch đệm và dung môi sinh học.”

“Natalia, chị chuẩn bị màng lọc phân tử nano đi, ta cần nó để cô lập các collagen loại sâu, elastin biển sâu và các protein chịu áp.”

Thoạt đầu, cả bốn đều lưỡng lự, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của hắn. Nhưng chỉ sau vài phút làm việc cùng Trần An, họ nhanh chóng nhận ra Trần An không chỉ là một thiên tài lý thuyết mà còn là một chuyên gia thực chiến với phong thái chuyên nghiệp tuyệt đối.

Kenji ban đầu vẫn còn nghi hoặc, nhưng khi nhìn Trần An thao tác, từng bước chính xác đến mức không chê vào đâu được, hắn không khỏi thốt lên trong đầu.

"Người này là một chuyên gia thực thụ!"

Emma thì thỉnh thoảng lại lén quan sát Trần An. Ánh mắt cô giờ đây tràn đầy sự ngưỡng mộ. Cô nhớ lại những lần mình vất vả chỉ để nắm vững một công đoạn nhỏ, mà người trước mặt lại điều phối toàn bộ công việc với vẻ điềm tĩnh như thể mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay.

Dimitri, người từng tỏ ra nghi ngờ nhất, giờ chỉ im lặng cúi đầu.

"Hắn thực sự ngang tầm với Tiến sĩ Viktor." Ý nghĩ đó cứ lặp lại trong tâm trí, khiến Dimitri không dám khinh thường thêm một giây phút nào nữa.

“Kenji, Emma nhanh tay lên, hợp chất gốc với dung dịch đệm có chưa? Nếu cả hai còn chậm trễ nữa, phản ứng sẽ thất bại.” Trần An ra lệnh mà không ngẩng đầu lên.

“Vâng, thưa ngài!” Emma không biết từ lúc nào đã vô thức lỡ miệng xưng hô Trần An là ngài.

Lời nói vô thức khiến cô giật mình, nhưng không ai cảm thấy điều đó lạ lẫm nữa. Trần An hoàn toàn làm chủ tình hình.



Sau ba giờ làm việc không ngừng nghỉ, bước cuối cùng đã đến. Tất cả đứng im lặng, không ai dám thở mạnh, khi Trần An cẩn thận thực hiện thao tác đóng gói và ổn định dung dịch cuối cùng.

Hắn kết hợp protein tái cấu trúc với dung môi sinh học chứa các ion vi lượng từ nước biển sâu, một công đoạn phức tạp đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối.

Sản phẩm hoàn thiện phải được bảo quản ở nhiệt độ siêu lạnh (-80°C) trong một tiếng trước khi sử dụng nhằm để giữ nguyên hoạt tính sinh học.

Cả Tiến sĩ Viktor lẫn các học trò đều giữ im lặng tuyệt đối, không ai dám làm phiền hay ngắt lời anh trong giây phút quan trọng đó.

Trần An nhẹ nhàng đóng nắp khoang lưu trữ, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình thản. Hắn kiểm tra thông số lần cuối trước khi quay lại nhìn mọi người.

“Xong.”

Một từ duy nhất nhưng mang sức nặng của cả dự án. Cả phòng thí nghiệm như nín thở chờ đợi, còn trong lòng mỗi người, sự ngưỡng mộ dành cho hắn đã thay thế hoàn toàn mọi hoài nghi trước đó.

Nhưng không vì vậy mà Trần An cho bọn họ nghỉ ngơi, cả bọn lại bắt đầu chế tạo NanoCatalyst.

Một loại hạt nano vàng sinh học có tác dụng tối ưu hóa hấp thụ oxy, cải thiện lưu thông máu và hỗ trợ ProtoVita thâm nhập vào tế bào nhanh chóng.

Bên trong phòng thí nghiệm, không khí căng thẳng suốt nhiều giờ cuối cùng cũng tan biến khi hệ thống báo cáo kết quả thử nghiệm đầu tiên. Hai hợp chất NanoCatalyst và BioAdaptin-X đã được tiêm vào nhóm chuột thí nghiệm. Cảm biến sinh học theo dõi từng thay đổi nhỏ nhất trong cơ thể chuột.

“Không có phản ứng đào thải nào cả!” Dimitri reo lên đầy phấn khích khi đọc kết quả. “Tình trạng sinh lý của chuột đang phát triển rất ổn định.”

