Bữa tiệc kết thúc khi trời đã chuyển sang chiều tối. Không khí trong quán có phần nhộn nhịp hơn khi khách và các sinh viên trong trường tiến vào quán.
Cũng đã đến lúc về.
Sau khi thanh toán xong xuôi, Tiến sĩ Viktor vỗ vai Trần An cười nói.
“Dù bữa ăn rất ngon, nhưng tôi nói thật là nó vẫn không bằng món chả giò chiên cùng món gỏi cuốn mà mẹ cậu An làm.”
Alexei đứng kế bên gật đầu thừa nhận điều đó, nhờ Trần An mà giờ hắn đã có thêm một món ăn ưa thích mới trong menu.
Trần An nghe vậy thì cũng cười một cách phóng khoáng nói với cả nhóm rằng khi có dịp, hẹn mọi người sang nhà hắn dùng bữa.
Trịnh Kỳ Thanh đứng bên cạnh, khẽ liếc nhìn Trần An, ánh mắt phức tạp nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Vậy em sẽ đưa mọi người này về trường trước để thu dọn hành lý.”
Cả bọn nhanh chóng chia ra thành hai nhóm.
Nhóm 1 gồm Trịnh Kỳ Thanh và 4 học trò của Viktor rời đi trước để chuẩn bị hành lý và tìm nơi nghỉ ngơi.
Nhóm 2 thì là Trần An, Tiến sĩ Viktor, và trợ lý Alexei cũng quay lại trường để lấy BioAdaptin-X và NanoCatalyst, những vật liệu quan trọng cho dự án.
Trần An bước theo Viktor và Alexei, trong đầu đã bắt đầu tính toán các bước tiếp theo. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tập trung, như thể đang suy tính điều gì đó.
Tại một nơi khác...
Trong căn phòng bệnh VIP yên tĩnh, chỉ có âm thanh đều đặn từ máy theo dõi nhịp tim và tiếng máy thở cơ học.
Lâm Chấn Vương đứng bên giường bệnh, đôi mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn cha mình, Lâm Minh, người đàn ông từng là biểu tượng quyền lực trong giới kinh doanh, giờ đây lại nằm bất động giữa đống dây nhợ chằng chịt này.
“Tình trạng của cha anh rất nghiêm trọng.” Bác sĩ nghiêm giọng nói.
“Hạ thân nhiệt sâu dẫn đến nhịp tim chậm, r·ối l·oạn ý thức, có dấu hiệu tổn thương não nhẹ. Đã có đông máu nội mạch rải rác, mô ngón tay và ngón chân bị hoại tử cấp độ 2.”
Lâm Chấn Vương nắm chặt tay, giọng nghẹn lại.
“Nhưng những điều này có thể điều trị, đúng không bác sĩ?”
Bác sĩ thở dài, ánh mắt đầy trăn trở.
“Nếu bệnh nhân không có tiền sử bệnh nền thì mọi thứ đã dễ dàng hơn.”
“Nhưng ông ấy còn bị suy tim cấp độ 2, tiểu đường tuýp 2, và COPD. Những yếu tố này làm phẫu thuật trở nên nguy hiểm, thậm chí có thể dẫn đến t·ử v·ong.”
COPD (Chronic Obstructive Pulmonary Disease) hay còn gọi là Bệnh phổi tắc nghẽn m·ãn t·ính, là một nhóm bệnh lý mạn tính ảnh hưởng đến phổi, gây ra khó thở do tắc nghẽn đường thở. Bệnh này tiến triển dần theo thời gian và không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể kiểm soát được nếu điều trị đúng cách.
Chấn Vương nghe vậy thì càng trở nên lo lắng, hắn tiến lên gấp rút hỏi bác sĩ.
“Không còn phương án nào khác sao?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hồi sức toàn diện trước để cải thiện sức khỏe tạm thời, nhằm tăng tỉ lệ sống sót sau phẫu thật. Nhưng cơ hội sống sót không đảm bảo vì nguy cơ biến chứng từ bệnh nền.”
Lâm Chấn Vương cắn răng, nỗi lo sợ đan xen với giận dữ khi nghĩ đến tình trạng hỗn loạn trong gia đình.
Từ khi cha b·ất t·ỉnh, các anh chị em của hắn đang ngày càng công khai đấu đá lẫn nhau để tranh giành quyền lực, mặc kệ cha hắn vẫn còn trên giường bệnh.
Thậm chí hắn còn từng hoài nghi rằng chính các anh chị là người đã khiến cha bị như thế này.
Sau cùng, hắn chỉ có thể cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi tiến đến ngồi bên giường bệnh.
“Cha... Cha nhất định phải qua khỏi...”
Lâm Chấn Vương thì thầm như một lời cầu nguyện, đôi tay run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cha, cố truyền hơi ấm yếu ớt của mình.
Trong phòng...
Không biết tự lúc nào mà Lâm Chấn Vương đã gục đầu bên giường bệnh của cha mình, đôi mắt trũng sâu vì đêm dài thiếu ngủ và áp lực đè nặng. Tiếng máy theo dõi nhịp tim đều đều như nhắc nhở hắn rằng thời gian không còn nhiều.
