Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 8: Xây Dựng Nền Tảng



Chương 8: Xây Dựng Nền Tảng

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, mang theo khay đồ ăn thơm phức. Trần An đứng dậy giúp mang thức ăn vào, đặt gọn trên bàn.

Ba người nhanh chóng dọn dẹp bàn, dẹp hết tài liệu sang một bên để bày đồ ăn. Không khí có phần thoải mái hơn khi mùi hương của các món ăn lan tỏa khắp phòng.

Dù bàn ăn đã được sắp xếp, Trần An vẫn không rời laptop. Tay trái hắn thao tác liên tục, nhập liệu và phân tích dữ liệu, trong khi tay phải múc thức ăn như thể đó là một việc làm theo phản xạ.

Trần Dương và Thanh Phong nhìn cảnh tượng ấy mà không khỏi ngỡ ngàng.

Thanh Phong có chút đùa nói rằng.

"Dương, ngươi có thấy thằng nhóc giống như bước ra từ phim không. Tay trái làm cái này, tay phải làm cái kia."

Trần Dương cười nhẹ, nhưng trong lòng cũng đầy suy tư.

Hắn cũng lên tiếng nói.

"An, con cần cha với chú Phong hỗ trợ thứ gì không. Tất nhiên, con chọn nói cho cha thì hẳn là đã có điều cần nhờ rồi, cứ nói ra đi đừng ôm một mình nhiều quá."

Trần An ngừng lại một lúc, ánh mắt chăm chú như đang cân nhắc điều gì. Sau vài giây, hắn gõ vài dòng trên máy tính. Điện thoại của Trần Dương và Thanh Phong ngay lập tức rung lên, báo hiệu một email mới.

Trần Dương mở điện thoại, đọc lướt qua nội dung email. Thanh Phong cũng làm tương tự. Trong email là bản kế hoạch chi tiết cho mục tiêu đầu tiên, “Xây dựng lực lượng”.

Trần Dương nhìn vào bản kế hoạch, lòng đầy mâu thuẫn. Là một sĩ quan kỳ cựu, hắn hiểu rõ những lợi ích của việc tuyển dụng từ q·uân đ·ội, nhưng cũng không thể phớt lờ nguy cơ rò rỉ thông tin.

‘Nếu có kẻ trong số họ không giữ bí mật, toàn bộ kế hoạch này sẽ sụp đổ trước cả khi nó bắt đầu.’

Thanh Phong vẫn im lặng, ánh mắt trầm ngâm. Hắn không ngờ thằng nhóc Trần An, vốn chỉ là một cậu trai trẻ vô tư trước đây, giờ lại gánh trên vai trọng trách lớn đến thế này.

Trần An ngừng tay, quay lại nhìn hai người đàn ông trước mặt.

"Cha, chú Phong, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng và là điểm mấu chốt nhất, nên con cần cả hai người đảm nhận.”

“Chúng ta cần một lực lượng tinh nhuệ, được tuyển chọn kỹ lưỡng, không chỉ mạnh về thể chất mà còn phải có lòng trung thành tuyệt đối."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị.

"Trong tương lai, khi luật pháp sụp đổ và tài nguyên trở nên khan hiếm, nhân tính và đạo đức sẽ trở thành thứ xa xỉ. Không chỉ phải đề phòng sinh vật biến dị, chúng ta còn phải đề phòng chính đồng loại mình."

Trần Dương đọc xong, ngẩng lên với vẻ mặt nặng trĩu. Bản thân hắn đã chứng kiến quá nhiều vụ án trong đời, biết rõ sự tàn nhẫn của con người khi đối mặt với lòng tham.

Thanh Phong cũng vậy. Cả hai đều hiểu tầm quan trọng của sự trung thành và đoàn kết trong bối cảnh tương lai đầy khắc nghiệt.

"Ừ, con nói đúng." Trần Dương lên tiếng.

"Lực lượng của chúng ta phải thật sự đoàn kết. Chỉ cần một mắt xích lỏng lẻo, thì tất cả sẽ sụp đổ."



