Trong căn phòng nhỏ, không khí dường như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng gõ nhẹ của bàn phím khi Trần An chiếu thêm sự việc và dữ liệu về tương lai.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Dương và Thanh Phong.
Hai người đàn ông, vốn là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, giờ đây đang lắng nghe câu chuyện về một tương lai đầy t·hảm h·ọa mà con trai Trần Dương, Trần An đang kể, với giọng điệu của một người đã trải qua không biết bao sống gió gian truân cuộc đời.
Trần An chậm rãi miêu tả.
"Chỉ hai năm nữa thôi, mọi thứ sẽ bắt đầu với cơn mưa thiên thạch. Và đó là ổn thời khắc bắt đầu cho sự diệt vong của nhân loại."
Thanh Phong không giấu nổi sự ngạc nhiên, có chút nghi ngờ hỏi.
"Chẳng phải các chính phủ có biện pháp phòng vệ sao? Hệ thống phòng thủ không gian, t·ên l·ửa đạn đạo… chẳng lẽ vô dụng với mưa thiên thạch?"
Rõ ràng là hắn không tin được chuyện nhân loại diệt vong dễ dàng như vậy. Nhất là với trình độ khoa học hiện tại.
Trần An lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh, hắn có chút ý cười.
"Chú nghĩ các nhà khoa học, chính phủ trên toàn thế giới không cố gắng sao? Mưa thiên thạch là hậu quả sau khi tất cả các quốc gia hợp tác để bắn phá một tảng thiên thạch khổng lồ."
Trần Dương cau mày, nghi hoặc.
"Chỉ vài mảnh thiên thạch thôi sao? Chẳng lẽ chỉ vài mảnh thiên thạch lại khiến nhân loại lâm vào cảnh diệt vong? Loài người là bá chủ của hành tinh này, không thể dễ dàng b·ị đ·ánh bại như vậy."
Trần An mỉm cười nhạt, đáp lại với giọng điệu pha chút châm biếm.
"Cha, đó cũng là suy nghĩ của nhiều người trong tương lai. Chính vì sự tự tin đó mà nhân loại đã phải trả giá đắt.”
“Những mảnh vụn tưởng như vô hại đó sẽ mang theo một loại vật chất không xác định. Thứ Vật chất này mang theo năng lượng kỳ lạ, khi nó không chỉ tác động lên sinh vật sống mà còn ảnh hưởng đến cả môi trường và các vật chất vô tri."
“Sau mưa thiên thạch là hàng loạt t·hiên t·ai, đ·ộng đ·ất, núi lửa, s·óng t·hần,.... Một năm sau, có một vài căn cứ phát hiện ra một số nguyên tố năng lượng mới trong môi trường, cụ thể là ở các hang sinh vật biến dị."
Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng chút đau thương.
"Đó dường như không chỉ là t·hảm h·ọa, mà là một cuộc thanh lọc. Chỉ những sinh vật thích nghi được mới có thể tồn tại và tiến hóa. Nhưng quá trình đó khắc nghiệt đến mức gần như không ai sống sót. Những vi sinh vật, nấm, thực vật biến dị trước tiên. Chúng trở nên cực kỳ nguy hiểm. Thuốc men và v·ũ k·hí thông thường đều vô dụng."
Trần An ngừng lại, đôi mắt trầm xuống, cái thứ năng lực đáng nguyền rủa của hắng lại tự chủ hoạt động. Những hình ảnh đau thương từ quá khứ hiện về rõ nét như vừa xảy ra.
Hình ảnh mẹ và em trai đau đớn quằng quại trên giường, còn bản thân hắn chỉ biết bất lực đứng đó nhìn lại trong vô vọng. Hắn khó khăn hướng ánh mắt đau buồn nhìn về phía Trần Dương.
“Con xin lỗi cha vì đã thất hứa.” Đây là lời xin lỗi của hắn với Trần Dương, người đã gửi gắm mẹ và em trai cho hắn trước lúc c·hết trên chiến trường.
