Trần Dương dẫn Trần An bước vào phòng làm việc, nơi đã có người chờ sẵn. Thanh Phong đang ngồi thoải mái trên ghế, tay cầm ly cà phê nóng. Khi thấy Trần An, hắn lập tức nở nụ cười thân thiện.
“Ồ, An đây mà! Lâu quá không gặp, dạo này thế nào rồi con?” Thanh Phong đứng dậy, vỗ vai Trần An như thể gặp lại một đứa cháu xa quê.
Trần An cũng mỉm cười, tiến lên chào.
“Con chào chú Phong! Chú vẫn phong độ như ngày nào.”
Trong lòng hắn, ký ức về Thanh Phong vẫn còn rất rõ. Ở kiếp trước, chú Phong cùng cha hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng trong phòng tuyến cuối, chọn hy sinh để bảo vệ tổ quốc thay vì cùng gia đình trốn qua nước M như bao người khác.
Haizzz việc gì phải thế, làm người đôi lúc nên ích kỷ một chút.
Hai chú cháu trò chuyện một lúc, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Thanh Phong hỏi thăm Trần An về cuộc sống gần đây, cả hai dường như khá hợp gu khi bàn về những câu chuyện xưa.
Trong lúc đó, Trần Dương đã nhận nước từ một nhân viên, sau đó quay lại đóng cửa phòng. Hắn nghiêm túc dặn dò.
“Không ai được phép lại gần, trừ khi có lệnh của tôi. Có việc thông báo qua điện thoại bàn trước.”
Nhân viên gật đầu rồi rời đi. Cánh cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối. Đây không chỉ là phòng làm việc thông thường, mà là văn phòng của một trong những cơ quan hành chính cấp cao của quốc gia, nên độ bảo mật phải gọi là hàng đầu.
Nếu Trần Dương không phải là trung tá, thì việc Trần An tiến vào đây chỉ là chuyện viễn vông.
Trần Dương quay lại nhìn về phía Thanh Phong, ánh mắt nghiêm túc nói.
“Phong, những gì ngươi sắp nghe hoặc sắp thảo luận ở đây đều là cơ mật. Nếu lộ ra ngoài, hậu quả không thể lường trước.”
Thanh Phong nhận ra bạn mình không có biểu hiện là đùa giỡn nên hắn cũng lập tức nghiêm túc lại, đặt ly cà phê xuống bàn.
Trần An ngồi thẳng, ánh mắt kiên định. Hắn biết rằng những gì mình sắp nói có thể gây chấn động, nhưng đây là bước đầu tiên để thay đổi tương lai.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề sau khi cả ba người ngồi lại với nhau. Trần Dương khoanh tay, ánh mắt sắc bén, như đang nhìn một n·ghi p·hạm chứ không phải con trai mình.
"Trần An." Giọng hắn trầm và nghiêm nghị. "Tất cả tài liệu này, con lấy từ đâu, ai cung cấp cho con?"
Trần An vẫn thản nhiên ăn miếng cơm sườn, vẻ mặt đầy thoả mãn, không vội đáp.
Thanh Phong, ngồi bên cạnh, thoáng sửng sốt.
"Khoan đã, Dương, không phải ngươi nói Trần An chỉ cung cấp một phần suy luận, còn ngươi mới là người hoàn thiện cả tập tài liệu sao?"
Trần Dương không nói gì, hắn lắc đầu ngầm trả lời, rồi lặng lẽ rút từ ngăn kéo một tập tài liệu khác và ném về phía Thanh Phong.
"Đây là bản gốc, chưa chỉnh sửa."
Thanh Phong lật tài liệu, càng đọc ánh mắt hắn càng nghiêm trọng. Khi đọc xong, hắn ngẩng đầu nhìn Trần An, không thốt nên lời.
Nội dung tài liệu chi tiết đến mức rợn người, từ động cơ, hành vi phạm tội, quá trình phạm tội đến từng bằng chứng nhỏ nhặt đều khớp chính xác.
Thanh Phong hít một hơi sâu, giọng khàn khàn.
"Dương, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Nếu những gì trong tài liệu này là thật, thì hoặc Trần An là đồng phạm, hoặc..."
"Hoặc thằng bé biết trước tương lai." Trần Dương tiếp lời, nhưng giọng đầy mỉa mai khó có thể tin vào hiện thực.
"Và chúng ta đều biết lựa chọn thứ hai là chuyện viễn vông."