Giữa cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tiếng điện thoại rung lên trong túi quần làm hắn giật mình tỉnh dậy.
Lấy điện thoại ra, hắn nhíu mày khi thấy số lạ nhưng vẫn bấm nút chấp nhận cuộc gọi.
“Alo, tôi là Lâm Chấn Vương đây.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trẻ tuổi, trầm ấm nhưng rất chững chạc.
“Chào anh Lâm, em là Trần An đây. Hồi sáng ta có gặp nhau ở nhà rồi nhưng chưa kịp nói chuyện thì anh đã đi mất.”
“Nhưng không sao em đã xin số của anh thông qua cha, anh hiện tại có rảnh không. Em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Lâm Chấn Vương hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn đáp lời với giọng điềm đạm.
“Thì ra là con trai của ngài Trần. Thay anh gửi lời hỏi thăm đến gia đình em.”
“Em gọi anh có chuyện gì không?”
“Anh khách sáo rồi. Em gọi điện là vì muốn hỏi về tình trạng của cha anh... Nghe nói ông ấy đang rất nguy kịch.”
Nhắc đến cha, giọng Lâm Chấn Vương trầm xuống, vẻ kiên cường cố gắng che giấu sự đau đớn.
“Tình trạng của cha không tốt. Ông bị hạ thân nhiệt sâu do đông lạnh quá lâu. Lẽ ra việc hồi phục sẽ dễ dàng, nhưng ông ấy có quá nhiều bệnh nền... Việc điều trị trở nên rất phức tạp.”
Đầu dây bên kia, Trần An im lặng vài giây, trong đầu hắn nhanh chóng tính toán các khả năng.
Kế hoạch ban đầu là sử dụng BioAdaptin-X và NanoCatalyst để giúp ông Lâm hồi phục, nhưng với tình trạng bệnh nền nghiêm trọng như vậy, hai hợp chất này có thể không đủ.
Nếu không thể trì hoãn thêm, hắn buộc phải đẩy nhanh việc chế tạo ProtoVita.
Trần An hít sâu, giọng nghiêm túc hơn.
“Em có vô tình quen một chuyên gia rất giỏi trong lĩnh vực y học tái tạo. Nếu anh không ngại, em có thể sắp xếp để người đó đến thăm bác Lâm ngay đêm nay được không.”
Lâm Chấn Vương hơi do dự. Hắn không muốn đặt hy vọng vào một người xa lạ nhưng nhìn cha mình đang nằm bất động trên giường, mọi lý trí đều bị nỗi tuyệt vọng lấn át.
“Được, em cứ đến bệnh viện thành phố đi, anh sẽ chờ ở đó.”
Cuộc gọi kết thúc. Lâm Chấn Vương siết chặt điện thoại trong tay, lòng ngổn ngang giữa hy vọng mong manh và sự ngờ vực khó giấu. Nhưng dù chỉ là một tia sáng nhỏ bé, hắn cũng phải thử, vì đó có thể là cơ hội cuối cùng để cứu sống cha mình.
Trước cổng bệnh viện...
Giữa dòng người tấp nập, dáng người cao lớn của Lâm Chấn Vương vẫn nổi bật như vậy. Vóc dáng vững chãi, đôi mắt sắc bén nhưng giờ đây trong ánh mắt ấy chất chứa đầy vẻ mệt mỏi cùng nỗi lo canh cánh trong lòng.
Bất giác, ánh mắt hắn sáng lên khi một chiếc SUV màu đen dừng lại trước cổng. Trần An cùng Tiến sĩ Viktor bước xuống.
Lâm Chấn Vương không giấu nổi chút ngạc nhiên khi người đi cùng Trần An là một người ngoại quốc. Trần An tiến đến giới thiệu.
“Anh Lâm, đây là Tiến sĩ Viktor, chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực sinh học và y dược học. Ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta.”
Ánh mắt đầy hy vọng lóe lên trong đôi mắt Lâm Chấn Vương. Sau vài lời trao đổi ngắn, hắn nhanh chóng dẫn họ vào bệnh viện.
Trong căn phòng yên tĩnh, máy thở và màn hình theo dõi vẫn không ngừng phát ra những âm thanh đơn điệu.
Lâm Minh, cha của Lâm Chấn Vương, nằm bất động trên giường bệnh, sắc mặt tái xanh, các đầu ngón tay và chân có dấu hiệu hoại tử.
Tiến sĩ Viktor lặng lẽ tiến đến, kiểm tra tình trạng bệnh nhân. Ông khẽ gật đầu, ánh mắt chuyên nghiệp nhưng đầy suy tư. Trần An đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Không lâu sau, bác sĩ chính bước vào cùng một y tá mang theo bệnh án chi tiết. Viktor và Trần An ngay lập tức nghiên cứu hồ sơ, trao đổi bằng tiếng Nga với tốc độ nhanh chóng.
Lâm Chấn Vương đứng bên cạnh, lòng như lửa đốt.