"Con đã lần lượt chứng kiến mẹ và em trai... đau đớn trên giường bệnh. Họ bị vi sinh vật biến dị ăn mòn từ bên trong. Con lúc đó con chỉ biết bất lực, chỉ biết đứng nhìn."
Giọng hắn nghẹn lại, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, run rẩy.
Trần Dương cảm nhận được nỗi đau của con trai. Hắn không nói gì, chỉ tiến lại gần đặt tay lên vai Trần An, siết nhẹ, giọng khàn đặc nhưng đầy sự kiên quyết.
"Được rồi, không sao đâu, lần này, cha sẽ không để con một mình. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Dù tương lai có khắc nghiệt đến đâu, cha sẽ luôn ở đây, sát cánh bên con."
Lời nói ấy như một luồng hơi ấm, xoa dịu những v·ết t·hương trong lòng Trần An. Sáu năm cô độc chiến đấu trong tương lai dường như tan biến trong khoảnh khắc này.
Thanh Phong ngồi đối diện, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
"Trần An, chú không biết mình có thể làm được gì. Nhưng dù phải hy sinh cả mạng sống, chú cũng sẽ giúp cháu đối mặt với tương lai tăm tối này."
Căn phòng yên tĩnh, không khí dần lắng dịu sau những câu chuyện nặng nề. Trần Dương, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, lên tiếng hỏi.
"An, con đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Nếu tất cả những gì con nói là sự thật, chúng ta không thể chỉ ngồi đây chờ tai họa ập đến."
Trần An đặt cốc nước xuống, ánh mắt kiên định.
"Cha, con đã có kế hoạch. Thực ra, nó chỉ xoay quanh hai mục tiêu chính. Tạo dựng niềm tin, xây dựng lực lượng, cùng với xây dựng căn cứ và tích trữ tài nguyên."
Hắn bắt đầu giải thích chi tiết hơn. Mục tiêu đầu tiên là tạo dựng niềm tin.
"Không ai có thể làm được gì một mình. Chúng ta cần những con người tin tưởng vào mục tiêu chung. Đầu tiên, là gia đình, bạn bè, đồng đội. Sau đó, chúng ta mở rộng phạm vi, lôi kéo những cá nhân xuất sắc. Từ đó mới xây dựng được một lực lượng vững mạnh."
Thanh Phong khẽ gật đầu, vẻ mặt tỏ ra tán đồng, nhưng Trần An chưa dừng lại.
"Tiếp theo là xây dựng căn cứ và tích trữ tài nguyên. Căn cứ không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là trung tâm chỉ huy và nghiên cứu. Tài nguyên thì bao gồm lương thực, v·ũ k·hí, thuốc men, năng lượng… Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ trước khi cơn ác mộng bắt đầu."
Trần An nói, vừa thao tác trên laptop, vừa trình chiếu một sơ đồ phức tạp với hàng loạt chi tiết, bao gồm vị trí căn cứ, tuyến đường vận chuyển tài nguyên, và các bước triển khai lực lượng.
Trần Dương và Thanh Phong chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe, sắc mặt cả hai càng trở nên tái. Bảng kế hoạch đồ sộ trước mắt không chỉ là một kế hoạch sinh tồn, mà là cả một chiến lược mang tầm vĩ mô, liên quan đến hàng ngàn con người, thậm chí là cả nhân loại.
Thanh Phong, không chịu nổi áp lực, giơ tay ngắt lời.
"Dừng! Dừng! Hôm nay ta đã phải tiêu hóa chuyện con là người từ tương lai, giờ còn phải đối mặt với cái kế hoạch này nữa… Não ta sắp cháy rồi!"
Trần Dương cũng xoa trán, lắc đầu.
"An, cha công nhận là kế hoạch của con rất chi tiết. Nhưng con làm tất cả những thứ này từ khi nào? Cha nhớ con chỉ mới vừa quay trở về từ sáng nay."