Trần Dương đập tay lên bàn, nhưng không giấu nổi sự mâu thuẫn trong ánh mắt.
Hắn nhớ lại hình ảnh cậu con trai nhỏ ngày nào chơi đùa trong sân nhà, tiếng cười lanh lảnh của Trần An vang vọng trong tâm trí.
Nhưng giờ đây, trước mắt hắn là một người đàn ông lạ lẫm với ánh mắt sắc lạnh, như đã sống qua hàng thập kỷ đau thương.
"An, ta cần biết. Con lấy những thông tin này từ đâu?"
Trần An cuối cùng cũng đặt hộp cơm xuống, lấy giấy lau miệng.
"Cha, chú Phong, hai người căng thẳng quá rồi. Hãy tin con, mọi thứ con làm đều để tốt cho mọi người."
"Tin ư?" Thanh Phong nhíu mày.
"Trần An, nếu con không đưa ra lời giải thích hợp lý, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạm giữ con để điều tra."
Trần Dương gật đầu, giọng lạnh lùng.
"Nói đi, hoặc bước vào buồng giam."
Hắn đã quyết tâm, dù có là con trai cả thì hắn cũng không thể dung túng và coi thường pháp luật.
Cả hai ánh mắt dồn về Trần An, chờ đợi câu trả lời.
Trần An đặt muỗng xuống, lau miệng một cách chậm rãi, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cha mình. Ánh mắt hắn thay đổi, không còn vẻ trẻ trung của một thanh niên 24 tuổi, mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh, già dặn, mang đầy dấu ấn của một người đã trải qua những biến cố lớn.
Trần Dương và Thanh Phong lập tức nhận ra sự khác biệt.
Đặc biệt là Thanh Phong, hắn cảm thấy như người trước mặt không còn là cậu nhóc Trần An mà hắn từng biết, mà là một con người hoàn toàn khác. Nhưng hắn vẫn giữ im lặng và chờ đợi.
"Cha." Trần An mở lời, giọng trầm hẳn.
"không phải cha đã bảo con đưa ra bằng chứng sao? Con đã cung cấp rồi. Cha cũng hứa sẽ tin con sau khi thấy bằng chứng, nhưng giờ cha lại nghi ngờ?"
Trần Dương khoanh tay, ánh mắt sắc bén không hề dao động.
"Đúng là ta đã nói thế. Nhưng những gì con đưa ra chỉ làm rõ tình tiết vụ án, không phải là bằng chứng cho lời tuyên bố phi lý kia. Theo lời Phong, con hoàn toàn có thể là đồng phạm, hoặc tệ hơn."
Thanh Phong nhíu mày, ngắt lời. "Khoan đã, hai người đang nói về cái gì? Tuyên bố gì?"
Trần An thở dài, dựa lưng vào ghế, rồi nhìn Thanh Phong với ánh mắt bình thản. "Chú Phong, cháu hiểu chú khó tin, nhưng câu chuyện tiếp theo sẽ còn khó chấp nhận hơn. Vậy nên cháu cần chú giữ bình tĩnh."
Trần An gãi gãi đầu có phần khó xử, một là hắn không muốn tiết lộ quá nhiều, một là vì có chú phong ngồi ở đây, 2 là việc hắn tiết lộ tương lai quá nhiều sẽ có khả năng gây hiệu ứng cánh bướm rồi tạo ra những khả năng mà hắn khó lòng kiểm soát.
Trần An nhíu mày, gãi đầu, ánh mắt dao động giữa cha và chú Phong. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, như thể mọi hơi thở đều chậm lại. Sau một thoáng lưỡng lự, hắn hít sâu, quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Thật ra…"
Trần Dương bắt gặp ánh mắt con trai, khẽ gật đầu, như thể muốn trấn an.
"Nói đi. Thanh Phong là người đáng tin."
Thanh Phong cũng nhướng mày, ra hiệu rằng hắn sẵn sàng nghe.
Trần An thở dài hỏi. "Cha, giám đốc Lâm còn sống chứ?"
Trần Dương gật đầu ngay. "Còn, nhưng tình trạng không tốt lắm."
"Vậy thì tương lai đã thay đổi." Trần An đáp.
"Trong tương lai mà con biết, giám đốc Lâm c·hết đông cứng trong kho lạnh. Phải mất hai ngày mới tìm ra t·hi t·hể và nửa tháng để phá án."
Lời nói này khiến Trần Dương khẽ giãn mày, nhưng Thanh Phong lại như bị dội một gáo nước lạnh.