Trên màn hình lớn, các biểu đồ sức khỏe dần ổn định, với các chỉ số sinh học thậm chí còn vượt xa dự kiến. Tiến sĩ Viktor cũng không giấu được nụ cười hài lòng.

Emma ôm chầm lấy Natalia, còn Kenji và Dimitri thì nhảy cẫng lên vui sướng.

“Chúng ta đã thành công! Thật không thể tin được, chúng ta thành công!”

“Thật điên rồ!”

Không thể kìm nén niềm vui, bọn họ quay sang Trần An, người vẫn giữ vẻ bình thản.

Kenji hào hứng đề nghị.

“Trần An, bọn tôi định đi ăn một bữa lớn để ăn mừng! Cậu nhất định phải đi cùng!”

Emma thêm vào, giọng rạng rỡ.

“Đúng, đúng, đúng. Trưa giờ chúng ta chưa ăn gì rồi. Đi thôi mọi người!”

Trần An khẽ mỉm cười, nhưng rồi nhẹ nhàng từ chối.

“Mọi người cứ đi trước đi. Tôi sẽ đến sau... Tôi cần gọi điện thoại một lát.”

Không ai ý kiến gì nữa. Cả nhóm cùng nhau hồ hởi rời đi, tiếng cười nói xa dần trong hành lang dài. Căn phòng thí nghiệm chìm vào im lặng. Trần An vẫn đứng đó, mắt dõi theo cánh cửa đóng lại.

Hắn khẽ thở dài, tháo găng tay và đưa tay xoa bóp thái dương. Những giây phút căng thẳng vừa qua dường như vẫn đọng lại trong cơ thể hắn.

"Hoàn hảo." Hắn tự nhủ, nhưng cảm giác thành công không kéo dài lâu.



Như một thói quen, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra. Giờ đây màn hình điện thoại hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ từ cha hắn Trần Dương.

Trái tim hắn khẽ thắt lại. Một dự cảm chẳng lành ùa đến.

“Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra... vé số?”

Trần An nhanh chóng bấm gọi lại. Chuông đổ chưa đầy vài giây, đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói quen thuộc của cha vang lên, lẫn trong đó là có chút âm thanh của sự một mệt mỏi nhưng vẫn vững vàng.

“Cha đây... Con đang làm gì vậy?”

Trần An cố giữ bình tĩnh, hỏi ngay.

“Cha, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Trần Dương thở dài, giọng trầm hơn.

“Bên công ty xổ số có hành động mờ ám... bọn chúng định c·ướp tờ vé số.”

Trần An siết chặt điện thoại, cảm giác bất an lan tỏa trong từng nhịp đập của trái tim. Lời cha nói vang lên như một hồi chuông cảnh báo.

"C·ướp tờ vé số?" Hắn lặp lại, giọng không giấu nổi sự thảng thốt. Hàng loạt câu hỏi bủa vây tâm trí.

‘Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải theo tính toán của hắn thì việc trúng số sẽ không bị thay đổi sao?’

“Phải. Sau khi điều tra sâu hơn, cha và chú Phong phát hiện công ty đó còn dính líu đến hàng loạt vụ b·ê b·ối lớn, có liên quan đến vài nhân vật tai to mặt lớn.”

Mọi thứ đã đi chệch khỏi những gì hắn biết ở tương lai. Cục diện hoàn toàn thay đổi.

Hắn có phần gấp rút hỏi nhanh.

“Vậy cha có lãnh được tiền không?”

“Yên tâm đi, tiền thưởng sẽ nhận được... nhưng có thể chậm một chút. Quan trọng là chuyện trúng số này không thể giữ bí mật lâu. Sẽ sớm xuất hiện trên bản tin và mạng xã hội thôi.”

Trần An khẽ gật đầu, trong đầu hắn hàng loạt phương án ứng phó bắt đầu hình thành.

“Cha đừng lo. Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn. Chúng ta cứ tùy cơ ứng biến.”

Trần Dương cảm nhận được sự điềm tĩnh trong giọng nói của con trai, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ... Cha tin con.”

Kết thúc cuộc gọi, Trần An hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên sắc bén và cương nghị hơn bao giờ hết.

“Tập hợp gia đình...”

Ý tưởng này hiện lên trong đầu hắn. Ngay khi nghe cha nói sẽ không giấu được vụ trúng vé số. Dù gì hắn cũng phải tập hợp mọi người trong gia tộc, vậy thì tại sao không lấy cái cớ là trúng số để tập hợp bọn họ.

...

Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.

Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
— QUẢNG CÁO —