Mặt trời dần ngả bóng về phía tây, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ pha chút tím nhạt. Trong khuôn viên trường, hàng cây phượng già đứng lặng im, những tiếng ve kêu râm ran suốt cả ngày giờ đây cũng yếu dần, như thể mệt mỏi vì đã hát quá lâu.
Trần An bước chậm rãi ra cổng trường, đôi mắt khẽ nheo lại khi ánh nắng hắt lên từ mặt đường nhựa. Hán đứng đó, ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại. Xe cộ vẫn bon bon chạy, những người bán hàng rong vẫy khách, tiếng rao thân thuộc vang lên.
“Bánh mì sữa đặc biệt thơm ngon, năm ngàn một ổ!”
“Bạn muốn mua Tvvvv...!”
Những âm thanh bình dị hòa vào tiếng cười nói của sinh viên đang tụ tập quanh các quán nước ven đường, tranh thủ thư giãn sau giờ học.
Khung cảnh ấy như một bức tranh sống động, một khoảnh khắc quý giá mà trong tương lai sẽ chỉ còn là ký ức.
“Tương lai...” Trần An lẩm bẩm, ánh mắt thoáng u buồn.
Hắn nhớ lại những tháng ngày đen tối nơi tương lai xa xôi, nơi mà bầu trời chỉ còn lại một màu xám tro sau cơn mưa thiên thạch, mặt đất hoang tàn không còn sức sống, những căn hầm lạnh lẽo nơi con người phải ẩn náu để tránh động vật biến dị đói khát.
“Nếu có thể thay đổi tất cả... Nếu mọi thứ có thể khác đi...”
Dòng suy nghĩ miên man kéo dài, khiến hắn gần như quên mất mình vẫn đang đứng giữa phố đông người.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Trần An trở về thực tại. Hắn lôi chiếc điện thoại cũ kỹ từ túi quần, màn hình hiển thị cuộc gọi video từ Tiến sĩ Viktor.
Nhận cuộc gọi. Trên màn hình hiện lên gương mặt nghiêm nghị nhưng có chút thoải mái hơn thường ngày của tiến sĩ Viktor. Bên cạnh ông là 4 học trò Dimitri, Kenji, Natalia và Emma cả bọn đều vui vẻ vẫy tay chào Trần An qua màn hình.
“An! Anh đang ở đâu? Nhanh ra quán thịt nướng Hàn Quốc gần trường đi!” Emma hồ hởi lên tiếng.
Dimitri chen vào, vỗ vai tiến sĩ Viktor.
“Thầy mời đấy, không được từ chối đâu!”
Kenji thêm vào, giọng có chút tế nhị cùng kính cẩn.
“Đúng vậy, anh đã làm rất tốt rồi giờ chút ta cần thư giản một chút!”
Trần An khẽ cười. Trước kia, hắn luôn sống khép kín, chẳng bao giờ tham gia những buổi tụ tập như thế này. Nhưng giờ đây, khi đã trải qua những ngày tháng sinh tử khắc nghiệt ở tương lai, hắn nhận ra rằng những khoảnh khắc như thế này... có thể không bao giờ lặp lại.
“Được rồi, gửi địa chỉ đi tôi sẽ đến ngay.” Hắn đáp gọn.
Trần An tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, để làn gió mát của buổi chiều nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt. Lòng hắn khẽ dịu lại, như thể cánh cửa của một cuộc sống bình dị vừa hé mở trước mắt.
Hắn quay người, hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố. Dù trong đầu vẫn chất chứa những kế hoạch lớn lao và tương lai bất định, nhưng ít nhất... giây phút này... hắn sẽ sống như một người bình thường.
Và hy vọng rằng... một ngày nào đó... tương lai sẽ khác.
...
Ánh nắng nhạt dần khi Trần An bước vào quán nướng Hàn Quốc gần trường. Không khí trong quán khá yên tĩnh vì giờ này vẫn còn sớm, chỉ có vài bàn khách rải rác. Mùi thịt nướng thơm phức hòa quyện với mùi khói nhẹ khiến không gian thêm phần ấm cúng.
Hắn đảo mắt tìm quanh nhưng không thấy nhóm của tiến sĩ Viktor đâu. Đang định tiến lên quầy hỏi nhân viên, thì từ phía một góc khuất trong quán, tiếng cười giòn tan của Emma vang lên.
“Không khí lúc đó làm em nhớ đến cái cảm giác lần em đi thi chung kết quốc gia ấy! Trời ơi, áp lực khủng kh·iếp luôn!”
Trần An nhận ra giọng nói quen thuộc liền bước đến gần hơn. Cả nhóm ngồi trong một phòng riêng, vừa nướng thịt vừa trò chuyện sôi nổi. Emma đang kể về trải nghiệm làm việc trong phòng thí nghiệm cùng Trần An, đôi mắt cô sáng lên vừa ngại ngùng vừa hào hứng.