"Khoan đã." Não hắn có phần không xử lý kịp những thông tin vừa được nghe.
"Hai người... đang đóng phim trinh thám thể loại khoa học viễn tưởng à?"
Trần Dương nhìn Thanh Phong, hắn hiểu rằng biểu hiện như thế này là tự nhiên, rồi hắn bắt đầu kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra từ sáng đến giờ.
Thanh Phong ngồi nghe, gương mặt thay đổi liên tục từ ngạc nhiên, khó tin đến mơ hồ. Khi câu chuyện kết thúc, hắn bật người dậy, tay bụm mặt, tay kia ra hiệu cho Trần Dương dừng lại.
"Khoan đã, khoan đã." Thanh Phong hít một hơi sâu, thở ra, sau đó uống một ngụm nước, rồi chậm rãi ngồi xuống.
"Ý các người là... tài liệu Trần An gửi chỉ để chứng minh rằng thằng bé từ tương lai trở về, và thằng bé cũng đã chứng kiến nhân loại bị tận diệt?"
Cả Trần Dương và Trần An đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thanh Phong nhắm mắt, lắc đầu rồi chỉ thốt lên ba chữ. "Thật khó tin."
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Trần An, không giấu nổi sự băn khoăn.
"Còn bằng chứng nào nữa không? Không phải chú không tin, nhưng cái này... thật sự quá khó chấp nhận."
Trần An bình thản đặt đôi đũa xuống, lau tay, rồi gật đầu. "Còn, và lại không ít đâu."
Hắn nhìn thẳng vào cả hai, ánh mắt sắc bén và nghiêm túc hơn.
"Nhưng trước khi công bố, con muốn nhắc lại. Cha và chú không được tiết lộ hay can thiệp vào những gì con sắp tiết lộ, dù cho những thứ sắp diễn ra sẽ g·iết c·hết rất nhiều người.”
“Tương lai là một hệ thống phức tạp, thay đổi một điểm nhỏ có thể gây hiệu ứng dây chuyền không thể lường trước. Mục tiêu ưu tiên của chúng ta là chuẩn bị, không phải thay đổi."
Trần An lấy laptop ra, mở máy rồi nhanh chóng thao tác. Một loạt tài liệu và thông tin mà hắn vừa thống kê trong sáng hôm nay, được chiếu lên màn hình. Cả Trần Dương và Thanh Phong tập trung nhìn, ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc.
Những đoạn báo cáo lần lượt hiện lên, không chỉ mô tả các vụ việc sắp xảy ra mà còn chứa đựng những chi tiết tuyệt mật liên quan đến nội bộ tổ chức, thứ mà ngay cả Thanh Phong với chức vụ hiện tại cũng không thể tiếp cận.
Cả hai người ngồi im lặng, sắc mặt dần trở nên nặng nề. Thanh Phong hít sâu, quay qua Trần Dương.
"Ngươi nói đúng. Đây không phải chuyện đùa."
Trần Dương không trả lời, ánh mắt sắc lạnh như đang cố phân tích từng thông tin. Hắn chợt quay sang Trần An, nhưng không cần phải nói, vì ánh mắt của Trần An đã phản ánh sự tự tin hơn bao giờ hết.
Trần An, lúc này đang thảnh thơi ăn bún đậu mắm tôm, ngẩng lên khi cảm nhận được hai ánh mắt dồn dập.
Hắn cười nhạt, nhún vai. "Đừng nhìn con như vậy. Một số thông tin trong đó là hai người tự tiết lộ cho con trong tương lai. Con chỉ là người mang thông tin ngược về quá khứ thôi."
Thanh Phong cùng Trần Dương như muốn nói gì thêm như để chứng minh rằng đây chỉ là một trò đùa. Nhưng càng lướt xem những thông tin trên laptop thì bọn hắn càng dần chấp nhận hiện thực rằng Trần An thật sự từ tương lai trở về.
Và tương lai cũng không phải là một màu xanh mà là một màu đen cho toàn nhân loại
Trần An nhận ra cả hai người bọn họ đều đã dao động, bây giờ chỉ cần một hít nữa là được. Hắn nói tiếp ánh mắt có thâm trầm.
"Những gì chúng ta làm ở đây, quyết định thành bại của cả nhân loại. Nói đúng hơn là quyết định rằng nhân loại có quyền được đi tiếp hay không."
Căn phòng chìm vào im lặng, không khí căng thẳng như thể mỗi từ ngữ đều mang sức nặng của hàng triệu sinh mạng.