Trần An cười nhẹ, không giấu giếm.
"Con bắt đầu chuẩn bị từ lúc cha, mẹ, và em rời nhà. Tất cả tài liệu và kế hoạch đều được hoàn thành trong khoảng thời gian đó."
Trần Dương ngó đồng hồ, kim giờ chỉ 11:24 trưa. Từ sáng đến giờ chỉ mới khoảng 5 tiếng đồng hồ. Thậm chí còn phải trừ thời gian Trần An đi mua vé số và đồ ăn. Tốc độ như này thì cũng thật quá đáng sợ đi.
Thanh Phong ngồi bật lùi ra ghế, lắc đầu không thể tin nổi.
"Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ… con là quái vật à? Nói đi, có phải con là quái vật giả dạng được phái xuống đây để khống chế nhân loại không?"
Trần An nhún vai, bình thản nói.
"Con không phải quái vật. Con là người thức tỉnh hay còn gọi là thức tỉnh giả. Con đã thức tỉnh ở tương lai, năng lực của con là siêu trí nhớ và xử lý thông tin đa luồng. Nhờ thế, việc xử lý dữ liệu và soạn thảo tài liệu này trở nên đơn giản."
Nghe đến đây, cả Trần Dương và Thanh Phong đều trố mắt, sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Thanh Phong bật dậy, mắt sáng rực.
"Người thức tỉnh?Giống mấy phim dị nhân hả? Con có thể phóng lửa, điều khiển kim loại hay đại loại thế không?"
Câu hỏi của Thanh Phong khiến Trần An bật cười, bầu không khí căng thẳng trong phòng cũng tan đi phần nào.
"Chú Phong, chú già rồi mà vẫn thích xem phim siêu anh hùng a."
Thanh Phong cười ngượng ngùng, nhưng sự tò mò vẫn không giấu nổi.
Trần An, với ánh mắt đầy sự tập trung và giọng điệu nghiêm túc, cũng nhân cơ hội này để bắt đầu giải thích về con người trong tương lai.
"Trong tương lai, loài người không thể đối mặt với những sinh vật biến dị kia mà chỉ dựa vào v·ũ k·hí thông thường. Vì vậy, hai loại thức tỉnh giả ra đời, thức tỉnh giả tự nhiên và thức tỉnh giả nhân tạo."
Trần Dương nhấp một ngụm nước, lắng nghe không chớp mắt. Thanh Phong khoanh tay, gương mặt nghiêm túc hơn khi câu chuyện đi vào những chi tiết cụ thể.
Trần An giải thích.
"Các thức tỉnh giả tự nhiên là những người may mắn sinh ra hoặc sau khi trải qua những điều kiện khắc nghiệt trong mạt thế, mà cơ thể tự thích nghi tiến hoá, thức tỉnh.”
“Họ có những năng lực siêu phàm như siêu sức mạnh, tốc độ, khả năng tái tạo hoặc thậm chí là tương tác được với một vài nguyên tố biến dị.”
“Có thể nói, bọn họ là đại diện cho cấp độ tiến hóa tiếp theo của nhân loại. Tuy nhiên, ngay cả họ cũng không phải đối thủ của các sinh vật biến dị về số lượng. Mỗi lần đối đầu, chỉ một phần nhỏ trong số họ sống sót."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Dường như những điều hắn sắp nói tới đây là cấm kỵ, là bí mật không muốn để bất kì ai biết.
"Nhưng quan trọng hơn, thức tỉnh giả nhân tạo mới là thứ định đoạt trong các cuộc chiến. Trong tương lai, con người phát hiện ra rằng, khi cấy ghép tinh hạch biến dị, thứ lấy được từ sinh vật biến dị đem cấy vào cơ thể người, kết hợp với một số dược chất tăng cường từ máu của thức tỉnh giả tự nhiên, họ có thể tạo ra thức tỉnh giả nhân tạo."