“Cảm giác như làm việc với anh ấy còn áp lực hơn cả với thầy! Mọi thứ phải hoàn hảo đến từng giây!”
“Phải đấy!” Natalia gật đầu đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc như khi làm việc trong phòng thí nghiệm.
“Lúc đó chị nhớ em còn bất giác gọi cậu ta là ‘ngài’ cơ mà!”
Emma đỏ mặt, vội vàng xua tay.
“Không phải! Chỉ là... lúc đó em bị cuốn vào không khí làm việc thôi! Anh An trông nghiêm túc quá!”
Dimitri cười lớn nhưng cũng không khỏi thầm cảm thán.
“Thật khó tin khi cậu ta mới chỉ 24 tuổi... Nhưng khi làm việc, thật sự là anh cảm thấy như đang làm việc với một chuyên gia dày dạn kinh nghiệm vậy. Cái aura đó... thật sự rất khác biệt.”
Kenji, người thường ít nói nhất nhóm, khẽ nhíu mày.
“Tôi vẫn thấy lạ... Nếu Trần An tài giỏi như vậy, sao trước đây chưa từng nghe thấy tên cậu ấy trên bất kỳ tạp chí hay chương trình khoa học nào?”
Tiến sĩ Viktor nhấp một ngụm nước, điềm nhiên đáp.
“Trần An là người chỉ muốn cống hiến cho khoa học và nhân loại. Cậu ấy không quan tâm đến danh vọng hay truyền thông.”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Trần An bước vào với nụ cười nhẹ nhàng.
“Mọi người đang nói gì vậy? Nghe như là về tôi đấy.”
Cả nhóm giật mình, bật cười vui vẻ. Tiến sĩ Viktor nhướng mày, giọng nửa đùa nửa thật.
“Bọn nhóc này đang than phiền vì làm việc với cậu áp lực quá.”
Emma nhanh chóng xua tay.
“Không phải đâu! Chúng tôi chỉ... ừm... nói rằng anh làm việc chuyên nghiệp quá thôi!”
Trần An bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng. Hắn kéo ghế ngồi xuống, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui thư giãn sau làm việc, chứ không phải là áp lực vì sinh tồn. Tương lai có thể vẫn là ẩn số, nhưng giây phút này, mọi thứ đều chân thật và quý giá biết bao.
Hắn vừa ngồi xuống ghế thì phục vụ bước đến đưa menu. Còn chưa kịp gọi món thì giọng nói trầm ấm bằng tiếng anh quen thuộc vang lên từ cửa.
“Thầy Viktor, trợ lý Alexei, mọi người gọi món hết chưa?”
Kèm theo đó là tiếng giày cao gót nhẹ nhàng gõ trên sàn gỗ. Trần An khẽ nhíu mày khi nhận ra giọng nói đó “Trịnh Kỳ Thanh”.
Hắn quay đầu lại và bắt gặp dáng người thanh lịch trong bộ váy công sở màu kem của cô. Gương mặt xinh đẹp điểm chút trang điểm nhẹ càng làm nổi bật đôi mắt thông minh sắc sảo.
Cô vừa bước vào vừa cười nhẹ, ánh mắt vô tình lướt qua phòng riêng... rồi sững lại khi thấy Trần An ngồi đối diện, ngay ngang hàng với tiến sĩ Viktor.
Dù đã đoán được là sẽ có Trần An, nhưng việc hắn ngồi đối diện với tiến sĩ như vậy thì thật sự nằm ngoài dự án của cô.
Ánh mắt của Kỳ Thanh ánh lên vẻ ngạc nhiên thực sự. Trong đầu cô vừa lóe lên một suy nghĩ không tưởng.
‘Không lẽ... anh ấy là nhân tố quan trọng trong dự án chứ không phải sinh viên hỗ trợ như mình tưởng?’
Cố giấu vẻ bất ngờ, Kỳ Thanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô bước tới, giọng điệu trở nên thân mật hơn nhiều.
“Không ngờ lại gặp anh ở đây! Chúng ta đúng là có duyên nhỉ?”
Cả nhóm quay sang nhìn Trần An với vẻ tò mò. Mặc dù không hiểu họ nói gì nhưng trông có vẻ cả hai quen biết nhau.
Tiến sĩ Viktor nhướng mày hướng về phía Trần An dò hỏi.
“Cậu quen em ấy sao?”
Trần An gật đầu, bình thản đáp bằng giọng điềm nhiên bằng tiếng Nga trôi chảy.
“Bọn tôi quen biết nhau một thời gian rồi. Cha của chúng tôi cùng làm việc trong một cơ quan, nên cũng có dịp gặp gỡ.”