Thanh Phong gật đầu đồng tình.

"Ta cũng đã thấy quá nhiều người sẵn sàng bán rẻ lương tâm chỉ vì một chút lợi ích. Nếu không có lòng trung thành tuyệt đối, thì đừng mơ đến việc sống sót trong tương lai khắc nghiệt mà con nói."

Trần An gật đầu hài lòng trước sự đồng tình của hai người. Hắn tiếp tục nói.

"Đầu tiên, chúng ta cần tuyển chọn những người có năng lực từ các ngành quan trọng: q·uân đ·ội, cảnh sát, y tế, và cả những lĩnh vực khác như kỹ thuật hay nông nghiệp. Những người này không chỉ mạnh mẽ mà còn phải có khả năng thích nghi cao."

Trần Dương liếc qua danh sách sơ bộ trong email, ghi nhận.

"Được rồi, cha sẽ thử mốc nối quan hệ với bên cảnh sát và q·uân đ·ội trước?"

“Nhưng cái yêu cầu về v·ũ k·hí quân sự thì ta không chắc rằng là sẽ làm được trong khoản thời gian ngắn.”

Trần An suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Không cần quá gấp gáp đâu cha, chúng ta còn 1 năm nữa cho đến khi có thông báo thiên thạch khổng lồ đang hướng về trái đất.”

“Nên bởi vậy, cha cứ từ từ đào tạo tuyển chọn. Con chỉ có một vài yêu cầu thôi.”

Hắn nói tiếp.

"Những người được chọn phải trải qua một quá trình đào tạo nghiêm ngặt. Và nhớ giữ bí mật tuyệt đối. Chúng ta cần sẵn sàng, nhưng không để lộ bất kỳ thông tin nào cho đến khi thời điểm thực sự đến."

Sau khi bàn bạc về lực lượng, câu chuyện chuyển hướng sang một vấn đề n·hạy c·ảm hơn “người thân và bạn bè”.

Trần An tạm dừng công việc trên laptop, lộ rõ vẻ trầm tư. Hắn xoa thái dương, thở dài.

Đây cũng là một nỗi trăn trở bóp nghẹt hắn kể từ lúc lên kế hoạch này.

‘Làm sao có thể lựa chọn việc nên cứu ai và không nên cứu ai.’

"Con đã tự hỏi đi hỏi lại, liệu có nên nói hết cho tất cả biết không. Nhưng nếu họ không tin, hoặc tệ hơn, họ nói ra ngoài..."

Hắn không dám hoàn tất câu nói. Ý nghĩ về cảnh tượng cả kế hoạch sụp đổ vì một lòng tốt khiến hắn đắn đo khó chịu.

Biết mà không nói hoặc nói để rồi biến tương lai trở thành một thứ gì đó không thể xác định. Đó là một lựa chọn khó khăn.

"Làm sao con có thể nhìn vào mắt mọi người, khi biết rằng bản thân đang che giấu sự thật tàn khốc nhất, nhưng vẫn phải giả vờ mọi thứ đều ổn?"

Trần An cảm thấy như thể chính mình là một kẻ phản bội, một kẻ ích kỷ nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Trần Dương nhấp một ngụm nước, vẻ mặt trầm ngâm. Thanh Phong gõ nhịp tay lên bàn, suy nghĩ.

Trần Dương chậm rãi nói.

"Nếu tiết lộ hết, họ sẽ có cơ hội chuẩn bị sớm. Nhưng nguy cơ là họ có thể không chấp nhận hoặc sẽ hoảng loạn, thậm chí tiết lộ ra ngoài."



“Việc tiết lộ không giúp ích được gì mà thậm chí còn phản tác dụng khi tạo nên hỗn loạn trong xã hội.”

“Sau đó thượng tầng lại bắt đầu che lấp thông tin này, cuối cùng người thiệt vẫn là dân chúng.”

Thanh Phong cũng suy nghĩ rồi tiếp lời.