Thanh Phong nhíu mày, ngắt lời.
"Những thứ này nghe giống... thử nghiệm phi nhân đạo."
Trần An gật đầu, giọng bình thản nhưng sắc lạnh.
"Đúng, chú nói đúng. Nếu đặt vào bây giờ, hành động này sẽ bị coi là tàn nhẫn, phản nhân loại.”
“Nhưng trong tương lai, khi luật pháp gần như không tồn tại, mọi thứ chỉ còn là cuộc chiến sống còn, thì đó là lựa chọn duy nhất. Thức tỉnh giả nhân tạo mạnh mẽ hơn nhiều so với tự nhiên, nhưng có một nhược điểm lớn: nhân tính."
Hắn giải thích thêm.
"Những người này dần mất kiểm soát bản thân. Họ bị thú tính từ tinh hạch biến dị lấn át, dễ rơi vào trạng thái điên loạn, t·ấn c·ông mọi thứ xung quanh. Nhưng ngay cả vậy, họ vẫn được sử dụng như những v·ũ k·hí sống cực kỳ hữu hiệu."
Trần Dương đặt tách cà phê xuống, ánh mắt trầm ngâm. Thanh Phong thì khoanh tay, nhìn xuống nền nhà như thể đang cố gắng tiêu hóa khối lượng thông tin khổng lồ. Sau vài giây im lặng, hắn khẽ lắc đầu.
"Nếu đó là tương lai mà chúng ta phải đối mặt, thì quả thật mọi ranh giới đạo đức đều có thể bị xóa bỏ. Nhưng nghĩ đến việc con người bị thí nghiệm rồi trở thành v·ũ k·hí sống... thật có chút man rợ."
Trần An nhún vai, giọng đều đều.
"Chỉ là một trong vô số những điều khủng kh·iếp mà cha với chú còn chưa biết thôi."
Đột nhiên, tiếng chuông báo thức từ đồng hồ của Trần Dương vang lên. Hắn liếc nhìn đồng hồ, khẽ thở dài.
"Đến giờ nghỉ trưa rồi. Dù sao cũng phải giữ sức để còn làm việc tiếp. Phong, ngươi có định về bộ phận của mình không?"
Thanh Phong ngước lên, nét mặt giãn ra một chút, sau hàng loạt chấn động từ đầu buổi đến giờ.
"Không cần đâu. Nhờ cậu nhóc này mà vụ án được giải quyết sớm, nên giờ ta cũng chẳng có gì để làm. Ở lại ăn cùng hai cha con luôn cũng được."
Trần An vừa nghe xong đã chớp mắt, mỉm cười.
"Con đói rồi. Cha gọi thêm cho con ba phần cơm đi."
Trần Dương thoáng ngạc nhiên, nhìn mấy hộp đựng thức ăn trong sọt rác rồi lại nhướn mày nhìn con trai.
"Không phải con mới ăn xong sao?"
Trần An thản nhiên trả lời.
"Hoạt động não tiêu tốn năng lượng kinh khủng kh·iếp. Bổ sung thêm đồ ăn là cần thiết để tiếp tục suy nghĩ."
Thanh Phong bật cười, nhìn Trần Dương.
"Con nhà ai mà giống quá vậy? Ăn giỏi y như cha nó ngày xưa."
"...." Trần Dương không còn gì để nói.
Hắn giờ chỉ biết đi đến bàn làm việc, nhấc điện thoại gọi đồ ăn. Với tư cách là sĩ quan cấp cao, mọi yêu cầu ăn uống đều được phục vụ tận nơi một cách nhanh chóng và chu đáo.
Bữa trưa tuy có hơi bất ngờ nhưng đã phần nào xua tan không khí căng thẳng vừa rồi, giúp Trần Dương cùng Thanh Phong như có khoản nghỉ sau hàng loạt tin nỗ não.