Vị bác sĩ chính đứng đó nhìn Trần An cùng tiến sĩ Viktor làm việc thì có phần thắc mắc hỏi Chấn Vương.
“Anh Vương, làm cách nào mà anh mời được Tiến sĩ Viktor đến đây vậy?”
Nghe vậy Chấn Vương có phần thắc mắc hỏi ngược lại.
“Bác sĩ, ông có vẻ quen biết Tiến sĩ Viktor?”
Vị bác sĩ nhướng mày đầy ngạc nhiên.
“Anh thực sự không biết ông ấy? Ông ấy là một trong những nhà khoa học hàng đầu thế giới trong lĩnh vực sinh học và y dược học. Thậm chí trong sách giáo khoa của trường đại học y dược đều có tên của tiến sĩ Viktor.”
“Sự hiện diện của ông ấy ở đây thật sự là điều không tưởng ấy.”
Nói rồi, bác sĩ chính nhanh chóng mở điện thoại tìm thông tin về Tiến sĩ Viktor, hình ảnh và các thành tựu nổi bật của ông hiện lên. Lâm Chấn Vương sững người, lòng dấy lên niềm hy vọng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn quyết tâm rồi, dù cho lần này có được hay không thì hắn vẫn sẽ nợ Trần An một ân tình.
Sau một lúc nghiên cứu kỹ lưỡng, Viktor và Trần An cùng thở dài, ánh mắt có phần nặng trĩu.
Lâm Chấn Vương thấy vậy thì cảm thấy tim mình như rơi xuống vực thẳm. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hỏi thì Trần An lên tiếng ngay.
“Tin tốt là bọn em có thể cứu ngài Lâm... thậm chí không để lại di chứng sau chữa trị.”
Lâm Chấn Vương suýt nữa bật dậy ôm lấy Trần An trong cơn vui mừng tột độ. Nhưng như thể bị giội gáo nước lạnh, hắn khựng lại khi nghe câu nói tiếp theo.
“Nhưng không phải ngay bây giờ. Ít nhất cần hai đến ba ngày nữa để chuẩn bị... Tình trạng của ông ấy nặng hơn em nghĩ.”
Gương mặt Lâm Chấn Vương tái đi, chân như muốn khuỵ xuống.
“Hai... ba ngày? Nhưng mà bác sĩ chính nói càng để lâu thì tình trạng của cha sẽ càng tệ hơn...”
Trần An đặt tay lên vai hắn, giọng nghiêm túc nhưng vẫn mang chút ấm áp.
“Không sao, may mắn cho anh là tiến sĩ Viktor hiện đang có hai loại hợp chất thí nghiệm, có thể cải thiện tình trạng của ngài Lâm tạm thời... Nếu anh đồng ý, em sẽ tiêm cho ngài Lâm ngay bây giờ.”
“Được, em dùng ngay đi... Anh sẽ chấp nhận mọi rủi ro.”
Trần An nghĩ rằng Chấn Vương sẽ do dự một lúc nhưng không ngờ hắn lại quả quyết như vậy. Không hổ là một trong những cố vấn cấp cao của Thánh Địa Khải Hoàn.
Trần An mở chiếc vali đen mà hắn mang bên mình ra, bên trong là hai ống thuốc sinh học màu xanh nhạt BioAdaptin-X và NanoCatalyst, cùng một súng tiêm áp suất cao. Tiến sĩ Viktor và Trần An nhanh chóng điều chỉnh liều lượng và chuẩn bị tiêm.
NanoCatalyst ngoài khả năng đảm bảo tính hiệu quả tối ưu của ProtoVita khi đi vào tế bào, thì còn giúp hỗ trợ lưu thông máu, tối ưu hóa khả năng hấp thụ oxy trong tế bào. Trong khi đó BioAdaptin-X giúp tái tạo mô cơ và phục hồi mô liên kết bị tổn thương.
“Bắt đầu tiêm.”
Một âm thanh nhỏ vang lên khi dung dịch sinh học được tiêm trực tiếp vào động mạch chủ của Lâm Minh. Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, mọi người như nín thở theo dõi màn hình y tế.
Các chỉ số sinh tồn trên máy theo dõi chậm rãi thay đổi. Nhịp tim từ chậm chạp yếu ớt bắt đầu đều hơn, sắc mặt tái xanh dần chuyển sang hồng hào. Làn da mất sức sống bắt đầu lấy lại màu sắc tự nhiên.
Bác sĩ chính sững sờ trước sự thay đổi nhanh chóng đến mức không thể tin nổi. Lâm Chấn Vương đứng đó, không nói nên lời, mắt rưng rưng xúc động.
Trần An hạ tay, khẽ gật đầu với Viktor. Mọi thứ đã đi đúng hướng.
Trong phòng bệnh giờ đây chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên đều đặn, như báo hiệu một tia sáng le lói giữa cơn bão tuyệt vọng.
Lâm Chấn Vương đứng bất động, nhìn cha mình thở đều đặn hơn trước. Dù biết đây chỉ là một biện pháp tạm thời, nhưng với hắn, đó là ánh sáng của hy vọng... và hắn sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.