"Còn nếu không tiết lộ, thì họ sẽ không hiểu được sự nghiêm trọng và có thể không hợp tác. Đến khi tai họa ập xuống, liệu chúng ta có kịp cứu họ không?"

Trần An gật đầu, giọng đầy cân nhắc.

"Chính xác. Đây là lý do con chưa quyết định dứt khoát. Nếu con tiết lộ hết thông tin, mà họ không tin, hoặc tệ hơn, tiết lộ ra ngoài, thì toàn bộ kế hoạch sẽ sụp đổ. Còn nếu giấu, thì họ sẽ mất cơ hội chuẩn bị."

Sau một hồi thảo luận căng thẳng, cả ba đi đến một quyết định chung.

“Chia nhóm và xử lý tùy trường hợp.”

1.Nhóm sẽ được tiết lộ:

Những người này phải đủ năng lực và tầm ảnh hưởng, đồng thời cũng phải là những người mà Trần An tin tưởng tuyệt đối. Họ sẽ được biết toàn bộ sự thật để tham gia tích cực vào việc xây dựng căn cứ và lực lượng.

2.Nhóm bị giữ bí mật:

Đây là những người chưa đủ khả năng đối mặt với sự thật hoặc không cần thiết phải biết quá sớm. Họ sẽ được bảo vệ nhưng không được thông tin đầy đủ để tránh gây hoang mang hoặc lộ bí mật.

Trần An nhấn mạnh.

"Tất cả, dù là nhóm nào, cũng đều phải trải qua khảo nghiệm. Con sẽ đích thân thuyết phục những người thuộc nhóm đầu tiên. Họ cần hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ bí mật và sẵn sàng hy sinh vì tương lai."

Trần Dương và Thanh Phong đồng ý với cách tiếp cận này. Trần Dương cất giọng.

"Được rồi, cha và chú Phong sẽ phụ trách luôn việc lên danh sách liên lạc với gia đình và bạn bè thân thiết. Nhưng việc thuyết phục sẽ tùy vào tình huống, cha sẽ cố gắng để mọi thứ diễn ra suôn sẻ."

Thanh Phong gật đầu đồng ý với ý kiến này.

"Chú cũng sẽ phụ giúp phần khảo nghiệm, đánh giá tâm lý của họ. Không thể để bất kỳ kẻ hở nào trong kế hoạch này."

Bầu không khí trong phòng dần nhẹ nhàng hơn sau khi có quyết định rõ ràng. Trần An cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Như thể gánh nặng trên vai hắn đã được vơi bớt đi phần nào.

Hắn ngả lưng vào ghế, nhắm mắt cho bộ não thư giãn trong giây lát trước khi tiếp tục lao vào chuẩn bị cho nhiệm vụ kế tiếp.

Sau bữa trưa, Thanh Phong thu dọn đồ đạc và quay về bộ phận của mình. Căn phòng giờ chỉ còn lại hai cha con Trần Dương và Trần An. Trần An ngả người thoải mái trên ghế, ánh mắt lấp lánh khi nhìn quanh căn phòng.

"Cha, con mượn phòng làm việc thêm chút nha. Wifi ở đây mạnh thật sự, mà không khí lại dễ chịu nữa. Cha dùng mùi khử phòng gì mà thơm vậy?"



Trần Dương quay lại vẻ nghiêm túc như thường ngày khi bắt đầu xử lý công việc trong cơ quan. Hắn là kiểu người dù ngày mai có là tận thế, thì hắn vẫn phải hoàn thành cho xong công việc hôm nay.

Dù nghe Trần An hỏi vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

"Con cứ tự nhiên. Còn mùi khử phòng, cái đó là do người dọn vệ sinh họ làm thôi."

Cả hai nhanh chóng quay lại công việc riêng của mình. Tiếng gõ phím vang đều trong không gian yên tĩnh.

Sau khi bàn bạc về kế hoạch xây dựng lực lượng, Trần An quay lại với laptop, ánh mắt nghiêm nghị hơn.