Emma tỏ vẻ thích thú, nheo mắt đầy ẩn ý.
“Chỉ là... quen biết thôi sao?”
Trần An hiểu cô nhóc này nghĩ gì nên hắn không chút do dự trả lời.
“Phải, chỉ là bạn bè.”
Nghe vậy, tiến sĩ Viktor cười hào sảng mời Kỳ Thanh bằng tiếng anh.
“Nếu đã quen biết, vậy thì tham gia bữa tiệc cùng mọi người luôn đi, dù gì em cũng đã hỗ trợ canh giữ trang thiết bị lúc sáng.”
Trịnh Kỳ Thanh thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhận lời. Dimitri lập tức đứng dậy, lịch thiệp kéo ghế bên cạnh Trần An ra, nhường chỗ cho cô.
“Em ngồi đây đi, gần Trần An luôn cho tiện trò chuyện.”
“Cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu nhìn Trần An, ánh mắt dường như muốn dò xét nhưng lại đầy ý cười.
Tiến sĩ Viktor vừa nhấp một ngụm nước nhỏ vừa quay sang hỏi.
“An, sau bữa tiệc này, cậu có cần chúng ta làm gì thêm không? Ta nghĩ nên tận dụng thời gian, nhưng không biết kế hoạch của cậu thế nào.”
“Tiến sĩ à, 4 học trò của thầy vừa bay một quãng đường dài từ Nga qua đây đấy. Còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị tôi kéo đầu vào phòng thí nghiệm rồi.”
“Nếu giờ tôi tiếp tục bắt họ làm việc, e rằng tôi sẽ b·ị đ·ánh giá là quá ‘ác độc’. Tôi đề nghị cho họ nghỉ ngơi chiều nay để hồi phục sức khỏe, ngày mai chúng ta bắt đầu lại với năng lượng tốt nhất.”
Tiến sĩ Viktor bật cười sảng khoái.
“Cậu nói đúng. Một ngày căng thẳng như vậy là đủ rồi, nghỉ ngơi là cần thiết.”
Nghe thấy lời này, cả nhóm học trò của ông như được giải tỏa áp lực. Emma gần như nhảy dựng lên.
“Tuyệt vời, nghe như tiếng chuông báo hiệu tự do vậy! Cảm ơn anh rất nhiều, anh An!”
Dimitri, Kenji, và Natalia cũng gật đầu đồng ý, nụ cười thư giãn hiện rõ trên gương mặt.
Trong khi mọi người đang bàn tán rôm rả, Trịnh Kỳ Thanh ngồi bên cạnh Trần An với vẻ bối rối khó che giấu.
Cô vừa chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện bằng tiếng Nga trôi chảy của anh mà không khỏi ngạc nhiên.
‘Từ lúc nào mà anh ấy lại thông thạo tiếng Nga như vậy?’ Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu cô.
Bất chợt, Dimitri quay sang hỏi Trần An.
“An, em có biết khách sạn hay nhà nghỉ nào gần đây không? Chúng tôi không quen đường xá nơi này.”
Trần An thoáng ngẩn người, rồi bất ngờ quay sang Kỳ Thanh. Hai tay hắn đặt nhẹ lên vai cô, khiến cô giật mình, ánh mắt không khỏi trợn lên kinh ngạc.
“Kỳ Thanh đây là người bản địa, rất rành khu vực này. Mọi người cứ hỏi cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tìm được chỗ nghỉ tốt nhất cho mọi người.”
Hắn cũng quay sang nói với Kỳ Thanh, khiến cô thoáng đỏ mặt, nhưng ngay lập tức mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, cứ để tôi lo. Tôi sẽ giúp mọi người tìm chỗ nghỉ thật ổn.”
Sau đó Trần An tiếp tục nói với cô giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút ý tứ.
“Cảm ơn em trước nha, Thanh. À, nhân tiện...” Hắn hạ thấp giọng, đủ để chỉ mình cô nghe thấy.
“Tôi không biết cô đang có ý định gì, nhưng khuyên cô đừng nghĩ quá xa và cũng đừng cố gắng tham gia vào dự án này. Điều đó sẽ không tốt cho cô.”
Ánh mắt của hắn sắc bén nhưng không có vẻ thù địch, khiến Kỳ Thanh thoáng sững sờ. Cô định lên tiếng nhưng đúng lúc đó, đồ ăn được phục vụ mang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ. Những tiếng cười vang lên không ngớt khi mọi người cùng nhau chia sẻ câu chuyện về công việc và cuộc sống.
Tuy nhiên, giữa sự rộn ràng ấy, ánh mắt Kỳ Thanh vẫn thường lướt qua Trần An, mang theo những suy nghĩ không thể nói thành lời.