Hắn đang lên kế hoạch nghiên cứu, sản xuất một loại thuốc tiên phong có tên ProtoVita, tiền thân của Evolumin, loại thuốc chủ lực giúp nhân loại chống lại vi sinh vật biến dị trong tương lai.

ProtoVita là thuốc nền tảng có thể sản xuất vào thời điểm này, nhưng để phát triển Evolumin, cần có một thành phần quan trọng là tinh lam thảo, một loại thực vật biến dị chưa tồn tại ở Trái Đất lúc này.

Trần An hiểu rõ đây sẽ là một hành trình dài, nhưng hắn quyết tâm bắt đầu từ nền móng, chỉ khi nên móng đủ vững chắc thì tương lai mới ổn định được.

Tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov, một nhà khoa học xuất sắc và cũng là cộng sự thân cận của hắn trong tương lai. Tiến sĩ Viktor cũng là người phát triển thuốc ProtoVita ở thời điểm này, cùng Evolumin trong tương lai.

‘Hẳn thời điểm này ông ấy cũng đã đọc bài luận liên quan đến ProtoVita.’ Trần An nghĩ trong lòng.

Từ sáng sau khi khi bị chảy máu mũi thì hắn đã nghĩ ngay đến thứ thuốc này, đồng thời cũng đưa Viktor lên danh sách ưu tiên tìm gặp.

Nhìn những xấp vé số, Trần An có điều cần suy nghĩ. Sau khi dùng tiền từ việc trúng vé số để phát triển và sản xuất thứ thuốc này, thì hắn nên làm gì tiếp theo.

Dù có trí nhớ siêu việt cùng khả năng phân tích xử lý đa luồng thì có một sự thật không thể chối cãi, đó chính là hắn không biết bất cứ thứ gì về kinh doanh cả.

Ưu tiên tiếp theo có lẽ là hắn nên tìm một cố vấn, cùng một chuyên gia về kinh doanh.

Giữa lúc đang tập trung cao độ, Trần An đột nhiên cảm thấy nhói ở thái dương, rồi máu mũi từ từ chảy ra.

Lầm này hắn không còn bất ngờ nữa, chỉ lặng lẽ lấy một viên thuốc an thần được làm từ thảo dược lành tính từ túi, uống nhanh rồi dùng bông gòn thấm máu.

Trần Dương phát hiện liền quay sang, ánh mắt có phần nhíu lại lo lắng hỏi.

"Con sao thế?Chảy máu mũi?!"

Trần An thấy cha có phần gấp nên hắn vội vẫy tay trấn an.

"Không sao đâu cha. Đây chỉ là tác dụng phụ khi con sử dụng năng lực thôi. Cơ thể hiện tại của con vẫn chưa được cường hóa thức tỉnh, nên mỗi lần dùng năng lực thức tỉnh ở cường độ cao là nó sẽ thế này."

Trần Dương không hài lòng, nghiêm nghị nói.

"Con phải biết tiết chế. Con là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch cứu nhân loại này. Nếu con gục ngã, tất cả sẽ đổ vỡ."

Nói xong, Trần Dương đứng dậy, tiến về bàn làm việc của mình, lục lọi trong ngăn kéo và lấy ra một lọ thuốc bổ cao cấp. Hắn đưa lọ thuốc qua cho Trần An, giọng đầy quan tâm nhưng vẫn pha chút nghiêm khắc.

"Uống đi, mỗi ngày ba viên chia ba bữa. Đây là thuốc bổ máu và hỗ trợ não bộ, cha mua sẵn cho mấy trường hợp này."

Trần An cầm lọ thuốc, nhận ra ngay đây là loại đắt tiền. Hắn mỉm cười, không nói gì thêm nhưng trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Chắc chắn cha đã giấu mẹ mua, tự dùng về để tránh bà lo lắng.

"Con biết rồi, cảm ơn cha."

Cả hai tiếp tục công việc của mình trong im lặng, nhưng bầu không khí giờ đây đã ấm áp hơn rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —